TIỂU DẠ KHÚC

Trong phòng khách, ba người ngồi ngay ngắn trên ghế salon, Thẩm Bình Xuyên ngồi ở giữa, Kim Tịch và Bạc Diên ngồi bên cạnh, giúp đỡ anh ta khai báo ‘sự tình phạm tội’ với Thẩm Thạch Sơn.

“Bên nhau bao lâu rồi, cô gái đó bao nhiêu tuổi, nhà làm gì, con nói cha cô bé bị bệnh là sao, con giúp cô bé việc gì?”

Thẩm Thạch Sơn có nhiều năm đối mặt với phong ba bão táp, khứu giác nhạy bén, chỉ nghe bằng một tai đã phát hiện chỗ sai trong lời nói của Thẩm Bình Xuyên.

Thẩm Bình Xuyên có chết cũng không để cha mình biết được chân tướng sự thật, chỉ nói là học muội cùng trường, gia cảnh bình thường.

“Nếu cha nhất định hỏi bằng được thì con sẽ dẫn cô ấy về gặp cha, cha khỏi phải làm chuyện mờ ám sau lưng.”

“Cha làm chuyện mờ ám gì! Chẳng lẽ cha không cho con yêu đương à!”

“Vì sao con không dám nói, vì con sợ cha âm thầm điều tra nhà người ta, con còn không hiểu cha chắc, một ông lão lớn tuổi độc thân nhàn rỗi, cứ rãnh là thích hóng chuyện.”

Thẩm Thạch Sơn chưa kịp trả lời thì Kim Tịch đã giận đùng đùng, cô đạp Thẩm Bình Xuyên một cái.

“Anh nói bậy gì vậy! Không cho phép nói chuyện với cha như vậy!”

Thẩm Bình Xuyên nói vậy do bất đắc dĩ thôi, nói không chừa thứ gì, anh ta thật sự sợ Thẩm Thạch Sơn sẽ đi điều tra nên dứt khoát kích ông một kích.

“Vốn là vậy mà, em và Bạc Diên bên nhau một năm rưỡi gần hai năm mới nói với cha, không phải cũng sợ ông ấy đi điều tra sao!”

Kim Tịch chột dạ nhìn Thẩm Thạch Sơn: “Em chỉ chưa quyết định được thôi, nhỡ, nhỡ đâu em chọn người khác nữa thì sao.”

Thẩm Thạch Sơn ghim lời nói của Thẩm Bình Xuyên trong lòng, vẻ mặt vừa tức giận vừa đau lòng: “Được lắm, hai anh em các con làm việc gì cũng bàn bạc với nhau, yêu đương cũng gạt cha, được, các con lớn rồi, không cần người cha này nữa, vậy cha không quan tâm tới hai đứa nữa, tự các con làm chủ đi!”

Ông nói xong bèn đứng dậy quay về thư phòng,

Nhìn bóng lưng của cha, trong lòng Kim Tịch rất khó chịu, cô đuổi theo Thẩm Thạch Sơn nói: “Cha, không sao cả, anh ấy không cần cha nhưng con cần mà.”

Thẩm Bình Xuyên vừa mới thở phào nhẹ nhõm lập tức kéo cô lại: “Tổ tông ơi đừng đi!”

Kim Tịch hất tay anh ta ra, thở hổn hển nói: “Rốt cuộc anh đã làm gì! Sao anh lại nói mấy lời như vậy, cha nghe vào khó chịu biết bao nhiêu.”

“Anh chỉ sợ ông ấy đi điều tra chị Hạ Khinh của em thôi mà.”

“Ông ấy quan tâm đến anh mới làm vậy, nếu biết được chuyện của chị Hạ Khinh, ông ấy chắc chắn không ngồi xem đâu.”

“Không được, nếu ông ấy biết, anh và chị Hạ Khinh của em tiêu luôn, Kim Tịch, sau này đừng nói đến chuyện này trước mặt ông ấy, em nên làm như không biết gì hết.”

Kim Tịch nghi ngờ nhìn anh ta: “Anh, có phải anh đã làm chuyện xấu gì không?”

Thẩm Bình Xuyên chột dạ nhìn Bạc Diên, Bạc Diên bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi gõ cửa thư phòng: “Chú Thẩm, cháu chơi cờ với chú.”

“Mau vào đi, vẫn là con rể tốt, nuôi con trai thối vô ích, khiến người ta bực bội.”

Trong phòng khách to lớn chỉ còn lại Kim Tịch và Thẩm Bình Xuyên, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Thẩm Bình Xuyên không biết tại sao hôm nay phải đi đến bước đường này, Bạc Diên nói đêm đó anh ta đã làm sai.

Thật sự sai rồi sao.

Buổi tối, Thẩm Bình Xuyên tìm được Hạ Khinh, cô đang rèn luyện trong phòng huấn luyện, Thẩm Bình Xuyên dựa vào cạnh cửa, nhìn cô đang đu xà.

Vóc người của cô rất hấp dẫn, đường cong bắp thịt đều đặn không thô, lúc mặc quần áo nhìn không gầy gò, khuôn ngực đầy đặn, anh tưởng tượng ra dáng vẻ mặc áo lót của cô, đúng là khiến đàn ông xịt máu mũi.

Thẩm Bình Xuyên nhìn bóng lưng của cô, anh biết, nếu như mình không cầm mấy trăm ngàn chữa bệnh cho cha cô thì đến bây giờ cô nhất định sẽ không thuộc về anh.

Nghĩ đến chuyện này, anh càng thấy khó chịu hơn.

Ở gần đó có cô gái thấp giọng nói với Hạ Khinh: “Bạn trai cậu tới kìa.”

Hạ Khinh vội vàng nhảy khỏi xà đơn, cô đi tới trước mặt Thẩm Bình Xuyên, cười nói: “Anh đến tìm em hả, sao không nói trước với em.”

Vì để huấn luyện dễ dàng nên cô buộc tóc đuôi ngựa, trên người bốc lên hơi nóng, gò má đỏ bừng, vạt áo ướt đẫm mồ hôi.

“Tại sao mỗi lần gặp anh đều phải báo trước với em?”

Hạ Khinh dùng khăn lông trên vai lau mồ hôi, không đề phòng gì nói: “Bởi vì phần lớn thời gian em đều đến đây luyện tập, anh báo trước để em về tắm rửa, sửa soạng lại, còn trang điểm nữa.”

Trong hành lang, sắc mặt Thẩm Bình Xuyên trầm xuống: “Em đi gặp anh còn phải trang điểm sao?”

Hạ Khinh áy náy, gần đây cô mới học trang điểm, do da cô màu tối nên cô hay dùng phấn, cái này sẽ khiến cô trông tươi tắn hơn.

“Anh sao vậy? Nếu anh không thích thì em không trang điểm nữa.”

Cô còn chưa nói hết, Thẩm Bình Xuyên đột nhiên quay người lại, đè cô lên tường, cúi đầu hôn cô, bàn tay rơi vào chỗ cấm kỵ.

Hạ Khinh hoảng sợ, theo bản năng nắm lấy cổ tay anh, nhưng cô đã nhanh chóng phản ứng được, không thể làm gì khác.

Cô vội thả tay anh ra, mặc anh thô bạo hôn mình, từ gò má cho đến cổ.

“Bình…Bình Xuyên, đừng vậy mà.” Cô đỏ mặt, thấp giọng cầu xin: “Em còn chưa tắm.”

“Không muốn tại sao không đẩy anh ra.” Anh chôn đầu trên cổ cô, lại không làm gì tiếp nữa, giọng nói của anh trầm thấp đến đáng sợ: “Em có thể đẩy anh ra, bất kỳ chuyện gì em không muốn, em có thể từ chối.”

“Em không có gì không muốn…Ưm!”

Tay của anh đưa đến quần cô, bắt đầu làm chuyện quá đáng hơn nữa.

Sắc mặt Hạ Khinh đỏ bừng, xấu hổ không thôi, nhưng vẫn không….đẩy anh ra.

“Em chính là không muốn!” Thẩm Bình Xuyên đột nhiên nắm bả vai cô, đè cô trên tường, hét lên: “Em đánh anh đi, anh vô liêm sỉ như vậy, tại sao em không đánh anh!”

“Thẩm Bình Xuyên anh đừng như vậy, anh làm em đau.”

Xung quanh có bạn học đi tự học buổi tối, họ chỉ trỏ nhìn hai người, thấp giọng bàn tán.

Hạ Khinh xấu hổ đỏ bừng mặt, cuối cùng cô nhấc chân lên đạp anh: “Anh còn như vậy nữa em thât sự tức giận đó.”

Cô ra tay nhẹ nhưng đủ khiến Thẩm Bình Xuyên mất trọng tâm, lui về sau rồi ngã ngồi trên đất.

Trong lòng Hạ Khinh rất không nỡ, nhưng kìm lòng không kéo anh dậy, sau đó xoay người tức giận.

Một đạp này dường như đá ra điều kỳ diệu, Thẩm Bình Xuyên đột nhiên vui vẻ vỗ quần, đi đến nắm tay cô: “Haiz, vậy là đúng đó.”

“Anh bệnh thần kinh à.” Hạ Khinh hất tay anh ra, lấy khăn lông che mặt đi ra ngoài: “Xấu hổ chết đi được.”

Thẩm Bình Xuyên điên điên khùng khùng đuổi theo: “Hạ Khinh, về sau em phải thế này, biết chưa, em không muốn hãy nói với anh, tuyệt đối đừng miễn cưỡng bản thân nhé.”

Hạ Khinh không biết đầu óc anh gặp vấn đề gì, dù sao không muốn để ý tới anh nữa.

“Anh thích em nổi giận với anh, em càng nổi giận càng tốt, tốt nhất là chiến tranh lạnh với anh mấy ngày luôn.”

“…”

“Em có đói bụng không, đã luyện tập cả buổi chiều rồi chắc đói bụng lắm nhỉ, anh dẫn em đi ăn bò bít tết nha.”

“…”

Bụng Hạ Khinh kêu lên vài tiếng, cô ngượng ngùng quay đầu nói: “Ăn no rồi có sức em sẽ, sẽ thu thập anh.”

Tâm tình Thẩm Bình Xuyên rất tốt, thân mật véo mũi cô: “Hôm nay em muốn ăn mấy miếng thịt bò, ba hay là năm miếng.”

“Năm miếng, hai miếng có tiêu, một miếng có sốt cà, hai miếng ăn kèm nấm, em còn muốn ăn một đĩa mỳ ý.”

Nhắc đến ăn uống, Hạ Khinh đã quên luôn chuyện muốn nổi giận với anh, cô vui vẻ ôm eo anh, ngoan ngoãn rúc vào người anh.

“Ha, với lượng cơm này mỗi ngày của bạn gái anh…”

“Sao ạ?”

“Không sao cả, rất đáng yêu.”

**

Kỳ tốt nghiệp sắp tới, Bạc Diên phải đối mặt với vấn đề đi hay ở, vào một buổi tối tháng tư, ông nội đã hỏi ý định sau khi anh tốt nghiệp ở trước mặt Kim Tịch, thái độ Bạc Diên vẫn rõ ràng như trước—–

“Con sẽ không đi bất kỳ chỗ nào khác.”

Quân khu ở thành phố B là trọng điểm của thành phố, có thể ở lại đây rất không dễ dàng, tuy nhiên với thành tích kiểm tra của Bạc Diên thì anh có thể đến bất kỳ thành phố nào mà anh muốn.

“Cháu là sinh viên lớp đặc cảnh, huấn luyện viên Nghiêm hy vọng cháu đến biên giới tham gia nhiệm vụ truy bắt bọn buôn ma túy, thuận lợi cho việc thăng chức, với tài năng của cháu thì nên thử xem.”

Ông cụ Bạc không khuyên nhủ, chỉ đơn giản chỉ ra thiệt hơn, cuối cùng lựa chọn thế nào do anh tự quyết định.

Dĩ nhiên Bạc Diên hiểu, nếu anh ở lại, cơ hội thăng tiến sẽ không có nhiều.

Tương lai sau này còn kết hôn sinh con, chỉ cần sống bình thản, suông sẻ đến hết đời.

Bạc Diên nhìn Kim Tịch ngồi cạnh mình, cô lập tức nắm tay anh, hiểu chuyện nói: “Anh không cần phải suy xét đến em.”

Đàn ông hảo hán chí ở bốn phương, bất luận anh lựa chọn thế nào cô đều luôn ủng hộ anh.

Bạc Diên lắc đầu.

Nơi này không chỉ có cô gái mà anh yêu, còn có ông bà nội cao tuổi, nếu thật sự vứt bỏ họ để đi….đến một nơi xa xôi, Bạc Diên không thể làm được, Kim Tịch không hiểu điều này, anh đã được lĩnh hội sâu sắc, bởi vì lúc nhỏ anh đã trải qua quá nhiều cuộc chia lìa đau thương.

Cho dù ở trước mặt ông bà nội, trước mặt Kim Tịch, hay huấn luyện viên Nghiêm nhiều lần tìm anh nói chuyện, Bạc Diên vẫn giữ quyết định như ban đầu không thay đổi—-

“Cháu sẽ không bỏ người thân của cháu.”

Huấn luyện viên Nghiêm không nói gì, vỗ vai anh, tiếc nuối lắc đầu rời đi.

Khác biệt với Bạc Diên, trong phòng ký túc 409, ba chàng trai còn lại đều lựa chọn ra biên giới.

Hôm viết đơn tình nguyện, các chàng trai trong ký túc xá ra cửa nghe hết bài thuyết giảng kích động lòng người của các huấn luyện viên, rồi họ nằm lên bãi cỏ, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

Tất cả đều là những chàng trai tràn đầy sức sống, bước vào chuyến đi này, ai cũng ôm lý tưởng hào hùng hăng hái đi theo lời vẫy gọi của tổ quốc.

Ai trong họ cũng biết Bạc Diên không chỉ vì không bỏ được Kim Tịch, phần nhiều hơn là do cha mẹ anh mất sớm, từ tận đáy lòng của anh chôn sâu chấp niệm với người thân, nên họ không khuyên nhiều, mỗi người có chí hướng riêng.

Thật sự Hứa Triều Dương rất muốn kéo Bạc Diên xuống biển lửa, ôm theo nhiệt huyết với anh, cùng tạo dựng sự nghiệp.

Bạc Diên cười khẽ: “Nhiệt huyết thì thôi đi, ông đây dù có chết cũng phải chết bên cạnh cô gái của mình.”

Cứ vẫn không có tiền đồ như vậy, thôi đành thế.

Hứa Triều Dương nhìn Kinh Trì bên cạnh mình: “Tớ là chó độc thân, đi mấy năm cũng không thành vấn đè, nhưng cậu đã suy nghĩ gì chưa, thật sự muốn đi vậy sao?”

Kinh Trì gác tay sau gáy, trên miệng ngậm một cành cỏ dại, lẩm bẩm nói: “Tớ không còn lựa chọn nào khác, bên đó thăng tiến nhanh hơn, tớ ở hai năm thì về, khi về tiền đồ sẽ tốt hơn.”

Bạc Diên nhìn Kinh Trì: “Cậu muốn đi hai năm về rồi muốn có tiền đồ, e là phải ở tiền tuyến ấy.”

“Đương nhiên phải suông sẻ, ông đây không sợ gì cả.”

Lúc quay về ký túc xá đã là đêm khuya, các bạn cùng phòng về từ sớm, Kinh Trì về trễ hơn do phải đi giao hàng ở các phòng ký túc khác, đơn hàng hôm nay có thể nói là lần kiếm tiền sinh hoạt cuối cùng trong bốn năm đại học của anh.

Anh kéo lê bước chân nặng nề lên lầu, ở cửa thang lầu mờ tối anh gặp được Sở Chiêu mặc đồ ngủ hình hoa nhỏ, cô ngồi trên bậc thang đọc sách, bên cạnh đặt một hộp cơm giữ nhiệt.

Thấy cô, vẻ mặt Kinh Trì trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, bước ba bước thành một bước đi lên.

“Anh đã nói rồi, em đừng mãi ở ngoài chờ anh.”

Sở Chiêu đẩy đẩy gọng kính: “Anh huấn luyện xong chắc chắn rất đói, em chuẩn bị bữa tối cho anh đó, bạn cùng phòng ngủ cả rồi, em phải ra sớm để không quấy rầy các cậu ấy.”

“Anh đói sẽ tự đi ăn.” Kinh Trì ngồi cạnh cô, đau lòng nói: “Đâu cần em ngồi đây chờ anh.”

“Anh huấn luyện xong trễ lắm luôn, còn phải đi giao hàng kịp lúc trước giờ đóng cửa, bây giờ các quán đồ ăn ngoài đã đóng hết cả rồi, anh ăn ở đâu đây?”

Sở Chiêu mở hộp cơm giữ ấm ra, bên trong đựng xôi gà thơm lừng, đang phả khí nóng nghi ngút, cô dùng đũa gắp một miếng đưa đến trước miệng Kinh Trì: “Anh đói bụng lắm đúng không.”

Kinh Trì cúi đầu ăn, nhưng cảm thấy khó nuốt trôi được, trong lòng cảm thấy rất mệt mỏi.

“Ngon không anh?”

“Ngon lắm.” Cổ họng anh chua xót, thấp giọng nói: “Cực kỳ ngon.”

“Vậy anh tự ăn đi, em không đút anh nữa.” Sở Chiêu nhét hộp đồ ăn vào trong tay Kinh Trì.

Kinh Trì nhận lấy hộp cơm, ăn nhanh, Sở Chiêu vội cầm một bình nước ấm từ sau lưng ra đưa cho anh: “Uống ngụm nước đi anh, đừng để nghẹn.”

“Chiêu Chiêu, về sau anh không còn giao hàng nữa, mỗi tối không có huấn luyện anh sẽ đi thư viện đọc sách với em nhé, có được không?”

“Được ạ!”

Trong mắt Sở Chiêu tràn ngập ý cười, cô ôm lấy cánh tay của anh: “Quá tốt rồi, sao tự dưng lại tốt bụng vậy, còn đi thư viện với em nữa nha.”

“Làm như trước đây anh không đi với em ý, chỉ cần anh rãnh, anh sẽ đi.”

“Để em đếm lại những lúc anh rãnh xem, một tuần được có vài ngày thôi, hai ngày được không? Ừm~~ không có, một tuần nhiều nhất là một ngày thôi.”

Kinh Trì trầm mặc, đặt hộp cơm xuống, nói với Sở Chiêu: “Anh xin lỗi.”

“Này này, sao đột nhiên nghiêm túc vậy, em không trách anh đâu.”

Anh nắm tay cô, thế là cô dịu dàng ngoan ngoãn tự vào vai anh, hưởng thụ cảm giác an nhàn hiếm có.

“Thật ra thì khoảng thời gian này anh vẫn luôn suy nghĩ, nếu như ban đầu em và Hứa Triều Dương ở bên nhau có phải sẽ vui hơn nhiều không.”

“Anh nói bậy!”

“Trước tiên em nghe anh nói hết đã.” Kinh Trì để tay cô lên môi, nhẹ nhàng hôn một cái vào lòng bàn tay của cô: “Anh đã đồng ý với em rồi, sẽ đối tốt với em, ở bên nhau với anh, anh sẽ khiến em vui vẻ, nhưng Chiêu Chiêu à, em thật sự có thấy vui không.”

“Nếu anh nói mấy thứ này thì em không muốn nghe nữa.” Sở Chiêu duỗi tay sờ vài sợi râu lún phún dưới cằm của anh: “Nếu em đã lựa chọn anh vậy thì phải chấp nhận quá khứ của anh, chấp nhận việc có thể sẽ chia xa, và lựa chọn cả tương lai của anh, em không hối hận, cũng không nghĩ về Hứa Triều Dương nữa, đã tìm được bạn trai thì lạc tử bất hối…”

“Hay cho câu lạc tử bất hối*.”

(Lạc tử bất hối: Lời bài hát Tương Tư Cục)

Kinh Trì ôm cô đặt lên đùi mình, sau đó nhắm mắt thâm tình hôn lên môi cô, môi cô vừa lạnh vừa mềm, đến khi cạy mở hàm răng cô thì bắt được đầu lưỡi ấm nóng.

Sở Chiêu níu lấy cổ áo của anh, nhiệt tình đáp lại.

Giữa thang lầu có ánh đèn mờ tối, cô mặc quần áo ngủ mỏng manh, trên cổ áo có một vòng ren nhỏ, Kinh Trì lấy tấm thẻ tiền tiết kiệm của anh trong những năm qua bỏ vào túi của cô, kiên định nói—

“Chờ anh hai năm nữa, anh sẽ mang vinh quang về cưới em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi