TIỂU CỬU

27.

Ánh mắt tiểu Vương gia nhìn chằm chằm mũi giày, nhỏ giọng hỏi Yến đại nhân: “Mấy năm nay Yến ca ca có nhớ ta không?”

Yến đại nhân nói: “Nhớ.”

Tiểu Vương gia vui vẻ lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, trong lòng vô cùng vui sướng.

Nhưng lát sau lại cảm thấy chữ “nhớ” kia bình thường quá, Yến đại nhân tha hương nhiều năm vậy rồi, người để nhớ nhất định vô số kể, cũng không thể thể hiện bản thân mình đặc biệt, nên lại hỏi: “Nhớ Hoàng đế ca ca nhiều hơn hay nhớ ta nhiều hơn?”

Tiểu Vương gia lòng đầy chờ mong đợi đáp án, thì thấy Yến đại nhân đột nhiên dừng bước, ra dấu im lặng với y.

“Không nghĩ tới ta không ở đây có mấy năm, trong cung lại xuất hiện lời đồn bậc này.” Người nói chuyện đúng là hộ quốc Đại tướng quân vừa khải hoàn hồi triều hôm nay, hắn hỏi: “Có biết ai là người đứng sau màn không?”

Trả lời gã là đương kim Hoàng hậu, nàng nói: “Tâm tư Hoàng thượng kín đáo, không tùy tiện lộ ra những tin tức đó cho ta, có điều ta âm thầm nghe nói, Hoàng thượng dường như đang hoài nghi Thừa tướng đại nhân…”

Lúc này chợt có cơn gió thu lạnh thổi qua, tiểu Vương gia núp trong bóng tối một hồi cảm thấy ngứa mũi, che miệng lại nhẹ giọng hắt hơi một cái.

Khi hai người nói chuyện đã nghe được âm thanh, Tướng quân cảnh giác nói: “Có người.” Lập tức cất bước đi nhanh tới chỗ bọn họ.

Yến đại nhân tự biết có lẽ đã nghe được cái gì không nên nghe, vội kéo tiểu Vương gia đến trốn trong núi giả.

Tiếng bước chân ngày càng gần, lòng bàn tay Yến đại nhân đổ mồ hôi, gắt gao đỡ lấy eo tiểu Vương gia chống vào trong góc, khoảng cách giữa chóp mũi hai người gần như chỉ còn một tấc.

Đúng lúc này, mũi tiểu Vương gia lại đau xót, chóp mũi nhăn lại, đè nén nhưng vẫn không khống chế nổi. Y nhắm hai mắt lại, bờ môi khẽ nhếch, có lẽ sẽ bị bại lộ.

Yến đại nhân vội vàng không kịp chuẩn bị, dưới tình thế cấp bách vô thức mà quay đầu, dùng môi chặn miệng y lại.

28.

Hai môi kề nhau, tiểu Vương gia giật mình, thành công nén tiếng hắt xì lại.

Y mở to hai mắt, hai tay nắm chặt vạt áo đối phương, trong đầu trống rỗng.

Bờ môi Yến đại nhân ấm áp mà mềm mại, trái ngược với vẻ ngoài lạnh như băng của hắn. Tiểu Vương gia ngơ ngác nhìn khuôn mặt Yến đại nhân, ý thức dần dần trở về, trái tim của y nhảy lên mãnh liệt, máu chảy toàn thân cũng bắt đầu sôi trào.

Người phía ngoài núi giả đi dạo qua một vòng không phát hiện ra tung tích của họ, tiếng bước chân dần dần rời xa.

Tướng quân thấp giọng dặn dò: “Hoàng hậu nương nương về an tâm dưỡng thai đi, đừng phí tâm vào những chuyện này.”

Dứt lời cha con hai người liền một trước một sau rời đi.

Yến đại nhân buông tiểu Vương gia cả người cứng ngắc ra, hít một hơi thật sâu nói: “Hạ quan mạo phạm, xin Vương gia thứ tội.”

Tiểu Vương gia mặt còn đỏ ửng, ra sức lắc đầu nói: “Không mạo phạm không mạo phạm.” Nói xong còn khoa trương một câu: “Yến đại nhân thật sự phản ứng thần tốc.”

Tai Yến đại nhân hiện lên vết đỏ khó nhìn thấy, vừa rồi dưới tình thế cấp bách đúng là ngoài ý muốn, hắn còn chưa bao giờ nghĩ sẽ làm ra hành động đó với tiểu Vương gia.

Hắn hắng giọng một cái chuyển chủ đề: “Mấy năm nay trong cung xảy ra chuyện gì? Lời đồn gì vậy?”

Tiểu Vương gia uốn éo thân thể, mày dạn mặt dày nói: “Hôn, hôn thêm cái nữa ta sẽ nói cho huynh biết.”

29.

Tiểu Vương gia không có được cái hôn thứ hai, trực tiếp bị Yến đại nhân mặt lạnh giải về tẩm cung.

Có điều y vẫn rất vui, sau khi trở lại phòng thì bổ nhào lên giường, cả người bắt đầu điên cuồng vặn vẹo.

Phóng to gương mặt anh tuấn của Yến đại nhân lên, khí tức dịu dàng không tưởng được, từng giây từng phút hiện ra trong đầu y nhiều lần, khiến tiểu Vương gia chết mê chết mệt.

Đây là nụ hôn đầu tiên của tiểu Vương gia, tiểu Vương gia đơn phương cho rằng, trời xuân bản thân mong ngóng bấy lâu nay đã về rồi.

Mà lúc đó Yến đại nhân trên đường hồi phủ thì hơi ảo não, vừa nãy rõ ràng hắn có thể dùng tay che, nhưng tại sao lại cố ý dùng miệng chứ.

Đầu lưỡi Yến đại nhân liếm liếm môi mình, trên môi còn lưu lại mùi vị của táo, vô cùng ngọt ngào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi