TIỂU BẢO BỐI CỦA ILEN

"Vụ nhốn nháo hồi sáng chị biết không?" Gia Kì ngồi trước gương trang điểm,hỏi cô gái đang ngồi ở trên giường đọc sách,đó là chị cô,Thiên Kì.

"Chị biết."

"Con bé ấy rốt cuộc có mối quan hệ gì với Hải Lam? Sáng khi em đang đọc sách trong thư viện còn thấy nó khóc nức nở chạy thẳng vào phòng Ilen."

"Thật vậy sao?" Thiên Kì rời mắt khỏi quyển sách,có chuyện thú vị rồi đây.

"Em nói thật mà."

"Chắc chắn hai người này có gì mờ ám.Gia Kì,em với Vũ Hoàng theo dõi con bé ấy cho chị."

"Kêu anh chàng đang mê đắm chị làm đi." Gia Kì cười bí ẩn.

"Không nên.Hắn đang là con át chủ bài của chúng ta.Nếu sử dụng quá nhiều sẽ bị lộ.Điều đó không hay.Đúng rồi,trong thời gian này,em phải cẩn thận,chúng ta đang bị theo dõi đấy."

"Được,em biết rồi chị hai."

Hừ,Vương Ngọc Hải Lam,cậu nghĩ tôi chịu thua cậu dễ vậy sao,Thiên Kì tôi từ nhỏ tới giờ chưa từng nhường bất cứ món đồ mình thích cho ai hết,chức vụ Ilen sớm muộn gì cũng sẽ về lại tay tôi thôi.

"Khốn khiếp,tên biếи ŧɦái mà." Phong Linh và Minh Ngân hét ầm lên,thật không thể tin nổi,hắn dám làm vậy với Thiên Ân.

"Bồ nói đi,tên Hoàng Long đó ở phòng nào,mình phải tới đó đập hắn một trận." Phong Linh vớ lấy cái áo khoác,như chỉ chực Thiên Ân nói số phòng xong sẽ lao thẳng tới đó.

"Ơ...mình không biết.Nhưng bỏ đi mà,bồ đừng tức giận nữa." Cô kéo tay Phong Linh ngồi xuống.Thiệt tình,mới trở về phòng là ba con người này đã lôi cô lên giường,bắt tường thuật từ đầu tới cuối mọi chuyện,biết các bạn mình tính tình nóng như lửa,cô cũng không muốn kể,nhưng quả thật không kể không được mà.

"Ilen đã làm vậy với bồ thật sao,rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra giữa hai người vậy,với tính cách của chị ta không thể nào như vậy được." Đinh Nhi,người duy nhất nãy giờ im lặng nghe cô kể cuối cùng cũng lên tiếng.

"Ưʍ...tại sao không,chị ấy rất tốt,với lại là Ilen thì giúp đỡ các học sinh trong trường đâu có gì là lạ." Đúng vậy,ngay từ ba tháng trước,cô đã luôn cảm nhận chị là một con người dịu dàng,tốt bụng.Chị đâu có giống với những lời người khác đã nói,lạnh lùng,bá đạo...gì gì đó.

"Bồ ngây thơ quá,chị ta chỉ như vậy với bồ thôi."

Thật ra Vương Ngọc Hải Lam lại mang một bộ mặt khác nữa mà chỉ đến chiều hôm sau cô mới vỡ lẽ.

Quá đau lòng chuyện chú mèo con chết,cô đã không quan tâm đến những việc đã xảy ra ngày hôm đó,quên bẵng cả Hoàng Long.Cho đến khi tạt ngang qua khu sân sau,ở đó hiện tại rất ồn ào,các sinh viên tụ tập bu quanh xem cái gì đó,miệng không ngớt bàn tán,cảnh tượng thật là hỗn loạn.

Chợt nhớ tới Ilen không cho phép cô bén mảng đến sân sau nữa,đôi chân đã định dời đi,một cuộc nói chuyện sát bên lại vang lên.

"Nhìn không ra là ai."

"Hoàng Long chứ ai nữa."

"Cái gì,tên khốn khiếp đó đó hả?"

"Đúng rồi.Hắn bị vậy là đáng đời.Không biết ai cao tay xử được hắn nữa?"

Nghe đến hai từ "Hoàng Long" người cô bất chợt run rẩy.Nhưng rốt cuộc hắn đã bị cái gì.Cô chen vô đám đông.Cơ thể nhỏ bé bị chèn ép,xô đẩy,khó thở quá,hiện tại trước mắt cô là một cảnh tượng kinh hoàng.Hoàng Long bị treo lên một cái cây,đang không ngừng giãy dụa la hét ầm ĩ,hắn bị ai đó đánh một cách dã man,nếu không nghe được cuộc nói chuyện ban nãy cô cũng không thể nhận ra hắn.Bên dưới lại còn ba,bốn con chó rất dữ tợn,chỉ chực nhảy lên cắn nát đôi bàn chân hắn ra.Ai,ai đã làm chứ? Ilen? Chị ấy...không thể.Cách hành xử tàn bạo này không thể là chị ấy.Nhưng...ngoài chị ấy ra thì ai đủ sức làm điều này chứ? Có điều như vậy có nặng tay lắm không...

"Chậc,cậu ấy nặng tay quá rồi."Một giọng nam tính vang lên sau lưng cô.

"Không ổn đâu."

A.Là anh Minh Dương với anh Tuấn Hạo.

Minh Dương thấy cô đã phát hiện ra anh liền cười nháy mắt với cô,sau đó lại quay qua nói chuyện với Tuấn Hạo.

"Đúng là không ổn,cậu ấy mới nhận chức,làm như vậy không khéo lại ảnh hưởng đến hình tượng thì không hay.Thiệt tình,cứ phải đi theo giải quyết cho cậu ta,không biết tên này đã làm cái gì mà khiến cho tên đó nổi giận lôi đình như vậy." Minh Dương thở dài.

Đám đông nhìn thấy hai anh chàng thiên sứ liền lập tức nhốn nháo hơn nữa,họ chen lấn xô đẩy,cô bị họ đẩy,ngã xuống đất.

"A...đau quá"

Minh Dương thấy cô té liền xông tới muốn đỡ cô dậy,nhưng lại bị đám đông bao vây,không cách nào tiến lại chỗ cô được.Tuấn Hạo lôi anh ra,lầm bầm.

"Giải quyết cho nhanh còn đi về,đứng đây lâu có nước bị đè chết."

Sau khi ổn thoả xong xuôi vụ tên Hoàng Long kia,Minh Dương nhìn xung quanh tìm cô,chắc cô đã trở về rồi,không biết té có sao không? Chết tiệt.Cô bé ấy cứ khiến anh phải lo lắng là thế nào chứ.

Cô trở về,tâm trạng thật mờ mịt.Đầu óc cứ nghĩ không nguôi về chị,cái chân bị té lúc nãy đã xưng lên làm cô đau tới chảy nước mắt.Cô muốn gặp chị quá,phải chi lúc này được tựa đầu vào lồng ngực ấm áp đó,chắc chắn mọi đau đớn của cô sẽ tan biến hết.Nhưng chân đau thế này,đi về phòng đã khó,sao mà kiếm chị được chứ.Nghĩ tới đó,nước mắt bắt đầu đua nhau chảy.Cô đứng ở hành lang vắng vẻ khóc ngon lành.

"Vương Ngọc Hải Lam,em nhớ chị,hức hức." Ô ô,cô không chịu đâu,cô muốn gặp chị cơ.

"Làm sao vậy cô bé?"

"A..."

Thấy cô,Minh Dương thật sự vui mừng,cứ tưởng cô trở về phòng rồi chứ.Nhưng sao cô ấy khóc chứ,cô gái này,đừng làm anh đau lòng chứ.Bước lại gần cô,anh vươn tay lau những giọt nước mắt vẫn không ngừng chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia,

"Sao em lại khóc? Hồi nãy té bị thương ở đâu rồi sao? Ngoan,đừng khóc.Để anh đưa em lên phòng y tế nhé.Được không?" Nói xong,anh giật mình nhận ra giọng của mình cực kì dịu dàng.

Cô lắc đầu,dùng bàn tay nhỏ nắm lấy gấu áo anh,lay nhẹ "Anh dẫn em đi gặp Ilen đi.Xin anh đấy." Vừa nói,nước mắt của cô lại chảy nhiều hơn nữa.

Anh bất ngờ.Cô ấy muốn gặp Hải Lam sao? Tại sao chứ? Bộ hai người quen biết nhau sao?

"Hải Lam...à không,Ilen,em muốn gặp Ilen sao? Để làm gì vậy?"

Để làm gì sao? Cô không có lí do gì nghiêm trọng để gặp chị ấy hết,chỉ là cô rất nhớ chị,muốn nhìn thấy chị,muốn được chị ôm.Mấy lí do này không thể nói cho anh Minh Dương nghe được rồi.

"Ưʍ...em chỉ là...chỉ là..."

"Xin lỗi.Anh cũng không thể giúp em được.Ilen không có ở đây.Cậu ấy đang tham dự buổi họp mặt giữa các trường."

"Vậy ạ" Hức,chị không ở trường.Chẳng hiểu sao khi biết tin này trái tim cô lại thấy mất mát như vậy chứ.

"Không sao chứ? Nếu em đang gặp vấn đề gì có thể nói với anh,anh sẽ giúp em mà." Thật là,cô bé này,sao lại khóc nhiều vậy chứ,lại còn không nói ra,làm cho đầu óc anh rối như bòng bong lên.

"Không ạ.Em không sao.Cảm ơn anh nhiều lắm.Thôi trễ rồi,em phải về đây.Hẹn gặp lại anh nhé." Nói xong,cô lập tức chạy đi,nhanh tới mức không kịp cho anh nói một câu nữa.

Anh đứng đó.Trong đầu hiện lên vô số những câu hỏi anh tài nào lí giải được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi