TIỂU DẠ KHÚC

Đến mùa khai giảng, tân sinh viên vào trường vô cùng náo nhiệt, đây cũng là lúc nhóm Kim Tịch đăng quang ngai vàng “Học tỷ.”

Viện Văn học tổ chức một buổi giao lưu với các em tân sinh viên, mời các học tỷ có thành tích xuất sắc năm ngoái đến giao lưu, trao đổi với các em tân sinh viên về cuộc sống đại học và việc học hành.

Sở Chiêu được xem như sinh viên xuất sắc tiêu biểu trong năm vừa rồi, thế nên cũng rất bình thường khi thành người trao đổi với các em tân sinh viên.

Kim Tịch và Lâm Lạc cũng đến hóng hớt buổi trao đổi này, hai người ngồi dưới chụp ảnh quay video cho Sở Chiêu.

Phòng học rất to, chỗ ngồi kiểu bậc thang, sức chứa hơn trăm người.

Sở Chiêu ngồi chỗ đằng trước bục giảng, khẩn trương đọc đọc lại bài thuyết trình của mình, nghiêm túc nhớ những điểm quan trọng mà bản thân phải chia sẻ.

Vì chuẩn bị cho buổi trao đổi này, cô ấy đã thức hai đêm liền, hy vọng có thể chia sẻ phương pháp học tập của mình và những kỉ niệm vui vẻ cho đàn em.

Bảy giờ tối, nhóm tân sinh viên lục tục đi vào phòng, chỗ ngồi kiểu bậc thang đã được lắp kín, trên dưới khoảng hơn trăm người.

Sở Chiêu xoay xoay bút, bình tĩnh trở lại.

…..

Rất nhanh, Kinh Trì đi vào phòng học, ngồi ở chỗ cuối cùng trong phòng, ngước cằm nhìn Sở Chiêu, dùng khẩu hình miệng nói “Cố lên” với cô ấy.

Sở Chiêu nghiêm túc gật đầu.

Với tư cách là tân sinh viên, Dương Hiểu Viện vô cùng tích cực ngồi hàng đầu, khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy học tỷ đang chia sẻ kinh nghiệm trên bục là Sở Chiêu, thì vẻ mặt mất hứng vô cùng rõ nét.

Ngày ấy Sở Chiêu khiến cô ta mất mặt trước Bạc Diên, cô ta vẫn nhớ kĩ. Thế nhưng dù thế nào, cô ta vẫn lôi giấy bút ra, nghiêm túc nhớ kĩ những điểm quan trọng mà Sở Chiêu nói.

Đến phần tương tác, Dương Hiểu Viện là người đầu tiên giơ tay đứng lên, nhìn quyển sổ của mình, nói to: “Học tỷ, điều thứ ba mà chị vừa nói, khuyên bọn em sau giờ học tìm đọc nhiều tác phẩm văn học, mở rộng các phương diện về đọc hiểu, nhưng em cũng đã tìm hiểu qua, khi chúng ta học đại học cần đạt được cấp 4 và cấp 6, rồi bằng tiếng Trung phổ thông và chứng chỉ giáo viên, thậm chí cả chứng chỉ tin học… Thế nên em cho rằng, chúng ta nên dành nhiều thời gian cho những thứ có ích này, còn về các tác phẩm văn học, khi thi cuối kỳ nhắc đến tác phẩm nào, chúng ta chỉ cần tìm hiểu cụ thể hoặc đọc vắn tắt qua, biết rõ nội dung chính, mới chính là cách làm chơi ăn thật.”

Sở Chiêu ngẩn người.

Lúc nãy cô ta chăm chú nghe, còn viết lại, hóa ra là cố tình muốn hỏi.

Sinh viên trong phòng nhìn chằm chằm vào Sở Chiêu, có người cảm thấy không sao cả, cũng có người hóng hớt, và có cả những người đổ mồ hôi thay cô ấy.

Dương Hiểu Viện luôn tự tin đối với phương pháp học tập của mình, cô ta là thủ khoa môn xã hội ở huyện dưới quê, cái khác không nói đến, riêng việc đối phó với thi cử thì cô ta đã tự tìm được phương pháp đi đường tắt.

“Học tỷ, em không đồng ý với phương pháp đọc ‘Hải nạp bách xuyên*’ này của chị. Những kiệt tác văn học liên quan đến ngành tiếng Trung chuyên nghiệp của chúng ta có rất nhiều từ trong lẫn ngoài nước, muốn đọc từng quyển từng quyển một, thì đọc đến khi nào cơ chứ! Chắc chắn bốn năm đại học cũng không đọc xong.”

(Hải nạp bách xuyên: Biển nạp trăm sông, tức là đọc hiểu nhiều tác phẩm đa dạng)

Dương Hiểu Viện ba hoa chính chòe: “Hiểu rõ được nội dung chính với ý nghĩa nồng cốt thì khi đi thi có thể tự khái quát để làm bài, hơn nữa dùng những khuôn mẫu có sẵn, còn có thể được điểm cao, đây mới chính là phương pháp học tập mà chúng ta nên lựa chọn.”

Lâm Lạc thấy vẻ mặt đắc ý của Dương Hiểu Viện, bèn dùng khuỷu tay huých huých Kim Tịch, nói thầm vào tai cô: “Tân sinh viên này cố tình hỏi à.”

“Cô ta chính là cô gái mà tớ với Chiêu Chiêu gặp ở nhà sách.”

“Thì ra là cô ta.” Lâm Lạc liếc mắt nhìn đánh giá Dương Hiểu Viện, thấy mặt cô ta hồng hào, bộ dáng sắc sảo, thì bình luận: “Nhìn có vẻ không dễ trêu vào nhỉ.”

Vốn Sở Chiêu đã khẩn trương, giờ bị Dương Hiểu Viện chen vào, lại càng khẩn trương hơn, lật qua lật lại bài diễn thuyết đã chuẩn bị, nói ngắc ngứ: “Ý tưởng của bạn học này có… có đạo lý. Nhưng chúng ta không thể chỉ vì cuộc thi mới đi đọc sách, cuộc thi không quan trọng, tự nâng cao bản thân, đọc nhiều tác phẩm mới quan trọng.”

Dường như Dương Hiểu Viện quyết tâm phải báo thù cho ngày hôm ấy, cô ta gây sự nói: “Tuy cuộc thi không phải mục đích, nhưng điểm thi lại ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả bình bầu sinh viên ưu tú của chúng ta, học bổng, bảo vệ luận án….. Học tỷ, chị dám bảo cuộc thi không quan trọng sao? Nếu chị truyền dạy sai lầm cho các sinh viên, chị có gánh nổi trách nhiệm này hay không?”

Sở Chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hôm nay vốn là một buổi trao đổi, nếu lời nói của tôi giúp được các em, thì tất nhiên là tốt, nhưng nếu các em không tán đồng với lời nói của tôi, cũng không sao, dựa theo phương pháp của chính mình tự nâng cao bản thân, dù sao thì mỗi người tự có phương pháp học tập phù hợp.”

“Đương nhiên em không ủng hộ phương pháp học tập không hiệu suất này của học tỷ, em đứng lên lên tiếng chỉ vì hy vọng các bạn học không bị chị lừa gạt, chúng ta tham khảo có lý trí, mong học tỷ không tức giận.”

Dương Hiểu Viện làm Sở Chiêu mất mặt, tâm tình tất nhiên vô cùng dễ chịu, đường đường chính chính ngồi xuống, dáng ngồi thẳng tắp, quả đúng là điệu bộ của học bá.

Bạn học xung quanh nhìn cô ta với ánh mắt không thể tin nổi, hiếm có tân sinh viên nào làm cho học tỷ bẽ mặt, dù không ủng hộ nhưng cũng không nên nói thẳng trước mặt mọi người. Thế nhưng cô ta lại không để cho người ta một chút thể diện nào.

Đối diện với hàng trăm ánh mắt trong phòng, bàn tay cầm tờ giấy thuyết trình của Sở Chiêu nắm chặt lại, gò má cô ấy dần ửng đỏ, những nội dung sau cũng không cách nào nói thành lời.

Lâm Lạc tức giận, muốn đứng dậy bênh vực bạn tốt, lại bị Kim Tịch kéo tay lại, lắc lắc đầu nhìn cô bạn, ý bảo bình tĩnh.

“Nếu là thảo luận, tôi cũng có vấn đề muốn vị học muội đây chỉ bảo.” Kim Tịch nhìn Dương Hiểu Viện, bình tĩnh hỏi: “Học muội đã từng đọc qua tác phẩm Anna Karenina* chưa?”

(Anna Karennina là tác phẩm của nhà văn người Nga Lev Nikolayevich Tolstoy – Wikipedia)

“Dù em chưa từng đọc qua, nhưng em biết được đại khái nội dung cuốn truyện này.” Dương Hiểu Viện nói to: “Cốt truyện nói về một người phụ nữ đã kết hôn nhưng lại lầm đường lạc lối đi ngoại tình.”

“Một người phụ nữ đã kết hôn nhưng lại lầm đường lạc lối đi ngoại tình. Cốt truyện như này lại trở thành tác phẩm văn học nổi tiếng thế giới, học muội có cảm nhận thế nào về vấn đề này?”

Dương Hiểu Viện suy nghĩ một lúc, bình tĩnh trả lời: “Ý nghĩa cụ thể và ý chính nòng cốt của bài văn này đều có trên sách giáo khoa, học hết thì cũng đủ để đối phó với kì thi.”

“Tôi muốn hỏi học muội cảm nhận bài văn này thế nào?”

Dương Hiểu Viện nhìn Kim Tịch với vẻ không tốt, vẫn dùng luận điểm trước của mình để trả lời: “Chỉ cần em thi điểm cao rồi có học bổng, em sẽ rất vui, em tin mọi người cũng nghĩ như thế.”

Kim Tịch cười cười: “Là một sinh viên hệ tiếng Trung, đối với những tác phẩm có ý nghĩa và địa vị vô cùng quan trọng trong lịch sử văn học mà học muội chỉ có cảm nhận duy nhất là có thể có được học bổng thôi à? Học muội cũng thú vị phết nhỉ.”

Bạn học xung quanh không nhịn nổi bật cười ———

“Nói thì cũng mình cô ta thôi, đừng lôi chúng ta vào chứ.”

“Đúng vậy, cái gì mà học bổng với không học bổng, chúng ta cũng có nghĩ đến đâu.”

“Nghe nói cô ta là thủ khoa khoa văn đó.”

“Thủ khoa đỉnh ghê nhỉ.”

………….

Dương Hiểu Viện vừa tức lại vừa ngại, ánh mắt càng sắc bén, cảm xúc cũng hơi quá khích: “Tôi biết, các chị đều khinh thường tôi, nhà các chị khá giả nên không cần học bổng, có thể thoải mái thảo luận thơ văn. Nhưng tôi thì không thể, tôi phải được điểm cao, tôi muốn có học bổng, điều này có gì là sai chứ!”

Đúng lúc này, Sơ Đường ngồi bên cạnh chưa từng phát biểu lời nào nhìn Dương Hiểu Viện, trầm giọng nói: “Bạn học, tôi phải có trách nhiệm nói với bạn điều này, phương pháp học tập kiểu đường tắt này của bạn, trên trường không những không đạt được điểm cao lấy học bổng, mà thậm chí muốn đạt tiêu chuẩn cũng khó.”

“Chị…. Chị dựa vào cái gì mà nói như vậy.”

“Viện Văn học của chúng ta có tiếng đứng số một số hai trong cả nước, bạn không nên nghĩ rằng nhóm giáo sư trường chúng ta đơn giản như thế. Bạn không đọc qua tác phẩm, chỉ dựa vào vài lời tổng kết trong sách mà muốn lấy điểm cao từ tay họ sao. Bạn nghĩ các giáo sư không thấy được cái khôn vặt của bạn à?”

Buổi giao lưu hôm nay cốt là để cho các sinh viên tự trao đổi, người phụ trách không có ý định tham gia vào cuộc thảo luận của bọn họ. Nhưng khi nghe được lời nói của Dương Hiểu Viện, bà ấy không nhẫn nại được nữa nên lên tiếng —–

“Nếu đã vào Viện Văn học của bọn tôi, tôi mong các sinh viên có thể bình tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy, đọc rộng hiểu nhiều trau dồi cho căn bản của mình vững chắc. Đại học rồi chứ không phải cấp 3 nữa, không còn lấy điểm số là mục tiêu. Đại học là nơi để các em có thể xây dựng một thái độ đúng mực trong học tập và cuộc sống. Tôi không hi vọng các sinh viên của mình có lối suy nghĩ thực dụng. Dù là học tập hay là đối nhân xử thế cũng không thể được!”

Lời nói của người phụ trách có vẻ khá nghiêm túc. Dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng mọi người ai cũng nhìn ra được bà ấy đang ám chỉ Dương Hiểu Viện.

Sinh viên xung quanh thì thầm bàn tán, ánh mắt hướng về phía Dương Hiểu Viện, có phần vừa chế giễu lại vừa xa lánh.

Buổi giao lưu tiến hành khá thuận lợi, Sở Chiêu bị Dương Hiểu Viện làm ầm ĩ như thế, nhưng cũng không khẩn trương nữa, ung dung nói nốt các phần còn lại.

Sau khi kết thúc, các sinh viên lục tục đi ra ngoài, Kim Tịch và Lâm Lạc vây quanh Sở Chiêu, mở ảnh và video vừa mới chụp cho cô ấy xem.

“A, ngốc quá đi!”

“Ngốc đâu, học tỷ Sở Chiêu của chúng ta đúng là tấm gương cho các bé noi theo.”

“Đừng đừng, ảnh này phải xóa, lịch sử đen tối đó.”

“Chắc chắn là không xóa rồi, cả đời cũng đừng mơ! Ha ha, nhưng tớ có thể giúp cậu photoshop xóa đi hai cằm.”

Dương Hiểu Viện cất giấy bút, đi đến gần nhóm các cô.

Lâm Lạc đề phòng hỏi: “Cô muốn làm gì?”

“Em muốn xin lỗi học tỷ Sở Chiêu.” Nét mặt Dương Hiểu Viện nghiêm túc: “Lúc nãy là do em không tốt, không nên cố ý gây phiền toái cho chị ạ.”

Sở Chiêu lạnh lùng nói: “Không cần xin lỗi, dù sao cũng chẳng đả kích gì cả.”

Sơ Đường lại bổ thêm một đao: “Không chỉ không đả kích, lại còn phản ngược lại, mặt người nào đó giờ chắc đau lắm nhỉ.”

Mọi người nhìn nhau, khóe miệng mỉm cười.

Những cô gái từ nhỏ đến lớn đều được bố mẹ người thân yêu thương che chở, móng vuốt sắc bén được giấu dưới lớp lông mềm mại, không để cho ai nhìn thấy cả.

Chỉ có Kim Tịch cảm thấy, Dương Hiểu Viện không phải chỉ đơn giản đến xin lỗi, nhưng cô cũng lười nghĩ nhiều về cô ta, cúi đầu cho Sở Chiêu xem ảnh đã chỉnh sửa.

Dương Hiểu Viện nói tiếp: “Em muốn cùng các chị xóa đi những hiểu lầm trước kia. Dù sao cũng cùng một học viện mà, cơ hội gặp nhau của chúng ta rất nhiều, em không muốn gây thù oán đâu.”

“Nghe lời cô nói vậy, trông bọn tôi như kiểu tiểu nhân cố ý tìm cô gây sự nhỉ.”

“Cũng không phải sợ các chị cố ý tìm em gây sự, dù gì với mối quan hệ của em với anh Bạc Diên, nếu em và các chị cãi nhau căng quá, thì anh ấy sẽ rất khó xử, mà em lại không muốn anh ý bị khó xử đâu.”

“…………”

Các cô cạn lời luôn.

Dương Hiểu Viện nói xong lời này, lập tức dò xét nhìn Kim Tịch, muốn thấy sự giận dỗi trên mặt cô.

Thế nhưng, làm cho cô ta phải thất vọng rồi, dường như Kim Tịch chẳng có phản ứng gì cả, vẫn cúi đầu dùng tay photoshop ảnh, lờ đi tất cả mọi thứ.

Dương Hiểu Viện có cảm giác như vừa đấm vào bông vậy.

Lâm Lạc khoanh tay, cố ý hỏi: “Học muội, thế rốt cuộc quan hệ giữa cô và Bạc Diên là gì?”

“Anh ấy chắc như anh trai của em.”

Lâm Lạc nở nụ cười: “Toàn bộ con gái trong trường đều muốn làm em gái của học trưởng Bạc Diên của cô đó. Tự cô nói anh ý là anh cô, thế cô đã hỏi xem anh ấy có nhận hay không chưa!”

“Cho dù các chị nghĩ như nào, đây là sự thật.”

Ông cụ Bạc coi cô thành cháu gái ruột, thì sao cô lại không thể là em gái của Bạc Diên chứ.

Lúc này, Kim Tịch mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn Dương Hiểu Viện, nói một câu không đầu không cuối:

“Ồ, cứ cho là thế đi, nếu cô là em gái anh ấy, trước tiên gọi tôi một tiếng chị dâu đi.”

**

Trên sân bóng rổ, Bạc Diên bỏ bóng xuống, dùng khăn mặt trắng trên cổ lau mồ hôi trên mặt, xoay đầu hỏi Kinh Trì:

“Cô ấy nói thế thật à?”

“Tất nhiên, tớ nghe rõ ràng luôn.”

Khóe miệng của anh cong lên, trong mắt lóe lên một tia ngọt ngào: “Cô gái nhà tôi còn học được cách bảo vệ rồi cơ đấy.”

Làm người duy nhất chứng kiến, Kinh Trì nghĩ lại tình hình lúc đó, không kiềm chế nổi rùng mình một cái: “Từng người đều cười híp mắt nhưng trong lòng đều đang chửi thề ấy.”

Hứa Triều Dương nhảy lấy đà ném bóng vào rổ, vừa thở hổn hển vừa nói: “Có chuyện gì không thể đánh một trận để giải quyết sao.”

“Đây chính là sự khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ. Chúng ta thì có thể đánh nhau để giải quyết vấn đề, nhưng đánh nhau lại không thể giải quyết được vấn đề của phụ nữ.”

Bạc Diên hỏi Kinh Trì: “Thế các cô ấy định làm gì để giải quyết vấn đề?”

Kinh Trì lười biếng nói: “Nếu tôi cmn mà biết, đã sớm thoát ế rồi, còn có thể ở đây chơi bóng nghịch cát với các ông chắc.”

“………….”

“Đánh tên chó con này đi.”

Hứa Triều Dương ném bóng đi, bắt tay cùng Bạc Diên đánh tên Kinh Trì này một trận.

Hạ Vưu ngồi trên sân nhựa thể dục, vắt chân đầy quyến rũ giống mấy cô gái chân dài, tay cầm khăn giấy lau mặt, lau đi mồ hôi trên mặt, từ tốn nói: “Cậu lúc nào cũng không nhận thư tình thì cũng nhận được mấy thứ quà các kiểu, may tính tình em gái Kim Tịch tốt, chứ đổi là cô gái khác xem, ghen chết luôn.”

Bạc Diên nằm trên sân nhựa, nhìn mặt trời chói chang trên cao, mắt nhắm hờ.

“Không có biện pháp, quyến rũ chết người quá mà.”

“………….”

Cuối tuần, đến lượt Kim Tịch và Bạc Diên đi kiểm tra mèo.

Hai người cầm bánh quy cho mèo đến chỗ lũ mèo hay tụ tập trong sân trường, Kim Tịch bất ngờ phát hiện ra, dù mấy con mèo làm nũng như thế nào với Bạc Diên, vươn vươn móng vuốt nhỏ đầy thịt gãi gãi anh, anh cũng không ngồi xuống vuốt ve chúng.

Mấy con mèo rất mất mát, rõ ràng bám theo Bạc Diên lâu ơi là lâu, lại còn meo meo gọi anh, thế mà anh đến đầu cũng chẳng quay lại, đi ngay lập tức.

Tình trạng này lặp lại trong vài ngày, về sau Kim Tịch mới được Kinh Trì nói cho, học trưởng có mùi cỏ bạc hà mèo nhà cô quyết tâm thủ thân như ngọc, không chỉ không phản ứng với con gái, thậm chí đến mèo cái cũng không bế luôn.

Vì thế công việc của Kim Tịch tăng nhiều hơn, balo hình tàu vũ trụ của mèo cũng do cô đeo, cô luôn mang mèo đi thiến, rồi cô lại phải đeo vòng Elizabeth (vòng mà ngăn không cho chó mèo liếm ý.) cho mèo, tất tần tật việc từ lớn đến nhỏ đều do cô làm hết.

Kim Tịch ôm hai bé mèo, tức giận nói với Bạc Diên: “Nếu anh còn làm thế, cũng đừng có chạm vào em.”

Lúc này Bạc Diên mới miễn miễn cưỡng cưỡng, gạt bỏ mèo cái ra khỏi phạm vi giữ gìn tiết hạnh của bản thân.

Một tối nào đó vào giữa tháng 9, Kim Tịch và Bạc Diên ngồi trên bãi cỏ xanh trong sân thể dục, nhìn tân sinh viên học quân sự cách đó không xa, đồng thời lên kế hoạch sinh nhật 21 tuổi của Bạc Diên sau Quốc Khánh, muốn mời ai, rồi ăn gì, chơi gì.

“Đúng lúc hôm đấy là cuối tuần, bọn mình mời bạn bè đến nhà chơi đi, để anh trai em xuống bếp nấu cơm.”

“Nhắc đến mời bạn, đầu tiên là hai phòng ký túc của bọn mình, anh muốn mời ai nữa không, càng nhiều người càng vui.”

“Anh thấy sao?”

Ánh tà chiều dịu dàng đọng lại trên người cô, chiếu lên đôi môi hồng của cô, lông mi vừa cong vừa dày.

Bạc Diên ngồi khoanh chân đối diện cô, mắt phượng nhìn cô, trong mắt đầy dịu dàng: “Bạc gia nhà chúng ta, những việc này đều nghe theo nữ chủ nhân.”

Kim Tịch cúi đầu hé miệng cười, ngồi xuống cạnh Bạc Diên: “Tốt nhất là về sau anh đều nghe lời em nhé.”

“Đương nhiên anh nghe lời em rồi.”

Bạc Diên dựa đầu lên vai Kim Tịch, cùng cô ngắm hoàng hôn.

Kim Tịch cảm nhận được sức nặng trên vai, không hiểu sao cảm thấy khung cảnh này hình như không thích hợp lắm:

“Ơ, lẽ nào không phải là anh cho em dựa đầu vào vai anh à?”

“Xuỵt.”

“Sao?”

“Đừng phá hư bầu không khí.”

“……………”

Kim Tịch ngầm đồng ý cho anh dựa đầu lên bờ vai gầy yếu của mình, thế mà người này được voi đòi tiên, đầu càng ngày càng cúi thấp, mắt muốn dán vào ngực cô luôn rồi.

Tóc anh ngắn ngắn, cọ cọ ngứa người cô.

Kim Tịch giữ đầu anh, cười khanh khách nói: “Anh thành thật tí đi.”

Bạc Diên buồn cười ngồi thẳng người, dùng giọng điệu bàn bạc hỏi cô: “Chuẩn bị quà tặng anh xong chưa?”

“Chuẩn bị xong lâu rồi.” Kim Tịch thần bí nói: “Em nhờ Thẩm Bình Xuyên đi dạo cùng em lâu ơi là lâu mới mua được đó, chắc chắn anh sẽ thích.”

“Anh nói cái kia cơ.”

“Cái nào?”

“Lúc trước ở núi Thương Nam em đã đồng ý với anh chuyện kia.”

Kim Tịch chớp chớp mắt, bỗng nhiên hai má đỏ bừng, cúi đầu im lặng.

Bạc Diên đưa tay xoa xoa vành tai mềm mại của cô, nói: “Sinh nhật hôm đấy mời nhiều người như thế chắc chắn là không được rồi. Bọn mình làm trước nhé, em thấy được không?”

“Cái gì mà được không?” Giọng Kim Tịch be bé, gần như không nghe được.

Tay Bạc Diên đặt trên vai cô, để cô nhìn thằng vào hai mắt mình, nghiêm túc nói: “Tịch Tịch, anh muốn vẽ một bức tranh cho em, đây chính là tâm nguyện của anh.”

Mắt cô trốn tránh, giọng mềm mại: “Em chưa từng nói không được mà.”

Trong lòng Bạc Diên chỉ thiếu nước nhảy tưng tưng, anh không kìm lòng được ôm chặt lấy cô.

Kim Tịch bị anh ôm đến mức không thở được: “Này…. Anh lỏng tay ra đi.”

Bạc Diên buông cô ra, lại hôn mỗi má cô một cái.

Kim Tịch ghét bỏ dùng tay áo xoa xoa nước miếng trên mặt, nói: “Khi nào vẻ để em chuẩn bị chút.”

Chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ luôn đi.” Bạc Diên gấp gáp đứng lên, kéo cô đi về phía phòng vẽ tranh.

Cái tên này, nghĩ gì là làm luôn đấy à!

“Ơ, không được! Hôm nay không được!” Kim Tịch tránh tay anh: “Đổi hôm khác đi.”

“Sao lại không được?”

“Em… em còn chưa chuẩn bị tốt mà.”

“Cần chuẩn bị cái gì?”

Kim Tịch vò vò gấu áo, cúi đầu suy nghĩ: “Em muốn mua quần áo.”

Bạc Diên nở nụ cười, trong mắt lóe lên một chút lưu manh trêu chọc: “Mặc quần áo gì thì đến đấy đằng nào chả phải cởi ra.”

Kim Tịch đẩy anh một cái, cắn cắn môi dưới: “Em muốn mặc.”

“Chơi xấu à.”

“Không đùa đâu mà.” Mặt cô giờ đã đỏ bừng hết, nói nhỏ: “Em phải mặc nội y, không thì xấu hổ lắm.”

Bạc Diên im lặng một lát, cúi đầu cười khúc khích, dường như trong đầu đã có một vài hình ảnh kiều diễm.

Kim Tịch đưa tay che môi anh: “Anh không được cười, anh mà cười nữa em giận đấy.”

“Được, không cười.”

Bạc Diên kéo kéo áo, nhịn hai phút, lại ôm bụng cười phá lên.

Kim Tịch xoay người đi, không muốn để ý đến anh nữa.

Quãng thời gian này, Bạc Diên lúc nào cũng gửi cho cô vài đường link liên kết của các shop online, nhấn vào thì toàn là các kiểu nội y gợi cảm.

Một buổi nào đó, Kim Tịch lại nhận được một kiểu áo ngực quyến rũ ma quỷ từ Bạc Diên.

Bạc Diên: Anh muốn thấy em mặc cái này.

Kim Tịch: Anh đánh giá đối tượng của anh quá cao rồi, đối tượng của anh không đủ để mặc size áo ngực kiểu này đâu (^ _ ^)/

Bạc Diên: ……….

Bạc Diên: Một người phụ nữ ngực còn nhỏ hơn cả ông đây, cũng tủi thân quá đi mất.

Kim Tịch: Anh tủi thân cái đếch gì!

Một lúc lâu sau, anh lại gửi cho Kim Tịch một kiểu áo ngực hình dâu tây trong sáng —–

Cái này thì sao?

Kim Tịch nhìn hình minh họa bên trên, cạn lời: Học trưởng Bạc Diên, đối tượng của anh hồi tiểu học cũng không mặc kiểu này.

Bạc Diên: Được, anh đi tìm tiếp.

Kim Tịch: Xin anh dừng lại đi.

Cô vừa khóa màn hình lại, tiếng hít lạnh từ phía sau truyền đến, thấy cả ba người Sơ Đường, Lâm Lạc và Sở Chiêu đứng sau lưng cô, đang trợn mắt há mồm nhìn màn hình điện thoại của cô.

“Đệch, cậu để học trưởng Bạc Diên chọn nội ý cho à.”

“Hai cậu tình thú vậy, đỉnh đỉnh đỉnh.”

“Nhưng khẩu vị thẳng nam của học trưởng Bạc Diên, đúng là không ổn lắm.

Kim Tịch:…………

Tránh ra!

Cuối tuần, nhóm bạn cùng phòng lôi kéo Kim Tịch đi dạo phố Thiên Nhai.

Đương nhiên ánh mắt của nữ sinh phải tốt hơn con trai rất nhiều rồi, trong một cửa hàng nội y, chọn ra rất nhiều kiểu dáng cho Kim Tịch lựa.

Sở Chiêu chọn áo ngực đều là một màu trong sáng, quy quy củ củ, nhìn có vẻ trong sáng làm người khác yêu thích.

Đương nhiên Lâm Lạc có khuynh hướng chọn kiểu gợi cảm. Thậm chí còn kéo tay Kim Tịch đứng trước tủ kính, chỉ vào ma-nơ-canh đang mặc nội y màu đen hở 3 chỗ kia cho cô xem, chảy nước miếng nói: “Tớ cmn muốn nhìn cậu mặc cái này!”

Sở Chiêu vuốt cằm nói đầy lý trí: “Nếu Tịch Tịch mặc bộ này, đoán chừng hôm sau không xuống được giường.”

Khóe môi Kim Tịch giật giật một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi