TIÊU CHUẨN PHÁO HÔI NGHỊCH TẬP

Thẩm Hàm dừng một chút vẫn lắc đầu, căn hộ kia của Trình Chí Trác hắn đúng là ở không quen, Trình Chí Trác nói tiếp: “Anh ở nội thành còn một phòng ở bình thường, không phải nhà cũ lại có ba phòng, hiện tại anh ở một phòng bạn anh ở một phòng, em ở một phòng khác, thế nào?”

Thẩm Hàm suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý, không phải hắn thích Trình Chí Trác mà là ít nhất hắn đối Trình Chí Trác có cảm giác, đối Tần Thanh hắn chỉ xem anh là bạn.

Nếu không có cảm giác Thẩm Hàm sẽ không cho Tần Thanh hy vọng, đây là tôn trọng Tần Thanh, đến nỗi phòng ở đã chuẩn bị tốt, Thẩm Hàm cùng Tần Thanh lúc ký hợp đồng cũng đã thanh toán một nửa tiền thuê nhà cho nên không tồn tại tình huống Tần Thanh có tổn thất kinh tế.

Gật đầu Thẩm Hàm nói: “Có thể.”

Được Thẩm Hàm đồng ý Trình Chí Trác cười đến vui vẻ, hàm răng trắng tinh ở dưới ánh sáng mặt trời lóe một chút ánh sáng nhạt nhìn qua sang sảng.

Trình Chí Trác gõ cửa nhà Tần Thanh, Thẩm Hàm nói nguyên nhân mà Trình Chí Trác toàn bộ hành trình đứng sau Thẩm Hàm làm cho Tần Thanh muốn nói gì cũng không nói được, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Lúc này Trình Chí Trác không nói sai, bình thường anh ở căn hộ xem như bình thường, ba phòng hai sảnh thiết kế đơn giản, mỗi phòng đều không quá lớn, trang hoàng ngắn gọn, phòng ở có ưu điểm rất lớn chính là ban công lớn.

Trình Chí Trác lúc mua này căn hộ này có tám phần nguyên nhân cũng là vì ban công nơi này.

Trên ban công treo bức màn vàng nhạt, bên trái là một giường hẹp, trên có mấy cái gối ôm màu xanh biển, bên giường có một kệ sách không lớn, kệ để đầy sách.

Đỉnh kệ sách đặt một chậu lục la tràn đầy sinh cơ, lại lên phía trước một chút là một giá gỗ ba tầng, mỗi tầng đều bày hoa cỏ khác nhau, trong đó có một loại thực vật mọng nước, phi thường đáng yêu.

Ban công, phía bên phải có một giá áo không lớn mà sau giá áo có một loại hoa màu đỏ nở rộ, hoa này Thẩm Hàm không biết tên, nhưng Thẩm Hàm rất thích hình dáng hoa kia như nhị tùng viên.

Bên cạnh bồn hoa là một rèm châu xanh thẳm sắc, giữa rèm châu treo hai chuông gió, gió nhẹ lướt qua chuông gió phát ra tiếng leng keng leng keng vang giòn rất dễ nghe.

Bên trái rèm châu bày một ghế nằm làm bằng trúc, trên ghế nằm là đệm rắn chắc.

Thẩm Hàm nhìn ban công hoàn chỉnh, lựa chọn nằm trên ghế nằm.

Dọn nhà một ngày hắn xác thật mệt mỏi, ở trên ban công rất thích ý, Thẩm Hàm nằm ngủ.

Trình Chí Trác không ngủ bởi vì anh không tin Thẩm Hàm sẽ cướp cho nên anh muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra cái gì, với lại phòng ngừa Ôn Tự Kỳ phản công, anh thực hiểu Ôn Tự Kỳ, tuy cậu ta nhìn qua rất ôn hòa nhưng cậu ta kỳ thật rất cố chấp.

Ôn Tự Kỳ báo cảnh sát đã nói lên cậu ta thật sự cho rằng Thẩm Hàm làm mà Thẩm Hàm lông tóc không tổn hao gì từ cục cảnh sát ra, như vậy Ôn Tự Kỳ sẽ tìm phương thức khác chỉnh Thẩm Hàm, bước đầu tiên cậu ta có khả năng sẽ đuổi việc Thẩm Hàm.

Nghĩ đến đây, Trình Chí Trác gọi điện thoại cho luật sư, nội dung cũng thể hiện rõ tuy cho tới nay đều là Trình Chí Trác cùng Ôn Tự Kỳ cùng quản lý công ty, trên danh nghĩa cũng là hai người cùng hợp tác nhưng trên thực tế công ty chỉ có Trình Chí Trác, anh mới là người sở hữu công ty.

Nếu muốn nói rõ thì Ôn Tự Kỳ có thể xem như người quản lý Trình Chí Trác thuê, nếu Trình Chí Trác cùng Ôn Tự Kỳ phát sinh mâu thuẫn, như vậy hết thảy đều phải lấy quyết định của Trình Chí Trác làm chuẩn.

Luật sư đương nhiên biết người sở hữu chân chính là ai cho nên anh ta tỏ vẻ đã biết Trình Chí Trác gác máy.

Mặt khác, Trình Chí Trác còn để vị bằng hữu không đáng tin cậy đi tra tối hôm qua xảy ra chuyện gì, anh không muốn Thẩm Hàm bị bôi nhọ.

Lại nói ngay từ đầu anh suy nghĩ, anh phải đối tốt với Thẩm Hàm, phải vì cậu dọn hết thảy khó khăn, anh muốn sủng Thẩm Hàm đến không sợ trời không sợ đất, để cậu vẫn luôn là thú non kiêu ngạo.

Hai chuyện khác biệt làm xong Trình Chí Trác cũng cất bước ra ban công.

Trên ban công Thẩm Hàm ngủ thật an tâm, làn da vô cùng trắng nõn mịn màng, mi dài cong, lông mày không có chút hỗn độn, lông mi dài giống cây quạt dừng ở đôi mắt, mũi cao thẳng, đôi môi hơi hơi mở ra.

Tựa hồ mơ thấy gì đó Thẩm Hàm vươn đầu lưỡi liếm cánh môi, lần này như xuân dược làm Trình Chí Trác lập tức ngốc, trong đầu chỉ còn toàn hình ảnh dâm mĩ, anh muốn biết người trước mặt nếu khóc sẽ là bộ dáng gì.

Nơi nào đó của Trình Chí Trác đã đứng nghiêm cúi chào, vì phòng ngừa bộ dạng mình bị Thẩm Hàm nhìn, Trình Chí Trác chạy nhanh rời khỏi ban công.

Trên ghế nằm, Thẩm Hàm mở mắt, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, hắn không thấy Trình Chí Trác phản ứng, nhưng hắn đoán được bởi vì Thẩm Hàm nghe được thanh âm Trình Chí Trác nuốt nước miếng.

Vài phút sau, nơi đứng nghiêm cúi chào của Trình Chí Trác xẹp xuống, lại lần nữa trở lại ban công, Thẩm Hàm đã tỉnh.

“Cảm ơn anh hôm nay giúp tôi chuyển nhà, tối tôi mời anh ăn cơm, thuận tiện xem phim, thế nào?”

Trình Chí Trác cười, “Vinh hạnh.”

“Đúng rồi, một người bạn khác của anh đâu, cùng đi.”

Trình Chí Trác suy nghĩ một chút mới nhớ tới Thẩm Hàm nói bạn khác là ai vì thế anh mặt không đỏ tim không nhảy nói: “Cậu ta một năm lại đây ở 3 ngày.”

Thẩm Hàm nhìn Trình Chí Trác, Trình Chí Trác lại nói: “Năm nay không có.”

Lười cùng Trình Chí Trác so đo, Thẩm Hàm cùng Trình Chí Trác ra cửa.

Ăn cơm cùng xem phim đều thuận lợi nhưng trên đường hai người về nhà, Thẩm Hàm nhạy bén cảm thấy một tầm mắt, cúi đầu Thẩm Hàm nhỏ giọng nói cho Trình Chí Trác: “Có người theo dõi, tôi không xác định được theo dõi anh hay là tôi.”

Thẩm Hàm nói xong, Trình Chí Trác cũng không khoẻ, lúc này người trên đường nhiều xe nhiều, bọn họ tạm thời không tìm được manh mối chỉ có thể tiếp tục không có việc gì đi về phía trước đương nhiên hai người làm bộ không có việc gì, nhưng thần kinh bắt đầu khẩn trương.

Hai người lại đi vài phút, trong giây lát Thẩm Hàm chú ý tới một ăn xin trong góc, người nọ quần áo tả tơi, chân chặt đứt một, trên mặt sưng một khối to, nhìn qua dị thường khủng bố, trước mặt lão đặt chén thiếu một mảnh, nhưng lúc Thẩm Hàm nhìn lại người kia lại dời tầm mắt.

Thẩm Hàm không thực xác định bởi vì người ăn xin rõ ràng không nhúc nhích mà hắn vài phút trước ở mấy trăm mét cũng thấy cái loại này, nhìn chăm chú rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Tận lực làm mình bình tĩnh một chút, Thẩm Hàm Trình Chí Trác cùng bước nhanh hơn nhưng Thẩm Hàm xác định người ăn xin kia không đuổi theo, cơ mà hắn vẫn cảm thấy bị người theo dõi.

Thời điểm về đến nhà, trong lòng Thẩm Hàm đột nhiên giật mình, trong đầu vang lên tiếng la dồn đạp: “Chạy mau! Ký chủ!”

Thẩm Hàm không có chạy mà túm Trình Chí Trác nằm sấp xuống, sau khi bọn họ nằm sấp xuống, một viên đạn bắn vào mặt đất cạnh Thẩm Hàm.

Thẩm Hàm xác định mục tiêu là mình cũng rõ mục đích chính là giết hắn.

“Ký chủ đại nhân, anh không sao chứ?”

“Câm miệng”, chính hắn có thể cảm giác được nguy hiểm, mỗi lần đều ở thời khắc mấu chốt nhất còn bị hệ thống ồn ào náo một lần, quả nhiên là phiền, Thẩm Hàm quyết định quay đầu lại nghiên cứu nhãi ranh này, ít nhất làm nhãi ranh này câm miệng.

Thẩm Hàm cũng thật hết chỗ nói rồi, hắn rõ ràng là pháo hôi nhưng tới thế giới này, mỗi ngày sinh hoạt so vai chính còn khúc chiết kịch tính hơn.

Tới thế giới này đắc tội vài người, Thẩm Hàm rất rõ ràng, cho nên đoán được ai làm ra cũng rất đơn giản, chỉ là Thẩm Hàm không nghĩ tới mấy tên côn đồ thật có tiền có thể mời sát thủ.

Lần này, Trình Chí Trác cũng hiểu sự tình nghiêm trọng vì thế lôi kéo Thẩm Hàm đứng dậy, sau anh đột nhiên thay đổi mang Thẩm Hàm đi bên trong thương trường.

Hai người rất rõ dưới loại tình huống này, bọn họ ở sáng mà sát thủ ở trong tối càng nguy hiểm càng không thể hướng nơi ít người chạy mà hẳn là chọn nơi nhiều người nhất chạy, như vậy sát thủ không dễ hành động.

Chen chúc trong đám đông ở thương trường, Trình Chí Trác lôi kéo Thẩm Hàm qua kệ hàng mà trong quá trình đi qua, hai người bọn họ không cẩn thận đụng phải một người đàn ông cao lớn, khoảnh khắc đụng phải, Thẩm Hàm nghe được người kia nói: “Có người muốn giết hai người đi vào kho còn lại giao cho tôi.”

Thẩm Hàm không phản ứng lại, Trình Chí Trác lại lôi kéo Thẩm Hàm đi về phía trước bởi vì người đàn ông kia Trình Chí Trác biết hắn ta từng là bảo tiêu của ba, theo ba gần mười năm, tuyệt đối không có vấn đề.

Thẩm Hàm cùng Trình Chí Trác đi khu đồ uống, cạnh khu đồ uống có một cái cửa không rõ hai người bọn họ trộm theo một nhân viên công tác vào kho hàng.

Tên nhân viên công tác kia cầm một bộ trang phục phết đất rời đi, rời đi còn khoá kho hàng lại.

Thẩm Hàm cùng Trình Chí Trác ngồi xổm sau đống hàng hóa, giờ phút này hai người đối diện, Thẩm Hàm nói: “Mục tiêu là tôi, hẳn là Thủy ca – người chạy trốn lần trước làm.”

“Không nhất định là em có thể là anh, xin lỗi Thẩm Hàm ba anh là Trình Minh Sơn.”

Thẩm Hàm sớm biết cho nên hắn cũng không có nhiều kinh ngạc, trong thế giới nguyên bản cũng không có người đuổi giết Trình Chí Trác, vậy tình huống hiện tại là thế nào?

“Chúng ta làm sao giờ?”

“Yên tâm, người vừa rồi là cấp dưới của ba anh, nếu hắn cũng ở, vậy đã nói lên……” Trình Chí Trác dừng một chút bởi vì anh rõ ba cẩn thận, ba thế mà không để người nọ bên người cũng nói lên ba phái người bảo hộ mình, “Có người bảo hộ chúng ta cho nên bọn họ sẽ giải quyết.”

Trình Chí Trác nói đúng một nửa, xác thật ba anh phái người bảo hộ anh nhưng mục tiêu sát thủ kia lại là Thẩm Hàm.

Tổng cộng có hai gã sát thủ, một kích không trúng, thời điểm muốn thêm một kích lại đột nhiên bị người nào đó nhìn đến, ánh mắt người nọ quá mức sắc bén bại lộ vị trí của họ.

Hai người ý thức được tình huống lập tức thu súng chuẩn bị chạy trốn, đường chạy trốn cũng trực tiếp, cùng Thẩm Hàm, Trình Chí Trác tương đồng, bọn họ cũng đi trong thương trường.

Cuối cùng, hai người một người bị bắt, một người khác chạy trốn, sát thủ chạy trốn kia gọi điện cho cố chủ.

“Thất bại, đối phương có 6 bảo tiêu hơn nữa trình độ rất cao.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi