TIỂU CÔNG TỬ XINH ĐẸP NHƯ HOA

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

__________

Ngày thứ hai, Mục Lâm Vãn đã lấy cớ là đi ra tiệm ngọc nhưng lại tới hoa lâu.

(hay lắm con trai :))

Tú bà thấy Mục Lâm Vãn đi đến liền nhiệt tình tiếp đón.

"Tiểu công tử hôm nay tới tìm Ngọc Vận phải không? Thật là không đúng lúc a, thân thể của Ngọc Vận hôm nay có chút không tốt, đã đi nghỉ từ sớm rồi, có lẽ một thời gian nữa công tử hãy lại đến."

"Ngọc Vận bị làm sao?" Mục Lâm Vãn có nôn nóng.

Tú bà cười, nói: "Không có gì nghiêm trọng lắm, hôm qua bị nhiễm phong hàn, đã gặp qua đại phu, qua hai ngày nữa thì tốt rồi. Chờ đến khi Ngọc Vận khỏe lại, lão nô lại sai người đến báo tin cho công tử."

Mục Lâm Vãn có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng phải rời đi.

Trong lòng vẫn có chút lo lắng về Ngọc Vận, mà tú bà đã nói Ngọc Vận không có vấn đề gì thì chính là không có vấn đề, hiện tại nên đi đến cẩm y các mua cho Ngọc Vận vài bộ xiêm y.

"Tiểu công tử đi tới mua quần áo cho bản thân sao?" Mới vừa vào, liền có người đi đến tiếp đón.

Mục Lâm Vãn nói: "Lần này không phải mua cho ta."

Người nọ nhìn ra phía sau Mục Lâm Vãn, nói: "Người kia không cùng công tử tới sao? Là muốn chúng ta đi đến tận nơi để đo kích cỡ sao?"

"Không cần như vậy, ta nhớ rõ kích cỡ rồi đây. Lần này làm hai phần váy, một cái vàng nhạt, một cái xanh sẫm, ở cổ tay áo thêu mấy đóa hoa lê."

"Tiểu công tử chính là đã có người trong lòng rồi sao? Đây là tặng cô nương đó làm lễ vật đi." Tiểu công tử thường thường lại đây mua quần áo, lần đầu tiên tới để đặt may váy, sợ là có cô nương mình thích đi, có thể để tiểu công tử thích, chắc chắn dung mạo cũng rất là xinh đẹp.

Mục Lâm Vãn lại lắc đầu, nói: "Ấn ta nói kích cỡ ngươi làm là được. Thân hình tám thước nửa, chiều dài cánh tay.."

(1 thước= 19.9cm vậy là NV khoảng 1m8 đó: >)

Người nọ nhớ kỹ số đo, càng nghe càng hoảng hốt, tiểu công tử nói kích cỡ thật sự là quá lớn, cứ như thân hình cảu một nam nhân, không giống một cái cô nương cho lắm, nhưng bộ dáng này vẫn là một thân hình tuyệt đẹp a.

Hắn mới nhớ lại những lời đồn hôm qua nghe được, tiểu công tử thích Ngọc Vận chốn hoa lâu, chẳng lẽ này quần áo là may cho Ngọc Vận?

Tuy hắn chưa gặp qua Ngọc Vận, nhưng từ miệng người khác cũng có nghe đôi chút, Ngọc Vận thân cao ước chừng tám thước nửa, còn những cái khác không rõ ràng lắm.

Nhưng với kích cỡ này thì cô gái bình thường không thể mặc được, trong kinh thành không có cô nào giống thế. Ít nhất là chưa cô nào giống vậy đến nôi này may đồ a.

"Một chiếc vàng nhạt, một chiêvs xanh sẫm, ở cổ tay áo thêu hoa lê, kiểu dáng đơn giản mộ tí.." Hắn lại đem kích cỡ lặp lại một lần nữa, hỏi, "Là như thế này đúng không?"

Mục Lâm Vãn gật đầu, thanh toán tiền đặt cọc, trước khi rời đi cậu dừng lại tí và nói: "Đã làm nhiều món như vậy, hay là tiện tay làm thêm một đôi giày thêu, kích cỡ có chút to.."

Người nọ có chút run rẩy, tiễn Mục Lâm Vãn ra ngoài cửa, và bây giờ hắn vô cùng xác định đây là một người nam nhân.

Hóa ra lời đồn kia là sự thật, tiểu công tử thực sự thích nam nhân, chính là Ngọc Vận kia, thậm chí còn muốn đem hoàng kim vạn lượng để chuộc thân cho Ngọc Vận vì việc này mà xém chút nãuw bị Mục lão gia đánh cho gãy chân. Vậy mà bây giờ câu ấy lại dám đi may áo quần cho Ngọc Vận, đúng là gan thật.

Mục Lâm Vãn đặt may quần áo cho Ngọc Vận xong thì đi đến cửa tiệm ngọc thạch.

Cậu lập tức đi băng qua sảnh ngoài, đi vào lỗi nhỏ bên hông đến một cái phòng lớn nằm ở bên trong, đây là nơi mà các thợ thủ công chế tác các vật phẩm trang sức.

Thời điểm cậu đi vào bên trong chỉ có một thợ thủ công, trong tay hắn cầm một khối ngọc liêu soi dưới ánh nến, trong tay hắn cầm một cục than nhỏ, ở trên mặt ngọc có phát họa lên hình vật phẩm muốn chế tác.

Hắn muốn đem này khối ngọc làm thành một chiếc vòng ngọc nên khi vẽ chiếc vòng hắn đã tráng những vết nứt xung quanh.

Khi hắn chuẩn bị láy công cụ để bắt đầu làm chế tác thì Mục Lâm Vãn lên tiếng nói:

"Khoang đã, khối ngọc này có chút vết nứt, tuy là rất nhỏ, nhưng lại vừa vặn nằm trong phần ngọc ngươi đã lựa chọn, nếu cứ đem chiếc vòng ngọc làm ra, không tới vài ngày chiếc vòng đó sẽ liền bị vỡ ra."

Tên thợ thủ công đột nhiên bị người khác làm phiền, hơi giật mình một chút, đang định bụng quát tháo, nhưng quay người lại nhìn thấy người đã nói là ai liền trầm mặc, sau đó dò hỏi: "Cho hỏi Tiểu công tử thấy vết nứt ở nơi nào?"

Mục Lâm Vãn đem khối ngọc kia cầm trong tay, dùng tấm vải bố lau đi vết vẽ của người thờ, sau đó lại đem khối ngọc lau khô, một lần nữa đặt dưới ở ánh nến.

Màu xanh lục ngọc dưới ánh nến trở nên trông veo, bên trong tỳ vết nhìn không sót gì.

Ở ngay giữa xuất hiện nhungxư vết nứt mà ngay cả người thợ kia cũng có thể thấy, các vết nứt nối nhau như mạng nhện, càng loan ra ngòia thì vết nứt càng nhỏ. Này cũng khó trách thợ thủ công chọn khối ngọc này để làm vòng.

Cậu láy cục than của thợ thủ công rồi vẽ một cái vòng lớn, hỏi: "Những vết nứt này ngươi có thấy không?"

Thợ thủ công gật đầu: "Có thể nhìn thấy."

Nếu là người khác chỉ đạo hắn như vậy, hắn chắc sẽ sinh khí quát một trận, nhưng đây là tiểu công tử a, tiểu công tử có đôi mắt rất lợi hại, từ nhỏ đã thường xuyên đến xem ngọc, giúp bọn họ rất nhiều.

Hôm qua nghe được của tiêm ngọc thạch sẽ do tiểu công tử đến quản lý, hắn liền rất cao hứng, vẫn luôn ở cửa hàng chờ, lại không thấy được tiểu công tử đâu.

Bàn tay thon mềm trắng nõn của tiểu công tử chạm vào vết nứt rồi từ từ di chuyển ra ngoài mép khối ngọc.

"Vết nứt này đã lan ra cả khối ngọc, người phải cắt nó từ đây rồi chia ra làm hai phần."

Thợ thủ công nhìn theo ngón tay của Mục Lâm Vãn, nhưng đến quá nửa khối ngọc đã không còn nhìn thấy rõ khe nứt nữa.

Ở dưới ánh nến, các khe nứt không thể nào ẩn trốn, lồ lộ ra rõ ràng. Thường thì thợ thủ công sẽ soi ngọc dưới ánh nến để tìm ra nơi bị nứt, hắn phải nheo mắt quan sát thật kỹ mới cso thể nhìn ra được vài vết mứt mỏng manh khó mà phát hiện.

Đến cuối cùng thì hắn cũng không thể nhìn thấy được những vết nứt cuối cùng và trong măt hắn thì mảnh ngọc cuối cùng vẫnlà một khối ngọc nguyên vẹn bình thường.

Nếu là tiểu công tử nói vậy cứ đem ngọc từ nơi này cắt ra là không sai, hắn rất tin tưởng đôi mắt đó.

Mục Lâm Vãn dừng một chút, hỏi: "Mặt sau ngươi sao lại không nhìn?"

"Thật sự là hổ thẹn, nhìn đến đó ta liền không thấy." Hắn chỉ chỉ vàomột phần của ngọc.

Do mài ngọc trong nhiều năm liền nên tay thợ thủ công khá thô khi so so tay Mục Lâm Vãn.

Cậu gật gật đầu, trầm tư suy nghĩ.

"Ngươi lại đi lấy một cây nến khác tới đây."

Mục Lâm Vãn vẫn tiếp tục nhìn khối ngọc kia, chờ thợ thủ công mang nến đến.

Thợ thủ công thực mau lại cầm một cây nến mới lại, Mục Lâm Vãn thắp nến, đem giá cắm nến đặt ở cùng nhau, nháy mắt gian phòng liền bừng sáng không ít.

Mục Lâm Vãn lại lần nữa đem ngọc đặt trước ánh nến trước, nói: "Ngươi lại nhìn lại đi, hiện giờ có thể nhìn đến cái khe ở nơi nào?"

Thợ thủ công mở to hai mắt nhìn, ngón tay chỉ lên một chỗ.

Hắn đã nhìn thấy rõ ràng hơn, nhưng là vẫn không thể giống Mục Lâm Vãn thấy rõ ràng mọi thứ.

"Hay là như vậy đi, tìm thêm vài người có nhãn lực tốt để thay phiên nhau xem ngọc, cho bọn họ thay phiên nhau, như vậy mắt sẽ không bị đau. Tìm ra được vết nứt thì các ngươi cũng bắt đầu chế tác vật phẩm trang sức."

"Tiểu công tử, cửa hàng chúng ta kinh doanh không tốt cho lắm, tìm thêm người đếnchẳng phải là giậu đổ bìm leo?"

(Giậu đổ bìm leo: Ý là khi có chuyện tệ xảy ra đã không ra tay giúp đỡ mà còn góp tay để việc thêm khốn đốn)

"Tiểu công tử chung quy là còn quá nhỏ tuổi, không hiểu đạo lý kinh doanh cũng không gì đáng trách, tuy cậu lo nghĩ cho cửa tiệm thế nhưng vẫn là có chút non nớt."

"Cửa hàng ta vốn buôn bán không tồi, lý do kinh doanh không tốt là bởi chúng ta mài bỏ ngọc quá nhiều quá hao tốn.

Những cửa hàng khác lại không giống vậy, ngọc có chất liệu kém cũng có thể mâng đi sử dụng. Còn chúng ta thì sao, chỉ là ở khoảng sàng lọc ngọc cũng đã bỏ quá nhiều, những khối ngọc có nhiều vết nứt thì liền không dùng đến, còn chưa nói đến các loại ngọc hạ phẩm." Mục Lâm Vãn nói. "

" Chúng ta có thể đem cửa hàng chia làm ba loại, không phân cấp bậc của khách hàng. Ở loại ngọc thứ phẩm, loại ngọc có tỳ vét chúng ta cũng có thể sử dụng, đem bán với giá thấp hơn, ta gọi đó là Hàng hạng ba. Tiếp theo là Hạng sáu, giờ ta sẽ bán ngọc thạch, cố gắng lọc ra loại có ít vết nứt hơn, giá cả cũng giống như hiện tại, không cần thay đổi gì. Còn hạng chín.. ta sẽ đích thân mình lựa chọn, đó là ngọc hoàn chỉnh nhất, đẹp nhất, không có một vết nứt nào, sẽ được làm thành trang sức. "

" Như vậy ta có thể tiêt kiệm được rất nhiều chi phí. Ngọc thạch vốn giá khá cao, chúng ta chia làm ba hạng ngọc, như vậy giá bán ra khá thấp thậm chí cá người bình thường cũng có thể mua được ngọc. Như vậy sao chúng ta lại không có lợi nhuận được? "

Thợ thủ công ngốc ngốc nhìn Mục Lâm Vãn, nửa ngày mới cười khổ nói:" Thực sự bội phục, vậy cứ làm như tiểu công tử nói, chỉ là khổ cho tiểu công tử, còn phải đích thân lựa ngọc. "

Tiểu công tử không hổ là Mục gia người, tuy khởi điểm những việc này có chút non nớt, nhưng lại rất có lý.

" Không vấn đề gì, hôm nay ta sẽ mang một ít ngọc về trước, sau đó phái người đến lấy rồi đem về phủ. "Mục Lâm Vãn nhẹ nhàng cười, nói.

Thật ra cậu đã rất khẩn trương đó, trái tim đng đập liên hồi đây nè.

Đây chính là lần đầu tiên cậu phân bố việc như vậy, cũng không biết là có thể thành công không. Nhưng khi thấy biểu tình của người thờ, thì chính cậu cũng thấy lời nói của mình có lý, hy vọng là về sau việc ngày càng tốt.

Thợ thủ công vội vàng cười nói:" Được, đây là mấy khối nguyên liệu ngọc thạch ta đã xem qua, tiểu công tử hôm nay liền lấy về xem đi, chỉ cần lấy than vẽ lên phần nứt là được. "

Mục Lâm Vãn liếc mắt một cái, tìm một cái túi bỏ vào.

Mục Lâm Vãn lại ở trong cửa tiệm đi một vòng rồi mới trở lại trong phủ.

Huyền Bảo viết cho cậu một phong thư, chính là về việc của vị nữ nhân kia.

Nữ nhân đó đã tỉnh lại, nàng được Huyền Bảo bọn họ thuật lại sự việc hôm đó.

Tướng công của cô nàng là một vị thợ săn, đi một đêm chưa về.

Tới gần sáng tướng công cô mới vội vàng trở về, nói là vừa mua được một loại trà quý rất muốn thử một lần.

Nữ tử đó oán giận, nhưng vẫn là đi nấu một bình nước ấm, để tên thợ săn pha trà uống.

" Ta đây là phàn phu tục tử, cũng không hiểu này lá trà này tốt chỗ nào, hay là phu nhân lại đây thử một chút?"

Nương tử hắn cười mắng, bưng chén trà uống lên đi xuống.

Nước trà cho người thợ săn cuói cùng toàn vào bụng người vợ.

Cũng nhờ ấm trà đó đã cứu nàng một mạng, độc dược vào người trộn cùng nước trà cũng bị loãng đi không ít, thế là làm nàng rơi vào trạng thái chết giả.

Loại chuyện này như thế nào cũng bị đem ra gièm pha, Huyền Bảo lập tức dẫn người đi nữ tử vào trong nhà, đem tên thợ săn đang khóc rồng kéo đứng dậy. Đến nỗi sự tình chân tướng, còn ở tiến thêm một bước điều tra.

Huyền Bảo đã kể như thế cho cậu nghe.

Mục Lâm Vãn thắp lên ngọn nến, đem lá thư thiêu hủy.

Loại chuyện này thật là nghe rợn cả người, đang êm đẹp vì cái gì muốn giết hại nương tử trong nhà? Vị kia thợ săn đó từ đâu mà lấy được loại độc dược?

Cậu cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, thật sự là không thể nào trả lời nếu không có Huyền Bảo, thôi thì liền từ bỏ, an tâm chờ đợi đáp án.

Bất quá Mục Lâm Vãn cũng cảm thấy có chút may mắn, vừa do nữ tử kia không thật sự tử vong, và cả cậu cũng phát hiện người đó còn sống, bằng không chân tướng sẽ bị chôn vùi và biến mất khôngiờ có câu trả lời.

* * *

Tác giả có lời muốn nói: Tôi không hiểu gì cả, tất cả đều là chuyện của orz.

* * *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi