TIỂU CÔNG CHÚA SIÊU QUẬY

" Cốc...cốc...cốc... " tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Người bên trong khẽ nhíu mày nhưng vẫn nói:

- Vào đi!

" Két... " từ ngoài, có 1 người mặc áo đen bước vào, cung kính nói:

- Thưa đã tìm thấy ạ!

- Tốt lắm! Ở đâu?!

- Dạ thưa chung cư Finus, học trường Royal ạ!

- Finus sao?! - người kia khẽ nhíu mày - Ở 1 mình?!

- Dạ thưa ở 1 mình ạ! - người mặc áo đen lễ phép nói

- Được rồi, ngươi lui đi! - người kia phẩy tay ra hiệu cho tên mặc áo đen lui đi. Tên mặc áo đen trước khi đi còn không quên cúi chào người kia 1 tiếng rồi bước đi. " Cạch " cánh cửa nạm vàng khẽ đóng lại. Bên trong căn phòng tối, người con trai kia nhìn ra cửa sổ nở 1 nụ cười đầy trìu mến: " Em cũng giỏi trốn đấy nhỉ, Ari! "

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

Trường Royal:

Royal vẫn luôn như vậy, luôn là tâm điểm chú ý của mọi người đi ngang qua. Các siêu xe thế giới thì xếp hàng dài như là 1 biểu tượng cho sự cao quý, sang trọng của ngôi trường. Bỗng " Két... " 5 siêu xe thế giới đỗ lần lượt tại cổng trường và không khó để đoán ra họ là ai. Phải, chính là top 5 thần tượng của trường đấy ạ! Họ lần lượt bước xuống từ siêu xe của mình.

Chiếc BMW đen bóng sang trọng là của Ken - lạnh lùng, điềm tĩnh

Chiếc Audi R8GT Spyde màu bạc là của Kin - lịch lãm, sang trọng

Chiếc Lamborghini Veneno màu xanh dương là của Kun - rực rỡ, năng động

Chiếc Maybach Landaulet màu đỏ là của Emi - nóng bỏng, nhiệt huyết

Cuối cùng là chiếc Bugatti Veyron màu hồng là của Saly - dịu dàng, cuốn hút

Mỗichiếc xe đều ứng với tính cách của mỗi người chủ của nó. Mỗi người 1 cá tính riêng, 1 nét đặc trưng riêng đều rất cuốn hút nhưng cũng rất sang trọng làm cho con người ta chỉ biết ngắm nhìn mà không thể chạm vào. Cả 5 kiêu ngạo bước đi dưới những ánh nhìn ngước mộ của những con người kia. Họ lúc nào cũng vậy, đi đến đâu cũng đều là tâm điểm chú ý và bao quanh họ lúc nào cũng là ánh hào quang chói lóa làm cho con người ta không thể không ngắm nhìn họ.

= = = = = = = = = = = = = = = = = = = =

" Reeng...reeng...reeng... " cuối cùng thì tiếng chuông vào học cũng vang lên. " Cái chợ " 12a1 cũng bắt đầu " hoạt động " và cánh cửa cũng mở cái " Rầm ". Không khó để đoán là ai bởi cái người chỉ khi thấy chuông reo mới thấy mặt chỉ có thể là Ari cô. Ari vội chạy xuống chỗ ngồi. Vừa yên vị ngồi xuống thì cánh cửa lớp lại mở ra và lần này là 2 ông bảo vệ đang khệ nệ bê 1 bộ bàn ghế vào. Saly chợt hỏi:

- Sao hôm nay lại mang bàn ghế mới lên đây vậy?!

Ari mắt sáng rỡ nói:

- Hay là ông trời thương tao mang cho tao bộ bàn ghế cho tao ngồi, để tao thoát khỏi cái chốn " địa ngục " này! - nói rồi không thương tiếc ném cho Ken đang ngồi bên cạnh 1 cái nhìn đầy " âu yếm ". Emi nghe vậy cười ha hả vỗ vai Ari nói:

- Xin chia buồn là cái năm học này mày sẽ không thể thoát khỏi bọn tao được đâu! Là bàn cho học sinh mới đó bà cô ạ!

Ari mặt xịu xuống như cái bánh bao thiu, 2 ngón trỏ gõ gõ vào nhau nhìn đến là yêu. Không chịu được nữa, Kun và Kin giơ tay ra véo 2 má Ari, miệng suýt xoa:

- Mịn quá à!

Câu nói tưởng chừng vô tình đó đã làm cho ai đó dấy nên 1 cảm xúc kỳ lạ...ghen chăng?!

Emi vội gạt tay 2 tên " biến thái " kia ra, cáu:

- Làm gì mà ghê thế hả?! Rách mặt con nhà người ta bây giờ! ( ghen đó!)

Saly xoa xoa má Ari, dịu dàng hỏi:

- Đau không Ari?!

Ari lắc lắc đầu. Mấy cái người này, làm như cô là trẻ con không bằng vậy á! Chăm chút cưng nựng từng ly từng tý hà! Bỗng từ ngoài, cô chủ nhiệm bước vào. Mặt tươi như hoa, cười muốn rách miệng. Cả lớp đều thắc mắc, họ nhớ không lầm thì tiết đầu là tiết tự học mà nhỉ, sao cô chủ nhiệm lại ở đây?! Ngay lập tức họ đã có câu trả lời khi cô giáo cất giọng:

- Các em, hôm nay lớp ta có học sinh mới!

- Học sinh mới?! Không phải lại là 1 đứa nhận học bổng nữa đấy chứ?!

Ngay sau lời nói châm chọc đấy, tất cả đám con gái trong lớp cười thầm. Emi và Saly thì tức ra mặt chỉ hận không thể móc họng của con nhỏ chảnh chọe kia ra. 2 cô có lẽ đã làm thật nếu...Kun và Kin bên cạnh không giữ lại. Ari khẽ nhíu mày 1 cái, mấy con nhỏ chảnh chọe này, liệu chúng mày không dựa vào mấy đồng tiền của bố mẹ ông bà chúng mày thì liệu chúng mày có vinh dự được ngồi đây hay không hả?! Nghĩ rồi không tiếc ném cho mấy con nhỏ đó 1 cái nhìn mỉa mai. Ken bề ngoài thì tỏ ra không quan tâm như vậy nhưng chỉ có chúa ( và t/g) mới biết cậu đang tức như thế nào, chỉ muốn xông lên khâu miệng của mấy con nhỏ kia lại nhưng hận là...không thể.

Cô chủ nhiệm bên trên nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng rồi lắc đầu phủ nhận:

- Không phải! - nói rồi quay ra cửa lớp toe toét nói - Em vào lớp đi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi