TIỂU CỬU

17.

“Yến ca ca.” Tiểu Vương gia nhỏ giọng gọi, vừa hưng phấn vừa chột dạ.

Yến đại nhân cất bước đi vào cửa, lướt qua một vòng oanh oanh yến yến, một phát bắt lấy cổ áo tiểu Vương gia xách y lên, thấp giọng hỏi: “Cửu hoàng tử sao lại tới chỗ thế này?”

Tiểu Vương gia chỉ vào Tứ hoàng tử: “Là hoàng huynh dẫn ta tới.” Trong nháy mắt liền ném tình huynh đệ ra sau đầu.

Yến đại nhân liếc mắt nhìn về phía Tứ hoàng tử: “Cửu hoàng từ mới có mười lăm tuổi.”

Lúc đó Tứ hoàng tử đang vạt áo mở rộng, một bộ dáng cà lơ cà phất, nói: “Ai nha sợ gì chứ, hồi ta lớn bằng đệ ấy thì đã có hai thị tì rồi.”

Yến đại nhân không nói gì, xách tiểu Vương gia đi.

Tiểu Vương gia cúi đầu nhìn nhìn cổ tay bị bắt chặt, trong lòng có chút mừng thầm, cảm thấy dạo chơi kỹ viện bị xách đi tại trận cũng không phải chuyện gì mất mặt lắm.

Sau lưng, các cô nương cười vung vẩy lụa đầu, gọi tiểu Vương gia: “Tiểu công tử lần sau lại tới nha.”

Tiểu Vương gia ngoan ngoãn khéo léo: “Hẹn gặp lại các tỷ tỷ.”

Bước chân Yến đại nhân ngừng lại, híp híp mắt hỏi: “Tỷ tỷ? Cửu hoàng tử ngài là thân phận gì, tại sao có thể tùy ý cho làm tỷ tỷ của ngài?”

Tiểu Vương gia vô tội: “Ta cũng gọi huynh là Yến ca ca mà?”

Yến đại nhân sửng sốt, âm thanh lạnh lùng nói: “Vậy thì sau này Cửu hoàng tử đừng gọi ta như thế nữa.” Nói xong liền quay người rời đi.

Tiểu Vương gia vội chạy chầm chậm theo sau, uất ức mong đợi mà kéo góc áo bào của hắn, nhỏ giọng bảo: “Phải gọi chứ.”

18.

Yến đại nhân cưỡi ngựa mà đến, lúc trở về hai người cưỡi cùng một một yên, để tiểu Vương gia ngồi trước người mình.

Ngựa bắt đầu chạy, lưng tiểu Vương gia liên tiếp đập vào lồng ngực rộng lớn của Yến đại nhân, tim tiểu Vương gia cũng bắt đầu đập không có quy luật.

Y cố gắng dùng lời nói phân tán sự chú ý: “Yến ca ca, tại sao huynh lại đến Thu Hỉ các tìm ta vậy?”

Tiếng nói trầm thấp của Yến đại nhân vang lên sau lưng, gần gũi dường như ngay bên tai: “Là Thái tử điện hả bảo ta tới, hắn nhìn thấy ngài cùng Tứ hoàng tử một đường xuất cung, không yên tâm.”

Tiểu Vương gia gật đầu, nhưng trong lòng có một tia thất vọng nhỏ không nói ra được, y lưỡng lự một chút, hỏi một vấn đề cực kì khắc sâu: “Yến ca ca, huynh từng muốn ngủ cùng ai chưa?”

Yến đại nhân ngừng một chút, nói: “Không có.”

Lỗ tai tiểu Vương gia đỏ lên, thẹn thùng nói: “Ta từng nghĩ rồi, Yến ca ca huynh đoán là ai?”

“Không đoán.” Yến đại nhân dứt khoát trả lời.

Nhiệt tình của tiểu Vương gia bị một lời giội tắt, trong chốc lát mặt mày suy sụp, trong lòng tự nhủ người này thật sự chẳng có chút tình cảm gì. Tiểu Vương gia tức quá nên chẳng thèm nói thêm nữa, lúc xuống ngựa còn cố ý dùng đầu đụng vào cái cằm của Yến đại nhân.

Yến đại nhân đau đến mức “hự” một tiếng, tiểu Vương gia thì xách đuôi chạy trốn.

19.

Sau đó vài hôm tiểu Vương gia đều không nhìn thấy Yến đại nhân, cho đến thọ yến của lão Hoàng đế.

Hôm nay lão Hoàng đế mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan trong cung, cảnh tưởng cực kì long trọng, trong bữa tiệc, chín vị hoàng tử sôi nổi dâng quà chúc thọ lên, tiểu Hoàng đế dâng một bức tượng Phật lưu ly rất đẹp, lão Hoàng đế nâng trong tay nhìn hồi lâu, thích không muốn rời tay.

Dưới đài chúng thần ồn ào tán dương: “Vẫn là Thái tử điện hạ hiểu tâm ý Hoàng thượng.”

Đến phiên tiểu Vương gia, tiểu Vương gia dâng lên một bức chữ tự vẽ “Long sinh cửu tử” (*).

(*) truyền thuyết rồng có chín con mỗi người một kiểu

Tiểu Vương gia tư chất thông minh, không chỉ văn chương rất tốt, mà chữ viết tay càng thêm sống động như thật. Trước đây từ trên xuống dưới triều đình đều đã nghe qua, hôm nay gặp được bút tích thực đều phải kêu lên kinh ngạc.

Dưới đài Thừa tướng cười tủm tỉm nói: “Hoàng thượng là Chân Long Thiên Tử, chín người con trai ai cũng có sở trường riêng, Cửu điện hạ ngụ ý Hoàng thượng hồng phúc tề thiên…!”

Lão Hoàng đế nghe xong lòng cực kỳ vui mừng, lập tức sai người đặt bàn của tiểu Vương gia ở bên cạnh mình, hợp lại với tiểu Hoàng đế.

Dưới đài lời còn chưa dứt đã truyền đến vài tiếng hít thở như có như không, đương kim thánh thượng thiên vị Cửu hoàng tử ai ai cũng biết, nhưng mà đặt ngang với địa vị của Thái tử thì không khỏi quá mức.

Nhưng mà tiểu Vương gia không quản được mấy chuyện đó, trong mắt y chỉ có Yến đại nhân đứng phía sau tiểu Hoàng đế, vì thế không chờ nổi mà hấp tấp lên bàn.

20.

Lúc tới gần khâu cuối cùng của yến hội, lão Hoàng đế vui vẻ tuyên bố, hôm nay còn có một tin vui, chính là hôn sự của Thái tử.

Tiểu Hoàng đế năm nay đã hai mươi lăm, vẫn chậm chạp mãi không lập Thái tử phi, cho đến bữa tiệc tối cách đây vài ngày, nhất kiến chung tình với con gái của hộ quốc Đại tướng quân.

Bách quan rối rít đưa ra lời chúc mừng, tiểu Hoàng đế nhẹ cười, trên mặt là vui mừng khó nén.

Tiểu Vương gia cũng cảm thấy phấn chấn, mặc dù y chưa từng gặp vị con gái của tướng quân kia, nhưng nghe nói là tài nữ hiếm có, hơn nữa hộ quốc Đại tướng quân trong triều cầm một nửa binh quyền, tương lai củng cố căn cơ cho tiểu Hoàng đế là chuyện tốt.

Tiểu Vương gia quay đầu nhìn thoáng qua Yến đại nhân, lường trước lúc này Yến đại nhân sẽ tỏ ra vui sướng rồi, nhưng ai biết vẫn trước sau như một không chút gợn sóng, bình tĩnh nhìn về phía trước.

Tiểu Vương gia thở dài thu hồi tầm mắt, trong lòng thầm chà chà mà nghĩ, kiếp trước chắc chắn Yến ca ca là tảng đá, bất kể người nào cũng không thể hâm nóng hắn.

Nhưng mà y không trông thấy được, giây phút đó trong tay Yến đại nhân đang gắt gao nắm chặt một khối ngọc bội, chặt tới mức khiến lòng bàn tay đau nhói, khớp xương cũng trở nên trắng bệch.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi