TIÊU CHUẨN PHÁO HÔI NGHỊCH TẬP

Vương Tử Liên kéo tay Hồng Khải Ngu không buông, Thẩm Hàm cùng Phương Vũ Luân cũng đã đi xa, cậu ta nhỏ giọng mà nói với Hồng Khải Ngu: “Đầu thôn Tây, sau sườn núi nhỏ là miếu thần tài, em chờ thầy.”

Nói xong, Vương Tử Liên buông lỏng tay ra, đi về miếu thần tài, cậu ta vẫn luôn nghĩ làm thế nào mới đuổi được Thẩm Hàm cùng Phương Vũ Luân đi.

Hồng Khải Ngu không dám theo Vương Tử Liên, vì thế hắn lại đuổi theo học sinh khác, nhìn bọn họ vô cùng cao hứng thì luôn nhớ tới Vương Tử Liên. Đúng rồi, Vương Tử Liên là người tốt nhất hắn gặp được ở đây, cậu ôn nhu soái khí, đối mình thực tốt, với lại lần trước tuy uống nhiều, nhưng trên giường hai người thật ăn ý, ít nhất trên giường, Vương Tử Liên so với bạn trai hiện tại, biểu hiện khá hơn nhiều.

Không thể chuyên tâm, Hồng Khải Ngu nghĩ đến miếu thần tài ở sườn núi nhỏ, phi thường hẻo lánh, người trong thôn cũng nói rất ít người qua bên kia, nhưng cuối tháng đều có người đi quét tước, cho nên nhìn qua không phải thực dơ, bên trong không gian không lớn, chỉ có Thần Tài, phía trước có một án kỉ, còn có hai đệm hương bồ, nhưng làm ở nơi như thế sẽ thực kích thích đi.

Không được, Hồng Khải Ngu không thể làm mình dừng lại, yết hầu phát ngứa, gương mặt nóng lên, thân thể bắt đầu bốc hỏa, hơn nữa hiện tại là mùa hè, hắn sợ mình ngạnh lên trước mặt mọi người.

Thôi, Hồng Khải Ngu nghĩ thầm Vương Tử Liên cũng là học sinh, hắn không thể làm Vương Tử Liên chờ lâu, vì thế hắn vỗ vỗ tay, để học sinh đều chú ý tới hắn.

Học sinh nghe được hắn vỗ tay, sôi nổi tụ tập đến trước mặt hắn, xem có chuyện gì.

Hồng Khải Ngu thanh thanh giọng nói, áp xuống yết hầu tê ngứa, nói: “Mọi người ở trên núi chơi phải cẩn thận, không cần đi xa, mặt khác nếu muốn đi đâu nhất định phải đi theo hướng dẫn du lịch, thầy đi tìm Vương Tử Liên, có vẻ em ấy không theo kịp.”

Mọi người kiểm tra, lúc này mới phát hiện Vương Tử Liên thật sự không ở.

Tất cả mọi người tỏ vẻ hiểu rõ, Hồng Khải Ngu đi miếu thần tài ở sau sườn núi nhỏ, mà Vương Tử Liên đang chờ bên trong.

Hồng Khải Ngu đi vào, Vương Tử Liên đóng cửa miếu, thuận tiện cài cửa, phòng ngừa có người tiến vào, rồi sau đó hai người như củi khô lửa bốc ôm nhau.

Hai người ở miếu thần tài làm khí thế ngất trời, bọn họ cũng không nghĩ tới, một nữ sinh yêu thầm Vương Tử Liên cũng đi theo Hồng Khải Ngu tìm, tìm tìm cô liền bối rối, bởi vì chỗ nào cũng không có Vương Tử Liên, cho nên nữ sinh sốt ruột quyết định đi miếu thần tài tìm xem, tìm không thấy cũng thuận tiện cầu xin Thần Tài, đừng để Vương Tử Liên xảy ra chuyện.

Nhưng ở miếu thần tài tìm được Vương Tử Liên, mà bên trong còn có một người, đó là chủ nhiệm lớp cô.

Cô nghe được động tĩnh, ngay từ đầu tưởng người nào chơi đùa, gần chút nữa, thì nghe rõ, nào phải có người chơi đùa, bên trong phát ra thanh âm bất chính làm người thấy thẹn là của Vương Tử Liên cùng chủ nhiệm lớp cô Hồng Khải Ngu sao?

Cô không tìm, như điên về hướng ngược lại, trở lại bên đồng học khác, hai má cô ửng đỏ, hô hấp không xong, có đồng học lại đây hỏi cô, cô cũng chỉ lắc đầu, nói không nên lời.

Thẩm Hàm nhìn vị nữ sinh này, biết cô vẫn luôn thích Vương Tử Liên, nghĩ đến lúc này Vương Tử Liên cùng Hồng Khải Ngu đều không ở, vì thế đoán được đại khái, hắn cho cô một chén nước, để cô bình tĩnh, những người khác vẫn chơi, hắn đưa cô về chỗ mình.

Phương Vũ Luân theo Thẩm Hàm, tựa hồ sợ Thẩm Hàm cùng cô có gian tình, một bước không rời.

Thẩm Hàm đưa cô về, quay đầu lại nhìn nhìn Phương Vũ Luân, cười nói: “Giám thị tôi?”

Phương Vũ Luân vừa quay đầu lại, không để ý tới Thẩm Hàm tiếp tục đi phía trước, Thẩm Hàm tâm tình rất tốt tiến lên dắt tay Phương Vũ Luân.

Phương Vũ Luân như bị điện giật nhỏ giọng nói: “Bị người nhìn thấy làm sao bây giờ?”

“Vậy bị nhìn đi, dù sao hai ta chủ nhiệm lớp đều biết, phó hiệu trưởng cũng biết, sẽ không có người nói chúng ta thế nào, trường học còn trông cậy vào hai ta thi đậu đại học cho bọn họ vẻ vang đâu.”

Phương Vũ Luân ngẫm lại, Thẩm Hàm nói rất có đạo lý, vì thế nắm tay Thẩm Hàm không buông, cậu không thừa nhận mình vì muốn nắm tay Thẩm Hàm mới thoái nhượng.

Hai người tâm tình không tồi, cùng hội hợp, đương nhiên tới trước mặt mọi người, hai người vẫn buông lỏng tay, rốt cuộc nhiều người như vậy, phần lớn đều là độc thân cẩu, hai người không nghĩ quá mức cao điệu, bằng không bọn họ quá ngược.

Lần du lịch này mọi người đều thực vừa lòng, duy chỉ có nữ sinh yêu thầm Vương Tử Liên không hài lòng.

Nghỉ hè, Thẩm Hàm cùng Phương Vũ Luân cùng đi tham gia một hoạt động giúp đỡ người nghèo, là vùng núi xa xôi, dạy đứa nhỏ một ít đồ vật. Lần hoạt động này kỳ thật thực vất vả, hai người ở nơi đơn sơ, một tháng rưỡi, hai người đều thấy phong phú, đặc biệt là khi nhìn những ánh mắt tràn ngập chờ mong của đứa nhỏ. Hai người đi, bọn nhỏ còn lôi kéo tay bọn họ hỏi rõ năm tới tới hay không, hai người gật đầu, “Nhất định tới.”

Lại về nhà, hai người đều gầy, cũng đen. Sau hôm về nhà, Phương Vũ Luân gọi Thẩm Hàm ra ngoài ăn, Thẩm Hàm ngẫm lại tủ lạnh sạch sẽ, từ trên giường bò dậy, đi ra ngoài.

Chỉ là vừa ra khỏi cửa, Thẩm Hàm lại thấy Bệ Hạ. Bệ Hạ hiện tại càng thêm béo, bụng to mọng đi đường lắc qua lắc lại, Thẩm Hàm tiến lên ôm lấy nó, nói: “Làm sao vậy, Bàn Chanh khi dễ mày?”

“Meo meo.” Hắn dám.

“Phỏng chừng không mèo nào khi dễ mày được, nhưng sao mày không ở nhà Phương Vũ Luân? Có phải nhớ tao.”

“Meo meo meo meo meo.” Lão tử yêu tự do.

“Biết mày nhớ tao, không bằng ngày sau tới nhà tao đi.”

“Meo.” NO!

“Được, chúng ta về nhà.”

Nói, Thẩm Hàm muốn ôm Bệ Hạ về nhà, lúc này giọng Phương Vũ Luân vang lên, “Nó nói thích tự do, nó không muốn đi nhà cậu, Thẩm Hàm.”

“Meo meo, meo meo meo……” Đù má, hỗn đản tới, ngươi đi ra ngoài chơi, ba mẹ ngươi đi ra ngoài chơi, thế mà gửi nuôi ở nhà hàng xóm, Bàn Chanh túng hóa kia cùng anh vũ bệnh tâm thần kia sắp phiền chết ta, cho nên ta đi rồi, đừng nghĩ lừa ta về.

Phương Vũ Luân gật gật đầu nói: “Không trở lại thì không trở lại, ba mẹ tao mới nhận Nhất Mỹ, hôm nay đưa lại đây.”

“Meo! Meo meo meo meo.” Gì! Ta nói bừa.

Thẩm Hàm nhìn mèo beo Bệ Hạ một giây nhận túng, cọ đến nhảy tới lòng Phương Vũ Luân, nhảy lên còn cọ tới cọ đi lấy lòng.

Thẩm Hàm cạn lời hỏi: “Chuyện gì?”

“Ba mẹ tôi muốn nuôi Nhất Mỹ, Nhất Mỹ là một con mèo lưu lạc ở tiểu khu, sau này lại bị bệnh được trạm chăm sóc đưa đi, hiện tại ba mẹ tôi muốn nuôi nó. Đúng rồi, Bệ Hạ yêu thầm Nhất Mỹ.”

Thẩm Hàm đã hiểu, duỗi tay xoa nhẹ bụng Bệ Hạ nửa ngày, cười nói: “Mày cũng quá túng, tao còn gọi mày Bệ Hạ.”

“Meo meo meo!” Ta không túng!

Phương Vũ Luân nhẹ nhàng nắm lỗ tai Bệ Hạ nói: “Cùng Thẩm Hàm nói chuyện đàng hoàng, bằng không mày đừng nghĩ vào cửa.”

“Meo.” Được.

Thẩm Hàm nhìn mèo béo ngoan ngoãn, buồn cười. Hắn phát hiện một đời này, hắn hình như cười tương đối nhiều, bởi vì không có chuyện cần lo lắng, mà Phương Vũ Luân cũng ngoan muốn mệnh, cho nên ngày tháng qua đến tương đối an ổn.

Hai người tay cầm tay đi về phía trước, Bệ Hạ ghé vào đầu vai Phương Vũ Luân, nhìn qua có chút khôi hài, nhưng hai người đều không thèm để ý ánh mắt người khác, cho nên đi thanh thản.

Ăn qua bữa sáng, hai người tiếp tục áp đường, đi đến một chỗ rẽ đường phố, lòng Thẩm Hàm giật mình, lập tức lắc mình, đồng thời hắn kéo Phương Vũ Luân.

Mấy tên côn đồ vốn tính từ lối vào ngõ nhỏ trực tiếp kéo hai người đi vào, không nghĩ tới hai người có động tác quá nhanh, bọn họ không đắc thủ, hai người cũng biến mất trong đám người.

Tránh ở sâu trong ngõ nhỏ hẹp Vương Tử Liên nói với mấy tên côn đồ: “Nhất định phải tìm cơ hội bắt được hai người bọn họ.”

“Hắc hắc, yên tâm yên tâm, chúng ta biết Thẩm Hàm tiểu tử kia đang ở nơi nào, đến lúc đó bắt nó ở cửa nhà.”

“Không được, nơi đó có cameras.”

“Cậu đưa tiền cho chúng tôi, chúng tôi đi.”

“Kia…… Cũng được, tôi đưa mấy người một nửa, một nửa kia, tôi đợi đến khi gặp hai người bọn họ lại nói.”

“Được, còn không phải trói hai người sao, đơn giản, trước 6 giờ tối này, nhất định giao người?”

“Được, cứ vậy, hiện tại theo tôi lấy tiền.”

“Được rồi, Vương đại ca.”

Tổng cộng có mười mấy tên côn đồ theo Vương Tử Liên đi lấy tiền, đương nhiên bọn họ không có đi ngân hàng, là chờ ở bên ngoài, nếu không bị cho là cướp ngân hàng.

Vương Tử Liên giao năm vạn cho đầu lĩnh, nói: “Năm vạn, trói người, lại cho mấy người năm vạn.”

Đầu lĩnh lưu manh vui tươi hớn hở mà thu tiền, nói: “Được, được, yên tâm yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành, không hoàn thành năm vạn còn lại không lấy được, không thể vậy.”

Vương Tử Liên yên tâm mà đi rồi, đầu lĩnh lưu manh cười hắc hắc, nhìn đám lưu manh nói: “Đến, tiền này, chúng ta phân, lúc sau cũng đừng trói người, biệt thự cao cấp đó, chúng ta cũng chạy không được, cho nên có tiền là được, thấy đủ đi.”

Đều là đám ô hợp, đương nhiên cũng biết ai không thể chọc, không cần làm chuyện nguy hiểm này, còn có thể lấy tiền, bọn họ đương nhiên cao hứng.

Đếm tiền, trong đó có một người nói: “Nhưng lão đại, Vương Tử Liên nếu hỏi tới làm sao bây giờ?”

“Này còn không đơn giản, thì nói Thẩm Hàm cùng tiểu tử kia quá giảo hoạt, không bắt được, dù sao tiền đặt cọc chúng ta không lùi, hắn nếu tới tìm, cùng nhau đánh hắn.”

“Đúng vậy, lão đại ngưu, em thấy Vương Tử Liên tham sống sợ chết, đến lúc đó nếu hắn tìm tra liền hù dọa. Em nghe nói người đi theo Thẩm Hàm kia trong nhà không đơn giản, chúng ta đừng dính tới.”

“Ừ, được rồi, đều tan đi, ai về nhà nấy mà tìm mẹ người ấy.”

Đám côn đồ vui sướng hài lòng mà tan, Vương Tử Liên vẫn luôn chờ tin, cậu ta không nghĩ tới nhóm người này hỗn đến loại trình độ này, nhưng tối nay Thẩm Hàm cũng không về nhà, bởi vì hắn nhận ra hồ bằng cẩu hữu sơ trung, những người này biết chỗ ở của hắn, cho nên hắn nghĩ nghĩ vẫn theo Phương Vũ Luân đi nhà cậu.

Phương Vũ Luân mở cửa, Thẩm Hàm liền nghe mẹ Phương Vũ Luân nói: “Đã về rồi, đúng rồi, lại đây lại đây, di, con dâu cũng tới nha.”

Thẩm Hàm: Con dâu?

Phương Vũ Luân nhìn mẹ, Lưu Văn Lệ lập tức che miệng mình, Phương Hạ cười tủm tỉm mà nói: “Thẩm Hàm nha, a di nói sai rồi, đừng để ý, lại đây, cùng chơi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi