TIỂU CỬU

80.

Sáng sớm ngày hôm đó, ngoài Vương phủ khua chiêng gõ trống rất náo nhiệt, Xảo Xảo đi vào bảo là hình như người ở kinh thành đến.

Trong lòng tiểu Vương gia hồi hộp, đi chân trần chạy ra ngoài, kết quả bị Yến đại nhân túm lấy ôm về.

“Không cho đi chân trần!” Yến đại nhân mặt lạnh, cầm giày bông xỏ vào cho y.

Tiểu Vương gia cùng Yến đại nhân đi ra ngoài nghênh đón, quả nhiên là người trong nội cung đến, đằng sau là một hàng xe quà đính hôn Hoàng đế mới ngự ban, trông vô cùng đồ sộ.

Xe quà mừng còn có áo khoác lông cáo chống lạnh rất tốt, có sách vở tranh chữ tiểu Vương gia thích, còn có điểm tâm độc nhất ở kinh thành.

Tiểu Vương gia bình tĩnh cảm ơn, đợi đám người đó tản đi, y gọi người trong Vương phủ tới và nói: “Đem những thứ này phân phát đi, quyên góp cho người có gia cảnh bần hàn.”

Yến đại nhân nhìn thấy, không nói một câu, tiểu Vương gia không đoán được nên hỏi thăm: “Ta như thế có phải quá không hợp tình người không?”

Yến đại nhân nói: “Không đâu, Tiểu Cửu làm rất khá. Ta chỉ đang nghĩ, điểm tâm bánh hoa quế kia chỉ ở kinh thành mới có, sợ là sau này ở đây khó có thể mua được.”

Tiểu Vương gia sững sờ, vội vã xun xoe đuổi theo cướp lại bánh xốp hoa quế.

81.

Khó có ngày nắng nào không có tuyết rơi, tiểu Vương gia vừa ngồi bên mình Yến đại nhân phơi nắng, vừa ăn bánh xốp hoa quế vừa cướp về.

Tiểu Vương gia cắn một miệng, thấy vị rất ngon, vội đem cho Yến đại nhân nếm, một bàn bánh ngọt bị hai người ta một miếng huynh một miếng, ăn vẹn gần nửa canh giờ.

Yến đại nhân lau vụn bánh trên miệng cho tiểu Vương gia, hỏi: “Tiểu Cửu có nhớ kinh thành không?”

Tiểu Vương gia gật đầu: “Nhớ, nhớ phụ hoàng, nhớ tiên sinh dạy học, nhớ con mèo lớn sinh ra sáu con mèo nhỏ ở trong cung.”

Yến đại nhân lại hỏi: “Vậy có nhớ Hoàng thượng không?”

Tiểu Vương gia lắc đầu.

Qua lát sau lại ngẩng đầu hỏi Yến đại nhân: “Yến ca ca có biết tại sao Hoàng thượng lại thả ta đi không?”

Yến đại nhân quả thực không biết.

“Hắn nói huynh sẽ dốc sức liều mạng vì ta, hắn không muốn huynh vì ta mà bị thương.” Tiểu Vương gia rất không vui, “Nói như kiểu ta là tai họa của huynh vậy, tuy rằng giờ đây ta biết ta thực sự làm huynh liên lụy rồi…”

Yến đại nhân cầm chặt tay tiểu Vương gia nói: “Không liên lụy, Tiểu Cửu bao giờ cũng vùi sâu mọi chuyện vượt qua một mình, Yến ca ca hy vọng sau này hắn có chuyện gì sẽ nói ra, bởi vì hắn không chỉ có một mình.”

82.

Tiểu Vương gia bĩu môi, làm nũng cọ đầu vào ngực Yến đại nhân, nói: “Kể lại cho ta chút chuyện trong hậu cung sau khi ta đi đi.”

Sau khi tiểu Vương gia rời kinh, Yến đại nhân cũng chỉ tiến cung có một lần, chứng kiến hết thảy cũng không nhiều hơn tiểu Vương gia bao nhiêu, liền kể lại mấy việc hời hợt, ví dụ như: “Trân Châu vào cung làm đại nha hoàn của Hoàng thượng.”

Khoảnh khắc tiểu Vương gia nghe thấy việc đó, trong mắt rõ ràng hiện lên sự kinh ngạc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta biết ngay nha đầu kia không một lòng mà, nhất định chê ta hay nói nàng lải nhải.”

Yến đại nhân đáp: “Không phải, nàng là tỳ nữ Đông cung vào cung sớm nhất, lúc ấy ngươi vừa tròn mười tuổi.”

Tiểu Vương gia không lên tiếng, cẩn thận vuốt ve bàn tay thô ráp của Yến đại nhân.

“Thật xin lỗi.” Tiểu Vương gia thấp giọng nói.

Yến đại nhân không hiểu: “Xin lỗi cái gì?”

“Khi đó ta… vẫn cho là huynh.”

83.

Yến đại nhân ngẩn cả người, có điều đã nhanh chóng thoải mái lại, hắn ôm chầm tiểu Vương gia hỏi: “Thì ra ta vô duyên vô cớ bị oan uổng lâu như vậy, Vương gia có phải nên đền bù tổn thất thật tốt cho ta không?”

Tiểu Vương gia nghe xong, lập tức ôm lấy cổ Yến đại nhân, chủ động nâng môi mình lên.

Vốn định hôn lướt một cái thôi, mà Yến đại nhân từ từ hôn sâu khiến cho không quay đầu lại được.

Tiểu Vương gia đỏ mặt đẩy hắn: “Yến ca ca, bây giờ là ban ngày.”

“Ban ngày thì làm sao?”

“Sẽ bị người ta thấy.” Tiểu Vương gia nhỏ giọng.

“Không đâu, ta cho bọn họ lui ra cả rồi.” Yến đại nhân mặt không đổi sắc nói xong, lại đè gáy Vương gia mà hôn. Đương lúc hai môi dính lấy nhau, bàn tay cũng không một tiếng động đưa vào tìm kiếm bên trong áo bào của tiểu Vương gia.

“Ưm…” Trong miệng tiểu Vương gia phát ra tiếng kêu như mèo nhỏ, trên mặt ửng hồng, khó nhịn mà híp mắt: “Yến ca ca, ta nghĩ mình muốn…”

Yến đại nhân giương môi dẫn ra một nụ cười không có ý tốt: “Không phải bảo là ban ngày sao.”

Tiểu Vương gia tức giận vểnh môi.

Yến đại nhân hôn lên môi y một cái, đứng lên ôm người tiến vào phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi