TIỂU CÔNG TỬ XINH ĐẸP NHƯ HOA

"Đi vào thôi?" Liễu Vọng Thu đẩy đẩy Mục Lâm Vãn.

Thân thể Mục Lâm Vãn có chút cứng ngắc, cậu nhẹ giọng nói: "Nếu không hay là chúng ta chờ một chút?"

"Chờ cái gì chứ? Tới muộn thì án cũng phá xong rồi, có đại công lao gì đều không tới phiên ngươi!" Liễu Vọng Thu tay thì lôi kéo Mục Lâm Vãn đi, tay thì đẩy cửa.

Bên trong chỉ có ba người, người đàn bà đang khóc thét, Huyền Bảo đứng bên cạnh với vẻ mặt khó xử, còn có một nam tử trẻ tuổi đứng một bên không phát ra tiếng nào.

Mục Lâm Vãn đưa tầm mắt dừng ở trên người nam tử kia, híp mắt quan sát thì cậu phát hiện người này đúng thật là cùng thi thể đang nằm kia có vài phần tương tự.

Nên.. đây không phải là xác chết vùng dậy? Không đúng, đây chính là chết rồi sống lại a!

Thấy được hai người xuất hiện Huyền Bảo như gặp được cứu tinh, vội vàng chạy tới bắt lấy tay của Mục Lâm Vãn kéo đến trước mặt hai người kia.

"Tiểu công tử, ngươi mau giúp ta nhìn xem, đây là người hay quỷ."

Phụ nhân kia nghe được lời này vội vàng khóc thét: "Đây là nhi tử ta! Là người đó! Hắn chính là người sống sờ sờ! Đại nhân ngươi phải làm chủ cho ta a!"

Bà quỳ gối trước mặt Mục Lâm Vãn, hai tay gắt gao ôm chằm lấy chân cậu giống như cố hết sức nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Mục Lâm Vãn mặt có chút trầm ngâm, thân thể lại khẽ run lên, người đàn bà đang ôm lấy chân cậu không nhận ra nhưng Huyền Bảo đang cầm tay thì có thể cảm nhận được.

Hắn đột nhiên nhớ tới tiểu công tử sợ nhất là chuyện quỷ thần, chính mình vừa mới liền kéo tiểu công tử nói những cái đó, chắc chắn tiểu công tử lúc này sợ lắm.

Mục Lâm Vãn chậm rãi nói, thanh âm cực nhẹ: "Người này có hô hấp, ngực phập phồng bình thường, sắc mặt hồng nhuận, ánh mắt có chút né tránh. Chính là người sống, nhưng lại có biểu tình chột dạ, chắc là có giấu dím gì đó."

Tiếng khóc của người đàn bà bỗng im bặt lại, sắc mặt vui hẳn lên nói: "Đứa con của ta chắc chắn không phải là quỷ mà! Nó chính là người, đại nhân ngài nói đúng lắm, nhi tử ta là người!"

Mục Lâm Vãn lại nhíu mày.

Bởi vì phát hiện trước mặt không phải ma quỷ gì nên cậu không sợ hãi nữa. Bây giờ bình tĩnh lại, càng phát hiện ra được nhiều điều hơn, mà tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn không ít.

Vị nam nhân kia đứng ở một bên nhìn mẫu thân hắn, khuôn mặt thờ ơ.

"Tiểu công tử, có phát hiện gì sao?" Liễu Vọng Thu nhìn thấy thế, nhẹ giọng hỏi.

"Chờ lát nữa ngươi sẽ biết." Mục Lâm Vãn thần bí nói.

Huyền Bảo vẫn đứng bên kia an ủi người đàn bà kia, nói nhất định sẽ không đem con trai của bà thêu chết vô cớ.

Sau khi an ủi xong chính hắn cũng kiệt sức, ánh mắt nhìn theo bóng dáng hai mẹ con rời đi thì thở phào một hơi mạnh.

"Hiện giờ láng giềng nhóm đều nói muốn đem con trai của bà ta đem đi thiêu chết, còn bà ấy thì mỗi ngày chạy đến nơi đây tới khóc lóc kể lể, ây.." Huyền Bảo rung rung đùi, ánh mắt đầy mỏi mệt.

"Chết rồi sống lại loại chuyện này, thật sự là quá làm người ta không thể tưởng tượng được. Từ sau khi nhà bọn họ có hài tử, hàng xóm láng giềng đều không đi đến nhà họ chơi nữa. Gia đình đó ngày nào cũng thần thần bí bí, ban ngày ban mặt cũng đóng chặt nhà, hàng xóm chẳng biết bên trong có chuyện gì xảy ra hay không."

"Hiện tại thì hay rồi, hàng xóm đều nói vợ chồng họ là có ma sai quỷ khiến, còn gọi hồn người con trai đã chết quay về, mà trùng hợp ngay hôm sau nhà lại mở cửa ra, bởi vậy mọi người đều khẳng định là bên trong có ma quỷ đi vào."

"Còn có người nói nhi tử bọn họ bị ma da quấn lấy người, linh hồn trong cơ thể vốn đã bị hoán đổi lâu rồi, từ sớm đã không còn là nhi tử của bọn họ."

Huyền Bảo lải nhải lải nhải nói, cả người cũng mỏi mệt không thôi.

"Tiểu công tử, ngươi đã nhìn ra thứ gì sao?" Hắn đem hy vọng đặt hết ở trên người Mục Lâm Vãn.

Bọn họ cũng đã lục soát ở bên nhà người đàn bà kia, như dù tìm cỡ nào cũng không phát hiện ra manh mối gì.

Dân chúng oán giận lớn tiếng phàn nàn, Hoàng Thượng lại nhìn chằm chằm vào án này, Huyền Bảo đứng đó cũng chịu không nổi áp lực.

Mục Lâm Vãn gật gật đầu, nói: "Kỳ thật bọn họ không phải cùng một người đâu, vị phu nhân chính là sinh hạ cặp song sinh a."

Ở triều đại bây giờ thì việc sinh đôi vẫn là một điều bất thường.

Có truyền thuyết nói rằng, mỗi một con người sinh ra là do thần tiên tỉ mỉ tạo nên, vì thế dung mạo cũng là độc nhất vô nhị. Nhưng chuyện gì cũng có sơ sót của nó, khi các vị thần tức giận, họ sẽ đem một linh hồn hoàn chỉnh xé ra làm hai rồi nhét chung vào một cơ thể người mẹ. Đấy chính là song sinh.

Hễ gia đình nào sinh ra hai hài tử giống nhau như đúc, họ liền khẳng định là do các vị thần đã tức giận, gia đình sẽ bị thần phạt. Lúc này thường thì sẽ giết bỏ một đứa đi để đứa còn lại có một linh hồn hoàn thiện, cũng để các vị thần nguôi ngoai cơn phẫn nộ.

Truyền thuyết này tuy là do dân gian lưu truyền, nhưng người dân thường sẽ nuôi nấng cả hai đứa. Này là con họ vất vả sinh ra, dù thần có tức giận thì họ cũng sẽ không vứt bỏ con của mình.

Nhưng thật ra mà nói thì song sinh trong hoàng cung mới thật sự là điều bất hạnh. Các hoàng tử thì không có cách nào kế thừa hoàng vị, còn mẫu thân sẽ bị chửi rủa, trở thành trò cười trong cung.

Lúc ban đầu Mục Lâm Vãn không nghĩ đến chuyện này liên quan tới song sinh. Nhưng khi cậu nhìn qua khuôn mặt của tử thi kia, dưới mắt có một nốt ruồi, tuy nam tử hôm nay gặp cũng có một nốt ruồi nhưng so với tử thi kia thì có chút lệch qua một bên.

Mục Lâm Vãn cũng chính là nhờ vào điều này mà thông suốt việc song tử.

Khi mọi người nhớ kỹ tướng mạo của một người, thì đa phần sẽ nhìn vào nét đặc trưng riêng để nhận biết.

Tỷ như việcMục Lâm Vãn nhớ kỹ Ngọc Vận, thì nét đặc trưng của hắn là một thân hồng y, còn có cặp mắt phượng cao quý.

Thời điểm mọi người nhìn thấy cả hai người con đều có nốt ruồi dưới mắt, tuy vị trí có lệch đi một ít, nhưng họ chỉ cần biết là có nốt ruồi thôi là được chứ không nhớ rõ vị trí cụ thể.

Mục Lâm Vãn mắt tinh, lần trước tùy ý nhìn thoáng qua liền nhớ kỹ, nhưng lúc ấy cậu còn đang suy nghĩ vì cái gì thi thể đều thành ra cái dạng này, còn có cả nốt ruồi nữa.

Không nghĩ tới đúng là sự tinh mắt này của cậu đã nhìn thấu chân tướng của kỳ án này.

Cũng còn may là không phải quỷ thần gì. Mục Lâm Vãn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Liễu Vọng Thu cùng Huyền Bảo có chút kinh ngạc: "Song sinh?"

Mục Lâm Vãn gật gật đầu: "Ngươi bảo mọi người đi hỏi một chút, khẳng định có thể phát hiện manh mối mới, ví như trí nhớ của con trai họ không được tốt cho lắm."

Huyền Bảo vẻ mặt nghiêm lại, nói: "Ta sẽ cho người đi điều tra việc này."

Nói xong, hắn vội vàng rời đi.

Liễu Vọng Thu nhìn theo bóng dáng Huyền Bảo, cảm thán: "Quả thật là người bận rộn, mỗi ngày chạy chỗ này chỗ kia, rõ ràng là rất mệt mỏi cũng không chịu nghỉ ngơi nhiều một tí."

Mục Lâm Vãn: "Dưới có áp lực của dân, trên lại có Hoàng Thượng quan sát, ngươi có thể nghỉ ngơi sao? Còn không bằng sớm một chút đem chuyện này giải quyết cho xong, làm tất cả mọi người đều an tâm."

"Tiểu công tử, ngươi coi như an tâm rồi, rốt cuộc thì cũng không phải quỷ thần gì.." Liễu Vọng Thu cười, liếc nhìn con bồ câu vẫn luôn đi theo bên cạnh Mục Lâm Vãn.

Hôm nay cảm giác tồn tại của nó giảm xuống rất thấp, chỉ bay bên cạnh Mục Lâm Vãn, không làm bất kì hành động dư thừa nào, cũng không phát ra bất kỳ âm thành nào.

Liễu Vọng Thu tự nhiên muốn trêu chọc con bồ câu, nên liền duỗi tay đến gần nó.

Mục Lâm Vãn nhìn thấy thế, còn kịp ngăn cản thì đã nghe được Liễu Vọng Thu hô to kêu đau.

Gugu hung mổ mạnh lên tay của Liễu Vọng Thu, làm cho tay hắn đỏ bừng sưng lên.

Mục Lâm Vãn vội vàng tóm lấy Gugu, vuốt ve bộ lông an ủi: "Không có việc gì không có việc gì, hắn sẽ không ăn thịt ngươi đâu, chỉ là hắn muốn chơi cùng với ngươi thôi mà."

Liễu Vọng Thu che lại bàn tay mình, tức giận nhìn chằm chằm con bồ câu đó: "Ngươi xem trọng tên tình nhân kia thì ta không có ý kiến gì, nhưng không lẽ địa vị của ta cũng không bằng con bồ câu đó hả?"

Mục Lâm Vãn lắc đầu: "Chuyện này không giống nhau, đây là bồ câu, ngươi là người a."

Liễu Vọng Thu giận đến nghiến răng nghiến lợi, lôi kéo Mục Lâm Vãn đi ra ngoài Đại Lý Tự.

Mục Lâm Vãn ôm bồ câu hỏi: "Ngươi muốn mang ta đi chỗ nào vậy hả?"

"Túy Tiên Lâu! Ba bữa cơm!"

Mục Lâm Vãn nghe thế liền ngậm miệng không hé nửa lời.

Bây giờ cậu còn thiếu hắn ba bữa cơm, nếu hắn thật sự tức giận rồi đem Guggu đi nấu canh luôn thì sao?

Ngọc Vận vì muốn Gugu an toàn mới giao nó ở nơi của mình, nếu Liễu Vọng Thu giận thì Gugu sẽ đi đời, vậy thì cậu phải giải thích sao cho Ngọc Vận đây.

Mục Lâm Vãn đi theo phía sau Liễu Vọng Thu, tiếp tục đùa giỡn với bồ câu.

- -

Người ở Đại Lý Tự đều đã bị vụ án này hành cho tới điên rồi, vừa nghe có manh mối mới liền tươi tỉnh hơn hẳn.

Sắc trời cũng không còn sớm, ánh mặt trời đem cả khung cảnh nhiễm ánh vàng, Huyền Bảo cũng đã tìm đầy đủ chứng cứ, nên liền tới Túy Tiên Lâu kéo Mục Lâm Vãn đi đường hướng vào hoàng cung.

"Đi vào cung làm để làm gì?" Mục Lâm Vãn khó hiểu.

"Án này nhờ ngươi mà phá được, bây giờ phải đến trước Hoàng Thượng giải thích sự tình, huống hồ ngươi không phải rất muốn tiến cung sao?" Huyền Bảo cũng không quay đầu mà nói một câu, sau đó đem Mục Lâm Vãn ném lên xe ngựa.

Mục Lâm Vãn vừa mới an vị, xe phu giá liền lái ngựa tới hoàng cung.

Cậu ngồi đối diện Huyền Bảo, bao nhiêu lời muốn nói đều nuốt ngược vào trong bụng.

Huyền Bảo cơ thể mệt rã rời bây giờ mới được thả lỏng trong chốc lát, liền dựa vào ghế ngủ một giấc ngắn.

Mục Lâm Vãn cũng dựa vào ghế phía sau, tay ôm lấy Gugu, suy nghĩ trong đầu cứ loạn tứ tung.

Mình cứ như vậy đột nhiên đi vào trong cung, không biết Ngọc Vận có ở đó không, cũng không biết hắn đang làm gì, có phải đang bị rút máu hay không, sắc mặt tái nhợt, lại còn cố chấp đối phó với đám người đó..

Mục Lâm Vãn càng nghĩ thì trái tim càng đau hơn.

Xe ngựa chạy được nửa canh giờ liền tới nơi. Xe m ới vừa dừng lại thì Huyền Bảo cũng đã tỉnh dậy.

Hắn kéo Mục Lâm Vãn vẫn còn đang mơ mơ màng màng xuống xe ngựa, lại phải kiểm tra lệnh bài, còn có soát người thì hai người mới có thể đi vào trong cung.

"Chờ lát nữa ngươi không cần nói chuyện, đi theo sau ta là được, lãnh xong thưởng ngươi liền có thể rời đi, hoặc ngươi tự mình đi dạo bên trong cung cũng được."

Mục Lâm Vãn gật đầu: "Ừm ta biết rồi."

Lúc tiến vào tham kiến Hoàng Thượng, Mục Lâm Vãn vẫn luôn cúi đầu lắng nghe Huyền Bảo báo cáo sự tính, những người xung quanh làm như thế nào thì cậu cũng y chang như thế, không hề có hành động gì kì lạ.

Cuối cùng Hoàng Thượng ban thưởng một ít châu báu, còn hỏi cậu có mong muốn thứ gì không.

Mục Lâm Vãn trầm ngâm một lát, nói: "Thảo dân ít khi được tiến cung, muốn được đi dạo xung quanh nhìn xem phong cảnh bên trong cung thưa bệ hạ."

Hoàng Thượng sảng khoái đáp ứng, nhưng với điều kiện là phải có Huyền Bảo cùng đi.

Hai người đi lung tung trong cung, Mục Lâm Vãn nhịn không được nói: "Thật hâm mộ các ngươi lúc nào cũng có thể tiến cung."

Huyền Bảo kỳ quái nhìn cậu một cái: "Đừng cho là ta không biết ngươi muốn vào cung là vì tiểu tình nhân kia. Như thế nào mà sau khi hắn dọn đến gần phủ của ngươi mà ngươi lại không gặp được hắn hả?"

Tuy trong lúc Huyền Bảo bận rộn vì vụ án nhưng cũng có nghe một ít lời đồn đại, và tất nhiên những lời đồn đó đều là do Liễu Vọng Thu kể cho hắn nghe.

Hắn tuy rằng tức giận với những hành vi của Ngọc Vận, nhưng là tiểu công tử thích tên đó thì bọn họ cũng không còn cách nào, họ cũng đã nhiều lần cảnh cáo Ngọc Vận rồi.

"Sao có thể! Ta chính là thích phong cảnh trong cung, như thế nào mà vì hắn chứ!" Mục Lâm Vãn càng nói càng cảm thấy thiếu tự tin.

"Phong cảnh? Số lần tiểu công tử tới hoàng cung còn thiếu sao? Mỗi năm đều có Bách hoa hội*, còn có các vị công tử tiểu thư thay nhau tổ chức yến hội, sinh thần của Hoàng Thượng cũng có mời ngươi tới, nhưng chưa bao giờ thấy ngươi đi xem cảnh sắt trong cung a"

(Bách hoa hội là lễ hội Trăm hoa ở mấy chương trước á)

"Chẳng lẽ cảnh sắc mà công tử nói là hắn sao?"

Huyền Bảo giơ giơ lên cằm, ý bảo Mục Lâm Vãn nhìn về phía trước.

Mục Lâm Vãn ngẩng đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh gầy yếu, đưa lưng về phía bọn họ, ngồi trong đình hóng gió. Người nọ mặc một bộ trường bào màu xanh trầm, tuy rằng có sự uy nghiêm nhưng bởi thân hình mình quá gầy yếu nên không chống đỡ nổi bộ y phục này.

Chung quanh có cung nữ châm trà cho hắn.

Mục Lâm Vãn nhìn kỹ hơn lại phát hiện, vị đang châm trà kia không phải tú bà thì còn là ai nữa chứ?

"Hắn lại gầy đi.." Mục Lâm Vãn than nhẹ, trái tim khẽ nhói đau, liền bước nhanh qua.

"Tiểu công tử từ từ đã!" Huyền Bảo kêu lên, cũng chạy qua.

- -

Ngọc Vận ở đình hóng gió nghỉ ngơi, tú bà châm trà cho hắn, hắn cũng chả nhớ mình đã ở trong cung bao lâu rồi, chỉ biết là các ngày nghỉ ngơi này sắp kết thúc rồi.

"Chủ nhân, ngài chịu khổ rồi." Tú bà đứng một bên nói nhỏ.

Hắn nhìn chén trà đến phát ngốc, ngay cả chính mình cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, thật hiếm khi mà trong đầu lại không suy nghĩ đến các âm mưu sách lược nên bây giờ trong đầu trống trơn một mảnh.

"Tiểu công tử đợi đã!"

Có người kêu tiểu công tử? Ngọc Vận có chút phản ứng, hắn đem chén trà xuống, khóe miệng mới vừa rồi còn tươi cười vui vẻ liền cứng đờ lại.

Tiểu công tử sao có thể ở trong cung chứ, hắn nhât định là gặp ảo giác đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi