TIỂU CÔNG NHÀ TÔI MUỐN SINH CON

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Nhật ký] Trong tin tức cho biết đêm nay sẽ có mưa sao băng, người lớn quyết định đưa mình và Nhân Nhân lên núi để xem. Sau một hồi đi cáp treo thì đến nơi cũng đã gần nửa đêm rồi, chỉ có lợn lười Nhân Nhân ngủ gục, còn chảy một bãi nước miếng trên vai mình. Được rồi, mình tốt như vậy không chê em ấy, câu chuyện về mưa sao băng và Nhân Nhân để ngày mai viết vậy. —— Nhật ký của Sở Nam Trúc.

Anh ta rất muốn xem, mình cũng muốn cho anh ta xem, mẹ kiếp, xấu hổ quá.

Mấy lời xấu hổ như vậy mà hắn còn nói ra lời được ư? Những ngón chân của Kỷ Vãn muốn xoắn lại với nhau.

Sở Nam Trúc nói xong những lời đó cũng không ép buộc cậu phải đồng ý, ngược lại chủ động ngồi xổm xuống: “Đi thôi, không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi.”

Nhìn thấy Kỷ Vãn do dự, hắn lại đe dọa: “Tôi bế đó."

"Này, anh..." Kỷ Vãn nửa không nói nên lời, nửa lúng túng, nhưng cậu vẫn nhảy một chân lên lưng người trên, Sở Nam Trúc đứng dậy, để giữ thăng bằng, Kỷ Vãn siết chặt tay, vòng lấy cổ Sở Nam Trúc, vùi mặt vào vai hắn, thân thể đè chặt, lần này cậu không kéo khoảng cách nữa.

“Ôm chặt chưa?” Sở Nam Trúc nghiêng đầu, hai người áp mặt vào nhau.

"Ừm..." Hai má Kỷ Vãn hơi nóng.

Sở Nam Trúc cõng Kỷ Vãn trên lưng leo

lên tầng 31, bước ra khỏi cầu thang, Sở Nam Trúc nói: "Phòng nào? Thẻ phòng của em đâu?"

"Phòng 501, thẻ trong túi của tôi."

Sở Nam Trúc nhẹ nhàng đặt cậu xuống. Người hắn ướt đẫm mồ hôi, mặt hắn hơi tái đi vì cõng cậu đi bộ quá lâu.

Cánh cửa được mở ra, cả hai định đi vào nhưng bị Quý Mộc Ly gọi lại.

Vừa yên vị dưới lầu, cô liên tục đi lên để xem chuyện gì đang xảy ra với hai người này.

Sau đó, cô nhìn thấy bộ dáng quỷ dị bị suy thận của Sở Nam Trúc, cùng với Kỷ Vãn vẻ mặt yếu ớt đang bám chặt vào tường.

Quý Mộc Ly:... Hai người này đúng là, không biết xấu hổ. Có ai xích gà như vậy hả? Làm đến nỗi thành cái bộ dáng như quỷ này.

Không đúng! Quý Mộc Ly bất ngờ sờ vào túi mình, có một cái lọ nhỏ đựng thứ thuốc thần kỳ có thể khiến cô mê mẩn.

Chẳng lẽ Kỷ Vãn vừa lấy thuốc xong thì dùng luôn? Vậy thì tác dụng của loại thuốc này mạnh đến mức khiến họ cảm thấy sảng khoái trong một hơi thở?

Quý Mộc Ly hít một hơi: khủng bố như vậy.

Sau đó, cô cảm thấy thật sự may mắn vì cũng đã mua nó, sau này cô cũng có thể tận hưởng loại hạnh phúc này!

Cô khẽ ho: “Hai người, chú ý tiết chế một chút.”

“Tiết chế?” Kỷ Vãn hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói về cái gì.

"Cẩn thận kẻo hỏng thân, được rồi hai đứa nghỉ ngơi sớm đi, chị cũng đi ngủ đây, ngày mai dậy sớm chút." Cô nói xong tạm biệt hai người.

"Lần sau để tôi tự nhảy lên đi, anh xem chị Mộc đau lòng cho anh kìa." Sau khi bật đèn, Kỷ Vãn bước vào phòng, ngồi trên giường. Mặc dù cậu được cõng trên lưng, không cần dùng sức, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút mệt mỏi.

Có lẽ do nhịp tim quá nhanh dẫn đến việc thiếu không khí vận động, có hơi đói khi nghĩ về nó.

“Em có chắc là chị ấy cảm thấy đau lòng tôi không?” Sở Nam Trúc nở một nụ cười: “Chỉ sợ chị ấy hiểu sai.”

Hiểu sai? Kỷ Vãn cau mày, chị ấy hiểu sai cái gì? Chờ đã... những gì chị ấy nói trước khi rời đi!

“Chị ấy nhất định là hiểu lầm.” Kỷ Vãn vội vàng đứng dậy, sau đó tác động đến vết thương: “Shhh——”

“Đừng nhúc nhích,” Sở Nam Trúc sống lại sau khi nghỉ ngơi một hồi, trực tiếp bế Kỷ Vãn từ trên giường lên: “Đi vào nhà vệ sinh cởϊ qυầи áo.”

“Hả?” Kỷ Vãn hét lên: “Anh muốn làm gì?”

Sở Nam Trúc: “Tắm rửa, còn có thể làm gì nữa? Chờ lát nữa hỏi khách sạn một ít thuốc, em tắm xong, sau đó tôi sẽ bôi thuốc giúp em."

"Nhưng mà, anh không sợ chúng ta quá thân thiết sẽ lại bị hiểu lầm sao?" Rốt cuộc, chị Mộc cho rằng chúng ta không quá đứng đắn.

Sở Nam Trúc nhàn nhạt nhìn qua: "Chị ấy có hiểu lầm sao? Tôi không nghĩ như vậy, tuy rằng sự tình có chút không đúng, nhưng chỉ là vấn đề thời gian, không phải là hiểu lầm." Nói xong, Sở Nam Trúc ôm lấy Kỷ Vãn đi vào nhà vệ sinh: “Em có muốn tôi đỡ em lúc đi tắm không?”

Hả? Anh ta nói gì đó? Không có hiểu lầm nghĩa là sao?

Hình như không đúng chỗ nào?

“Không cần anh hỗ trợ, tôi tự làm được.” Kỷ Vãn co ro trong góc tắm, yếu ớt, bất lực và đáng thương.

“Ừ.” Sở Nam Trúc không miễn cưỡng nói, “Tôi ở bên ngoài, có việc gì thì gọi cho tôi.” Hắn mở cửa đi ra ngoài.

Kỷ Vãn nhanh chóng mở nước đến mức tối đa, nhiệt độ vừa phải, tắm rửa trên người rất thoải mái, nhưng Kỷ Vãn hy vọng đó là nước lạnh, có thể hạ nhiệt độ đầu và mặt của cậu xuống, giữ cho chúng không bị nóng trở lại!!

A! Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!!

Kỷ Vãn ở trong đó một lúc lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vừa nhảy ra khỏi phòng tắm, Sở Nam Trúc lập tức bước tới bế Kỷ Vãn lên: "Tôi sấy tóc cho em."

"Ầy, tôi tự làm được."

Tất nhiên là Sở Nam Trúc không quan tâm cậu giãy giụa, hắn đè Kỷ Vãn xuống ghế sô pha, bật máy sấy tóc giúp Kỷ Vãn sấy tóc một cách vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ. Những ngón tay hắn đưa qua lại giữa các sợi tóc, mang đến một cảm giác như có dòng điện va chạm.

Hơi nóng vừa bị kìm nén dường như lại phả vào mặt.

Một lúc sau, Sở Nam Trúc cuối cùng cũng buông mái tóc mềm mại của Kỷ Vãn ra, tắt máy sấy tóc, lấy một chai xịt từ trong túi ra xịt vào mắt cá chân Kỷ Vãn, lòng bàn tay từ từ xoa thuốc trên chân cậu.

“Về sau cẩn thận một chút, đừng để bị thương.” Sở Nam Trúc nửa uy hiếp nửa bất lực: “Nếu không em chờ xem.”

“Chờ cái gì?”

“Chờ xem tôi đối phó với em như thế nào.”

Kỷ Vãn:......

Động tác của Sở Nam Trúc không hề nhẹ, mỗi lần xoa xoa, sợi tóc mái trên trán cũng theo đó mà chuyển động, trong lòng Kỷ Vãn có chút thắt lại.

Sau khi xoa một lúc lâu mới buông chân Kỷ Vãn ra, không còn đau nữa Kỷ Vãn nói với hắn: “Cảm ơn anh.”

Sở Nam Trúc: "Đền đáp như thế nào?”

Tầm mắt dời đi không cùng hắn đối diện: “Lần sau tôi mời anh đi ăn tối."

"Cõng em leo hơn 30 tầng, chăm sóc em lúc tắm, xoa thuốc cho em, vậy mà chỉ có một bữa ăn?"

"Nếu một bữa không đủ, vậy hai bữa."

Sở Nam Trúc không dự đoán được Kỷ Vãn sẽ trả lời thế này, hắn không cho Kỷ Vãn mặt mũi, trực tiếp cười thành tiếng.

Kỷ Vãn ngại muốn chết, chỉ muốn hắn nhanh ra ngoài: "Mau trở về nghỉ ngơi đi,"

Sở Nam Trúc nhướng mày: "Buổi tối không muốn cùng tôi ngủ sao? Lỡ em gặp chuyện không tiện thì sao?"

"Không cần, tôi không sao, lúc tôi ngủ giống như chết vậy, thường không chịu dậy."

Sở Nam Trúc gật đầu, nhìn Kỷ Vãn, đôi mắt đỏ hoe một lúc: "Sau giờ làm việc tối mai, em có thể cho tôi một chút thời gian được không?"

Kỷ Vãn: "Làm gì vậy?"

Sở Nam Trúc: "Em đi cùng tôi rồi sẽ biết."

Kỷ Vãn quệt môi, không từ chối cũng không đồng ý. Sau đó, Sở Nam Trúc nhìn mắt cá chân Kỷ Vãn một lần nữa, thấy không có gì nghiêm trọng hắn mới đi về phòng của mình.

Nhưng mà Kỷ Vãn hoàn toàn không ngủ, nhắm mắt chờ cho đến bình minh. Cậu cả đêm suy nghĩ xem Sở Nam Trúc muốn đưa cậu đi đâu? Cùng với mối quan hệ giữa bản thân và Nhân Nhân.

Trên thực tế, Kỷ Vãn không có ấn tượng gì về những gì đã xảy ra khi cậu còn nhỏ. Tất cả những ký ức từ khi cậu còn có thể cảm nhận được là những năm tháng buồn tẻ và cô độc trong trại trẻ mồ côi. Sau khi trưởng thành, cậu trở thành một người hay bệnh tật, ốm yếu trong xã hội, sáng đi chiều về, ngày này qua ngày khác, nếu không có sự xuất hiện đột ngột của hệ thống này, cậu thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm gia đình của mình.

Năm giờ sáng, trời vẫn còn tối, Quý Mộc Ly đến gõ cửa.

Cậu tùy tiện xoa tóc, mắt nhìn thẳng, ngơ ngác đứng dậy mở cửa, một nhóm người đứng ở cửa, tất cả đều là đồng nghiệp trong studio. Sở Nam Trúc đứng bên cạnh Quý Mộc Ly nhìn điện thoại, trên mặt không lộ ra vẻ mệt mỏi nào, người này làm bằng sắt sao? Làm thế nào lăn lộn mà không bị mệt?

“Em thu dọn xong chưa?” Sở Nam Trúc đặt điện thoại di động xuống, Kỷ Vãn nhận thấy màn hình điện thoại di động của hắn đang hiển thị lộ trình.

“Xong rồi.” Kỷ Vãn trả lời

Hôm này công việc rất nhiều, lại rất mệt mỏi, Sở Nam Trúc không bao giờ có thời gian để nghỉ ngơi, quay các chương trình tạp kỹ bên ngoài thực ra đều có kịch bản. Sở Nam Trúc cần phải hoàn thành các tiết mục khác nhau do tổ thiết kế sắp đặt.

Bị rượt đuổi, bị dội nước, bị kem đánh vào mặt đều là những chuyện vặt vãnh, Sở Nam Trúc dù là một ngôi sao hot với hàng nghìn người hâm mộ nhưng chưa bao giờ từ bỏ, cũng không bao giờ làm trễ nãi trong công việc.

Hình phạt mới nhất chính là bị dội một thùng nước đá, Kỷ Vãn run rẩy đứng xem, đạo diễn hô dừng, trợ lý nhỏ Kỷ Vãn lập tức chạy đến bên Sở Nam Trúc lấy khăn lau tóc.

"Thế nào rồi? Có sao không? Có lạnh không? Tôi đi lấy cho anh một bộ quần áo khô ngay." Kỷ Vãn giúp Sở Nam Trúc xoa tóc, cậu có thể cảm nhận được hơi lạnh từ tóc hắn xuyên qua chiếc khăn tắm.

Sở Nam Trúc nắm lấy cổ tay Kỷ Vãn, làm cho Kỷ Vãn đông lạnh run rẩy một chút, một bên mắt lộ ra dưới khăn tắm, trên mi có vài tia băng tuyết, giọng điệu khá bình tĩnh: "Lo lắng cho tôi sao?"

Lúc này mà còn đùa giỡn? Kỷ Vãn hung hăng kéo khăn lông trên đầu hắn xuống ném lên mặt, “Tự lau đi.” Sau đó, cậu xoay người, chuẩn bị quay lại xe bảo mẫu để lấy quần áo cho hắn.

“Đừng đi,” Sở Nam Trúc siết chặt ngón tay không cho cậu rời đi: “Giúp tôi lau đi, Tiểu Văn, tôi rất mệt không có sức làm.”

Mẹ… Mẹ cái hạt dưa, Sở Nam Trúc đang làm gì đây? Làm nũng? Lớn một đống như vậy rồi, thật là......

Tâm bất cam tình bất nguyện, Kỷ Vãn lúng túng cầm khăn lau lại tóc cho hắn, nhưng trên tay lại dùng sức rất lớn, như là đang muốn kéo tóc hắn cho trọc lóc luôn.

"Tiểu Vãn," Sở Nam Trúc giả vờ yếu ớt: "Em sắp làm tôi ngất xỉu."

"Ngất đi càng tốt, ai kêu anh ba hoa, chắc là được rồi đó, tôi đi lấy quần áo cho anh, mau buông tôi ra."

“Không cho đi.” Sở Nam Trúc sống chết không buông tay, ngược lại càng nắm chặt hơn, vừa lúc Kỷ Vãn đang muốn kiên cường nói gì đó thì Quý Mộc Ly đến, cô thuận đường còn mang theo một bộ quần áo đưa cho Kỷ Vãn, đối với hai người họ trợn trắng mắt, nói nhỏ với hai kẻ chuyên ngược cẩu:

"Ban ngày ban mặt, chú ý ảnh hưởng, Sở Nam Trúc em đó, đại minh tinh, em có biết nếu quá cao hứng sẽ xảy ra chuyện gì không? Còn em, bạn học Tiểu Vãn à, cẩn thận fan của Sở Nam Trúc ghen ghét em đấy, kiềm chế lại cho chị!"

"Hừ... " Quý Mộc Ly nheo mắt, hắng giọng, ghé vào tai Kỷ Vãn nói: "Em cảm thấy như thế nào? "

"Cái gì thấy thế nào?"

“Tác dụng, loại thuốc hôm qua em mua từ Bạch Liên Hoa đó, em đã dùng chưa?”

“Ồ… cái đó, hẳn là hữu ích, em không biết, em chưa dùng.” Bạch Liên Hoa đề nghị giá 100 tệ, đắt muốn chết, rõ ràng đó chỉ là thuốc mọc lông chân thôi mà.

Quý Mộc Ly lại bàng hoàng, hóa ra hôm qua mồ hôi đầm đìa vẻ mặt thận hư chỉ là do thao tác hằng ngày thôi, vậy nếu bổ sung thuốc thần thì chuyện gì sẽ xảy ra? Có khi nào tinh tẫn nhân vong luôn không? Quý Mộc Ly cảm thấy thuốc trị giá 10.000 nhân dân tệ này đáng giá.

"Chị Mộc, sao chị lại hỏi chuyện này? Chẳng lẽ chị cũng mua rồi hả?" Kỷ Vãn hơi ngạc nhiên, cô cũng muốn có một đôi chân mọc lông dài? Tại sao con gái lại muốn có lông chân?

“À…” Quý Mộc Ly ngượng ngùng cười: “Thử xem.”

Kỷ Vãn: “Vậy là chị còn có sở thích này sao?”

Quý Mộc Ly chớp mắt nhìn cậu: “Chị đang rất mong chờ hiệu quả.”

Kỷ Vãn gật đầu, hướng cô giơ ngón tay cái: "Thật lợi hại."

Từ sáng cho đến khi mặt trời lặn, hành trình của Sở Nam Trúc hôm nay cuối cùng cũng kết thúc. Theo thỏa thuận tối hôm qua, hắn sẽ đưa Kỷ Vãn đến một nơi nào đó, mặc dù cậu không hiểu lắm, nhưng Kỷ Vãn vẫn đi cùng với hắn.

Sở Nam Trúc lái xe, lái khoảng hai tiếng đồng hồ, suốt quãng đường dài lên xuống, Kỷ Vãn tối hôm qua không ngủ, ngủ quên lúc nào không biết, lúc tỉnh dậy đã thấy xe đã dừng từ lâu rồi, cảnh bên ngoài chắc là khu danh lam thắng cảnh, buổi tối cũng có rất nhiều người, một vài du khách đang mang theo lều để chuẩn bị leo núi.

“Dậy rồi?” Một giọng nói quen thuộc từ trên cao truyền đến, cằm Sở Nam Trúc đang áp vào trán Kỷ Vãn, lúc này cậu mới nhận ra mình đã ngủ gục trên vai Sở Nam Trúc.

Dựa vào ngủ thì không nói! Nhưng điều quan trọng là cậu để lại rất nhiều vết nước đáng ngờ trên vai Sở Nam Trúc…

Xấu hổ muốn chết! Đệt!

——————————————————

Tác giả có lời muốn nói: không vội, thật sự không vội, xem bọn họ phối hợp vai diễn ngọt ngào trước, tôi thích hai người mặt đỏ tim đập như vậy, hìhì.Tiểu Công Nhà Tôi Muốn Sinh Con - Chương 9 Dễ mắc cỡ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi