TIỂU BẢO BỐI CỦA ILEN

"Suỵt,bảo bối,nhỏ tiếng một chút..." Trần Lạc Hy đối với thỉnh cầu của mĩ nhân kia không thèm để ý,luật động ở tay không hề chậm,ngược lại còn đẩy nhanh hơn một chút.

"Hy...Hy...Aaaa..." Mĩ nhân rốt cuộc cũng lên tới đỉnh,mệt mỏi ôm lấy Trần Lạc Hy,ánh mắt dần dần tối lại,đi vào giấc ngủ.

Trần Lạc Hy mỉm cười,lấy chăn che lại cơ thể hoàn mĩ,ở trán của mĩ nhân hôn một cái,bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.

"Không cần giả bộ ngủ nữa,tôi biết em đã thức." Trần Lạc Hy sau khi trở ra,không e dè nói lớn với người đang nằm trên giường.

Tuy nhiên,không phải nói với mĩ nhân kia,mà chính là Minh Hoàng Thiên Ân.

Thiên Ân giật bắn người,thầm nghĩ trong đầu xong rồi,chị ta đã phát hiện ra là mình giả vờ ngủ a. Cô thật muốn khóc quá. Chính là mấy bữa nay vì chuyện của chị mà mấy đêm cô không ngủ được,hôm qua như thế nào lại ngủ ngon lành trong lòng chị. Hôm sau,cô tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây rồi. Chính là phòng của Ilen!!! Tâm đã hoảng thì chớ,tiếp sau lại nghe những âm thanh hết sức ái muội vang lên bên tai,tò mò quay lại nhìn,thánh thần ơi,ở giường bên kia chính là bà chị Trần Lạc Hy kia đang cùng với một chị xinh đẹp nào đó làm chuyện tốt a T.T Các người có hiểu cho cảm xúc của tôi không vậy? Cô muốn đập đầu xuống gối mà chết đi. Thế là không còn cách nào khác,cô đành nằm chịu trận,giả vờ như mình vẫn còn say giấc,không nghe không thấy gì hết. Vậy mà tại sao chị ta vẫn phát hiện ra chứ T.T

Thiên Ân từ từ ngồi dậy,nét mặt vô cùng đưa đám,nhìn người đang ung dung ngồi trên ghế kia. Lần thứ hai gặp lại Trần Lạc Hy,cô cảm thấy người này phải nói là quá xinh đẹp đi,nhưng nhớ lại chuyện chị ta hôn Ilen,vẫn là có chút khó chịu.

"Bé con ở đây chứng tỏ hai người hoà rồi đúng không?" Trần Lạc Hy tươi cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt mình. Tên Hải Lam này quả là ghê gớm,chưa chi đã đem con người ta về phòng rồi,báo hại nàng tối qua đang ôm mĩ nhân vào phòng,giật mình suýt nữa quăng người trong lòng xuống đất rồi.

Thiên Ân không dám nhìn thẳng khuôn mặt yêu nghiệt của đối phương,chỉ ngoan ngoãn gật gật đầu.

"Hazz,tốt quá,mấy hôm nay phải đối diện với ánh mắt như muốn gϊếŧ người của cậu ta,tôi thật sợ hãi muốn chết a." Trần Lạc Hy thở phào,quả là như vậy,cái tên đấy,yêu người ta thì cứ việc đi nói cho người ta biết đi,chứ sao lại dùng bộ mặt u ám với nàng cơ chứ,cứ như nàng là người gây ra tội lỗi gì với cậu ta vậy. Đã vậy thì,cho cậu nếm chút mùi đi. Trần Lạc Hy nở nụ cười không đứng đắn "Tối qua hai người có làm cái gì không?"

Thiên Ân đỏ bừng mặt. Tay xua loạn xạ ý bảo không có làm chuyện gì hết. Mới chỉ nghe mấy âm thanh đó thôi cô đã xấu hổ không sao chịu nổi rồi.

"Ấy,với em cậu ta hiền như vậy sao,không như với tôi nha,tối nào cũng hành người ta đến không ngủ được,tôi thật là đáng thương mà." Trần Lạc Hy giả bộ đưa ra bộ mặt đau khổ. Nhìn nhìn cô gái nhỏ phía trước bắt đầu ứa nước mắt,trong lòng bắt đầu đắc ý.

Thiên Ân run rẩy,trên mặt toàn là nước mắt,nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh,gì thì gì cô vẫn phải tin tưởng chị,nhưng chợt nhớ lại hai người này đã từng hôn nhau,niềm tin của cô có vẻ đã không còn vững chắc.

"Chị nói dối."

"Ai ôi,em nghĩ tôi nói dối em hả,tôi nói dối em thì được cái gì nha." Trần Lạc Hy trong lòng đang không ngừng cười,đùa cô bé này quả nhiên rất vui.

Nghĩ đối phương đã sắp suy sụp,Trần Lạc Hy ác ý định chọc thêm mấy câu nữa. Nhưng lúc này cửa phòng bỗng nhiên được mở ra,mắt thấy Vương Ngọc Hải Lam tiêu tiêu soái soái bước vào,Trần Lạc Hy lập tức im bặt,còn giả vờ đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Thấy cô gái nhỏ của mình đã thức,tuy nhiên mắt lại đỏ hoe,chứng tỏ cô đang khóc,Vương Ngọc Hải Lam không suy nghĩ đi tới ôm lấy cô vào lòng,lo lắng hôn lên mắt cô.

"Làm sao lại khóc?"

Thiên Ân không nói gì,đẩy Vương Ngọc Hải Lam ra,nằm chui vào trong chăn của chị khóc rống lên.

Vương Ngọc Hải Lam lập tức nhìn qua Trần Lạc Hy.

Trần Lạc Hy chính là đang thưởng thức ánh nắng sớm mai,bỗng nhiên rùng mình một cái,quay qua đã đụng ngay phải ánh mắt như muốn phóng dao của Vương Ngọc Hải Lam.

"Nhìn...nhìn cái gì...tôi chưa hề đụng đến một cọng tóc bảo bối của cậu nha."

"Bớt giở trò,nếu không đừng nói sao tôi không giúp cậu."

Trần Lạc Hy lập tức đổ mồ hôi,chạy đến chỗ Vương ngọc Hải Lam như chó chạy đến nịnh chủ,nở ra nụ cười hết sức bắt mắt "Ilen đại nhân,tôi biết rồi,tôi nguyện làm tôi mọi cho cậu nha,nhớ giúp tôi đấy nhá." Lại chạy đến chỗ Thiên Ân,giật chăn của cô ra "Bé con,hồi nãy tôi nói giỡn thôi,không phải là thật đâu,em đừng có tin,nhất định đừng có tin nha." Nói xong lại mặt tỉnh trùm chăn lại cho cô.

"Tôi là người rất biết thức thời,không làm phiền hai người nữa." Trần Lạc Hy chạy nhanh ra khỏi phòng,trước khi đi còn không quên thò đầu vào dùng tay chỉ chỉ mĩ nhân đang nằm giường bên kia "Để cô ấy ngủ một chút...Vậy ha,tôi đi đây."

Vương Ngọc Hải Lam cởi giày trèo lên giường,bản thân nằm cạnh cô,nhìn người nãy giờ vẫn còn trùm chăn kia,tuy không biết cô đã nghe được chuyện gì nhưng giận đến mức này chứng tỏ chuyện không phải tốt lành gì rồi.

"Nói chuyện." Vương Ngọc Hải Lam mở lời trước,nhưng có vẻ đối phương không hề có ý định trả lời chị,vẫn một mực nằm im không nhúc nhích.

Vương Ngọc Hải Lam là người không hề có kiên nhẫn,dùng tay xoay người cô qua,giật tấm chăn ra khỏi người cô,lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu.Vương Ngọc Hải Lam di chuyển cơ thể,nằm sát lại gần cô hơn.

Thiên Ân mặt lúc này đã đỏ nay còn đỏ hơn. Hai người nằm sát nhau trên giường,hình ảnh này có phải là quá ái mụi rồi không.

"Trần Lạc Hy nói gì với em?" Thấy cô đã không còn khóc,Vương Ngọc Hải Lam dùng giọng hết sức dịu dàng với cô.

"Em không nói."

"Nói."

Thiên Ân chỉ chỉ mĩ nhân đang nằm bên kia.

"Thì sao?" Vương Ngọc Hải Lam vẫn chưa hiểu.

"Trần Lạc Hy nói chị với chị ấy đêm nào cũng làm như vậy với nhau." Thiên Ân đỏ mặt nói ra. Thật ra cô cũng không định nói,Trần Lạc Hy đã nói chị ta chỉ giỡn thôi,tức là chuyện này không có thực,với lại cô tin tưởng chị mà,chị sẽ không làm như vậy đâu.

Thiên Ân mải đuổi theo suy nghĩ của mình nên không để ý mặt Ilen của chúng ta thoạt đỏ thoạt đen. Vương Ngọc Hải Lam ôm lấy cô vào lòng "Tôi sẽ không bao giờ nói dối em."

Thiên Ân mỉm cười,dụi dụi vào người chị "Em tin chị."

Vương Ngọc Hải Lam lần đầu tiên trong đời có cảm giác chột dạ,càng ôm cô chặt hơn "Cho nên... lời cậu ta nói có một chút...là đúng."

Thiên Ân ngẩn người,nhìn người đang ôm mình,cô nhắm chặt mắt lại,không biết là đang đau lòng hay gì,nhưng lúc này cô quả thật... có chút muốn nổi điên lên.

"Aiiiz,chị mau buông tôi ra,cái con người này." Thiên Ân không ngừng dùng tay đánh loạn lên người Vương Ngọc Hải Lam,có điều người này một chút cũng không buông cô ra,cứ mặc cho cô đánh.

"Bảo bối...nhỏ miệng..."

"Ai thèm làm bảo bối của chị chứ." Thiên Ân vùng ra khỏi người đối phương,định bước xuống giường liền bị chị dùng tay kéo lại,một lần nữa ngã lên giường.

Vương Ngọc Hải Lam xoay người,nằm đè lên người cô,dùng một tay khống chế hai tay của cô lên trên đầu,không cho cô nhúc nhích,cuối xuống hôn lên môi cô.

Thiên Ân ra sức muốn thoát khỏi nụ hôn này,nhưng cuối cùng vẫn là đầu hàng trước chị.

Hai cơ thể trên giường không ngừng dây dưa,hôn đến không thể tách nhau. Cho đến khi Vương Ngọc Hải Lam cảm thấy cô gái nhỏ dưới thân mình không thể thở được nữa mới buông tha cho cô,nghiêng đầu xuống bả vai cô "Tôi biết lúc này tôi không xứng với em,nhưng có thể bỏ qua lần này cho tôi không?"

Những lời chị nói khiến cho cô đau lòng,chị sao lại không xứng với cô chứ,là cô không xứng thì đúng hơn. Cô cảm thấy ban nãy mình thật con nít,cuộc sống của chị trước đây chưa hề có cô xuất hiện,cho nên đâu thể trách chị.

"Chị nặng lắm đấy."

Vương Ngọc Hải Lam giật mình,xoay người ngồi lại trên giường,đúng là đè chết em ấy rồi.

Cô lấy chăn trùm lên người "Em không trách chị đâu."

Một vòng tay ấm áp ôm lấy cô "Thật sao?"

Thiên Ân áp mặt mình vào cổ chị "Nhưng từ giờ để em trở thành người cuối cùng trong cuộc đời chị,được không?"

Vương Ngọc Hải Lam ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé trong lòng.

"Được.Tôi hứa với em."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi