TIÊU DIỆT HOA ĐÀO CỦA ĐẾ VƯƠNG

Khi hài tử còn nhỏ, phụ mẫu đều hy vọng họ có thể bình an trưởng thành, sau đó lấy vợ sinh con, trải qua một đời hạnh phúc, mà hài tử thân ở Hoàng gia, chung quy vẫn có nhiều yều cầu - ví dụ như sẽ phải đọc hiểu Tứ Thư Ngũ Kinh, đến khi lớn hơn chút nữa sẽ giúp phụ hoàng phê duyệt tấu chương, rồi tiếp tục truyền thừa giang sơn thiên hạ này.

Đối với một Thái Tử điện hạ thông minh mà nói, những thứ như trên quả thực hoàn thành quá dễ dàng, gần như một chút lực khiêu chiến cũng không có. Không thể không nói, thiên tính yêu thích sự kích thích từ trong xương của Sở Dịch ngược lại đã hoàn toàn truyền thừa cho nhi tử, Sở Dao từ sáu tuổi đã bắt đầu không thích sự dạy bảo từ Thái Phó, mà lại hay tìm học những thứ mà mình cảm thấy hứng thú.

Vì vậy, Sở Dịch thường xuyên thấy nhi tử trong lúc rảnh rỗi cứ lắc lư trước mặt tức phụ, giống như một con bò nhỏ chưa dứt sữa vậy, quả thật thấy nàng là khóe mắt nhắm thẳng tới.

Không được, nhất định phải nghĩ ra biện pháp.

Ngày này, hoàng cung qua một thời gian lại bắt đầu tuyển tú.

Sở Dịch hiện nay đương lúc tráng niên, Sở Dao mới chỉ có mười lăm tuổi, người ở ngoài cung đều cho rằng Sở Dịch rốt cuộc cũng thông suốt muốn bổ sung hậu cung cho mình, nhưng không nghĩ rằng cuối cùng lại thành Thái Tử tuyển phi.

Nhóm các cô nương mười tám mười chín tuổi đều bị đưa trở về theo đường cũ, lưu lại đa số là những người mười bốn mười lăm tuổi, cô nương từ quan gia ít nhiều đều có chút giáo dưỡng, dù sao cũng là tuyển phi cho nhi tử mình, Sở Dịch cũng lưu tâm trước nhất.

Vì vậy, tú nữ đã được Sở Dịch đánh giá kiểm tra đều linh lợi xuất hiện ở trên đường mà Thái Tử điện hạ phải đi qua, nhóm tiểu cô nương này vừa lúc xuân xanh, kiều diễm tựa hoa, cười thế nào thì đẹp thế ấy.

Sở Dao một thân huyền bào, trường thân ngọc lập, lãnh đạm liếc nhìn cô nương to gan cản đường ở phía trước: "Mùi hoa lài cùng mùi thịt thối hợp lại, mùi trên người ngươi nói cho ta biết, sáng nay ngươi quên đánh răng."

Cô nương: "..."

Cô nương anh anh anh bỏ chạy.

Cô nương thứ hai vào lúc hành lễ cố ý khẽ thở ra một cái, là mùi vị bạc hà rất tươi mát, nàng ta hôm nay đã cố ý chà răng nhiều lần mới đến.

Sở Dao: "Trên người ngươi bôi ít nhất nửa cân phấn trân châu, nếu như thực sự không hài lòng với màu da của mình, cũng có thể đi phường nhuộm để nhuộm, không cần chạy tới đây hãm hại lỗ mũi của Bản cung."

Đến phiên người cuối cùng, Sở Dao nhìn cô gái thanh xuân gầy yếu trước mặt từ đầu đến chân, phất phất tay gọi thị vệ bên người tới, nhàn nhạt phân phó nói: "Nhốt nàng ta vào thiên lao."

Trong ngực cất giấu hương liệu chưa đốt, hỗn hợp với Long Tiên hương có thể tạo thành độc dược chết người.

Sở Dao xoa trán một cái, thật là một thiếu nữ ngu xuẩn, thực sự coi cậu là kẻ ngu sao?

Đột nhiên có chút nhớ nhung cái hôn thơm thơm mềm mềm của mẫu hậu rồi...

Sở Dao nhắm hai mắt lại bước chậm tới gần Ngự Hoa viên, bên trong Ngự Hoa viên có vài con đường nhỏ quanh co giao nhau, nếu không phải hàng năm ở trong cung, nhất định không thể nhận biết tất cả những lối đi này. Ngũ giác Sở Dao nhạy bén vượt xa người thường, cho dù là nhắm hai mắt cũng có thể tìm được đường chính xác.

Đi thông tới Ngự Lung điện, một đường đều là mùi thơm vô cùng trong lành nhưng thanh nhã mà cậu rất quen thuộc.

Bỗng nhiên, cậu dừng bước chân lại.

Mi tâm nhíu lại thật chặt, phụ hoàng vì muốn cậu cách xa mẫu hậu, lại tìm nhiều nữ nhân cho cậu như vậy, thực sự là khiến cho người ta không chịu nổi phiền nhiễu.

"Cho dù có tắm rồi cũng rửa không sạch mùi vị dịch thể đàn ông trên người, tạm biệt không tiễn." Chuyện mà Sở Dao không muốn làm, càng ép cậu ý thức phản kháng càng mạnh.

Thời kỳ phản nghịch lúc thành niên, ngươi hiểu mà.

"..." Người đối diện trầm mặc một hồi, dường như có chút không tin vào lỗ tai mình, một lát sau rốt cuộc cắn răng nghiến lợi: "Sở - Tiểu - Dao!! Con nói cái gì?!"

Giọng nói này...

Sở Dao đột nhiên có dự cảm xấu.

Cậu cũng không để ý ngửi hương hoa gì nữa, vội vàng trợn mắt nhìn người mang lụa mỏng trên mặt, trên người là quần áo cung nữ giả trang lén lén lút lút - là mẫu hậu. Không chỉ thay đổi quần áo, ngay cả xà phòng tạo hương cũng đổi mùi hương, khó trách Sở Dao không ngửi ra được đây là nương của mình. Thiếu niên họ Sở ngốc ngốc toét miệng cứng ngắc cười một tiếng, hấp tấp chạy tới ôm lấy Tân Cửu, cọ cọ ở trên hõm vai nàng: "Mẫu hậu, hài nhi thật là nhớ người."

"Mẫu hậu, hài nhi muốn ôm một cái, muốn hôn hôn." Bán manh gì đó, đều là độc quyền của trẻ con a, nhất là thời điểm nhi tử nũng nịu với nương, rất có tác dụng.

Sau lưng Tân Cửu đột nhiên hiện ra một bóng người, không nói hai lời mà túm cổ áo của Sở Dao ở trong ngực nàng kéo ra.

Người này tương tự là một thân huyền sắc, đôi môi hơi mím, nhàn nhạt lại thâm trầm nhìn nhi tử của mình, mặt không đổi sắc nói: "Ngươi nếu biết trên người mẫu hậu ngươi đều là dịch thể của trẫm, cũng không nên để mẫu hậu ngươi ôm ngươi hôn ngươi. "Đồ" mà trẫm đưa cho mẫu hậu của ngươi, làm sao có thể để ngươi đụng rơi được."

Đụng rơi...Ngươi coi đó là tường da à.

Sở Dao:...

Tân Cửu:...

"Chàng không được nói lung tung a...!!" Tân Cửu một tay bịt miệng Sở Dịch, sắc mặt đỏ bừng.

Người này sao lại không biết giữ mồm vậy chứ.

Sở Dịch tại góc độ mà Tân Cửu không chú ý tới, hướng về phía nhi tử lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, bàn về tuổi tác và da mặt, ngươi còn non lắm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi