TIỂU DƯỢC THÊ

A Ân vừa xuống xe ngựa, Khương Tuyền đã nhào về phía trước, nhìn thấy đôi môi sưng như quả đào, lời còn chưa ra khỏi miệng, nước mắt đã chực rơi xuống, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nói: “Tỷ tỷ, tỷ về rồi.”

Người đưa A Ân trở về là huyền y nhân ngày đó tặng nàng ban chỉ.

Trên đường trở về, A Ân được biết tên hắn là Trần Đậu.

Trần Đậu lấy một bình nhỏ màu trắng nói: “Hầu gia dặn thuộc hạ giao cho cô nương, là Thiên Kim cao trong cung, chuyên trị vết thương.”

A Ân không khỏi ngẩn ra, một lát mới phản ứng kịp.

Người quý nhân hung hãn đó thấy mắt cá chân nàng bị hắn đả thương ư?

“Đa tạ Hầu gia.”

A Ân hành lễ đúng bậc, rồi kéo Khương Tuyền trở về phòng. Trong phòng chỉ có một chiếc đèn tỏa ra ánh sáng yếu ớt, Khương Tuyền tỉ mỉ quan sát A Ân, nhìn thấy đôi môi sưng đến đỏ mọng của nàng, lại nghĩ đến huyền y nhân vừa rồi nói “Chuyên trị thương” liền cho rằng A Ân bị bạo lực,nhất thời khóc sướt mướt.

Nàng thở dốc nói: “Tỷ tỷ, chúng ta trốn đi.”

A Ân lau khô nước mắt nàng, dịu dàng nói: “Muội muội ngốc, muội nghĩ bậy bạ gì thế.”

Nàng nức nở nói: “Không… không có sao?”

A Ân cười nói: “Không, chẳng có gì cả. Chỉ là hầu gia nhìn trốn tay nghề điêu hạch của ta, lại mời ta ăn, nên mới trì hoãn lâu như vậy.” thấy nàng nhìn chằm chằm môi mình, nàng bình tĩnh nói: “Cảm giác của quý nhân Vĩnh Bình bị chúng ta ép ăn cuối cùng tỷ cũng đã hiểu được rồi.” nàng tỏ vẻ khổ não: “Xem ra sau này chúng ta không có phúc hưởng thụ, hầu gia thích ăn cay, trong thức ăn, trong canh, trong thịt, trong súp đều có ớt.” như nhớ đến chuyện gì, nàng run rẩy, “Thật sự là cay muốn chết, tỷ ăn không cẩn thận đụng góc bàn, đập trúng mắt cá chân, hầu gia thương tình, mới sai người tặng Thiên Kim cao.”

Khương Tuyền nín khóc mỉm cười, hỏi: “Thật không?”

A Ân gõ đầu nàng: “Cho rằng tỷ tỷ lừa muội sao? Xem muội khóc thành dạng gì kìa, nhanh đi rửa mặt rồi thoa thuốc cho tỷ. Đây chính là thuốc trị thương trong cung đấy nhé, bình thường không thể thấy đâu.”

Khương Tuyền lấy nước, cố sức rửa mặt.

Hất nước lạnh lên mặt, Khương Tuyền cảm thấy chua xót. Hai người cùng nhau lớn lên, sao nàng không nhìn ra bất đắc dĩ trong mắt tỷ tỷ? Tỷ tỷ ăn cay thì mũi sẽ đỏ lên, hôm nay chỉ có môi đỏ, chắc chắn là bị khinh bạc. Tỷ tỷ không muốn nàng lo lắng, nàng chỉ có thể giả vờ.

Dùng sức lau mặt, cũng lau khô nước mắt.

Khương Tuyền xoay người vào nhà, nhìn thấy A Ân còn dựa bên cửa sổ, cười hỏi: “Tỷ tỷ ngắm trăng sao?”

A Ân dựa vào song cửa sổ, nói rằng: “Vẫn còn nhớ ngày nhỏ tổ phụ ngắm trăng với tỷ, nói rằng trắng có lúc tròn lúc khuyết, người có lúc thăng lúc trầm, thế sự khó mà vẹn toàn đôi đường. Tỷ có muội muội, còn có hạch điêu, mặc dù không thể như ý mọi chuyện, nhưng đã cảm thấy mỹ mãn rồi, cũng không oán giận ông trời bất công. Thời gian không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

“Để muội bôi thuốc cho tỷ trước đã.”

Sau khi Khương Tuyền giúp A Ân thoa một ít Thiên Kim cao, hai tỷ muội nằm trên giường. Nửa đêm, A Ân ngồi dậy, sắc mặt tái nhớ. Nàng xoa ngực, nhẹ nhàng đè xuống, đau đến mức nàng ra mồ hôi lạnh.

Nhìn Khương Tuyền đang ngủ say, nàng nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.

Mở đèn, cởi áo trong ra, cúi đầu nhìn xuống, không hề khác với lúc trước, vẫn là vùng đất bằng phẳng, thế nhưng nhẹ nhàng ấn một cái, thậm chí chỉ đụng qua cái yếm cũng làm nàng đau đớn. Khương Tuyền bị ánh sáng của đèn làm tỉnh cũng ngồi dậy, ngay cả hài cũng chưa mang liền đi tới.

“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”

A Ân có chút không biết làm sao, nói: “Ngực… ngực đau.”

Khương Tuyền kinh ngạc, đang muốn vươn tay, A Ân đã rụt lại về sau, che áo trong lại, nói: “Vừa chạm đến liền đau đừng đụng.”

Khương Tuyền nghiêng đầu, hỏi: “Có phải ngực tỷ tỷ muốn lớn thêm không nhỉ?”

A Ân giật mình nói: “Tỷ đã hai mươi rồi, nào có người nào hai mươi ngực còn lớn?”

“Tỷ tỷ còn nhớ năm muội mười hai, mười ba tuổi, cũng thường xuyên đau ngực vào ban đêm, sau đó phu nhân nói cô nương gia đều bị như vậy, đây là dấu hiệu trưởng thành.” Khương Tuyền vừa nói, lại nghĩ đến một chuyện: “Tỷ tỷ, từ nhỏ thân thể tỷ đã không giống người thường, nếu không cô nương nhà người ta ngực đều lớn như vậy…” nói đến cái này, Khương Tuyền lại có chút xấu hổ, nhưng A Ân lại đang nghe chăm chú, nàng đỏ mặt tiếp tục nói: “Hơn nữa những người khác quý thủy đến đều là từ ba đến bảy ngày, nhưng tỷ tỷ nửa năm mới đến một lần, mà còn chỉ có một ngày. Bình thường khí lực tỷ tỷ cũng rất lớn, nam tử bình thường so với tỷ còn thua, lại càng không nói đến tình huống nguy cấp, tỷ tỷ bạo phát uy lực kinh người. tỷ tỷ còn nhớ tiểu tặc mười hai năm trước đến nhà chúng ta không?”

*Quý thủy: chắc các cậu cũng đoán được rồi, là “bà dì” mỗi tháng đến một lần của các cô nương đấy =)))))

Tất nhiên là A Ân nhớ kĩ.

Tiểu tặc kia lưng hùm vai gấu, cánh tay thô như cây to, một quyền nện xuống, không chừng có thể đục một lỗ. Nhưng tiểu tặc như vậy, lại bị nàng dễ dàng gỡ hai cánh tay.

*Kiểu tháo khớp xương đấy

Lúc đó chính nàng cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Tổ phụ nói nàng thiên phú dị bẩm, là cô nương được ông trời ưu ái.

Khương Tuyền vui mừng nói: “Ngực tỷ tỷ chắc chắn muốn lớn thêm đó.”

A Ân không nghĩ là tốt, hình như… lần trước bị vị hầu gia kia hôn xong trở về ngực bắt đầu mơ hồ đau, bất quá mấy ngày kế tiếp thì hết, nàng cũng không lưu ý lắm. Lần này lại đau, chẳng lẽ có quan hệ với quý nhân đó?

Nàng rùng mình một cái.

Người hung hãn, máu lạnh, tàn nhẫn như vậy, nàng trăm triệu lần không muốn có bất kỳ quan hệ nào, thà rằng cả đời bằng phẳng chứ cũng không cần “ngực lớn” như vậy.

Hai ngày sau, vị đại Phật kia rời tửu điếm Thiên Lăng, tâm tình A Ân nhất thời buông lỏng không ít. Đồng thời, nàng cũng suy nghĩ kỹ biện pháp giả ngu rồi, không ngờ vị thái thú Tuy Châu kia chậm chạp chưa có động tĩnh. Những biện pháp của nàng cũng không có chỗ dùng. A Ân nghĩ thầm, có thể tài nghệ điêu hạch của mình còn chưa lọt vào mắt của vị thái thú kia.

Bất quá A Ân tất nhiên không biết, giờ này khắc này Lý thái thú làm gì có tâm tình đến chỗ nàng. Gần bảy ngày, Tuy Châu đón vị đại Phật kia, quả là như đón hoàng đế đương triều. Mặc dù Tuy Châu ở xa, nhưng Lý thái thú cũng biết Vương thừa tướng làm mưa làm gió trong triều, không nói đến triều đình, thái hậu đương thời là nữ nhi của Vương gia, hoàng hậu bây giờ, là cháu họ của thái hậu, nếu bàn về đệ nhất thế gia đương triều, Vương gia nhận là thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.

Vị đại nhân này đến Tuy Châu mấy ngày, Tuy Châu liền dậy lên sóng gió.

“Đại nhân! Tiểu nhân đến báo hỉ!”

Tạ huyện lệnh vừa từ huyện nha trở về đang cởi quan bào, thì thấy vẻ mặt vui mừng của tổng quản Tạ gia. Tạ huyện lệnh hỏi: “Hỉ gì?”

Tổng quản Tạ gia nói: “Đại lang nhà họ Lạc mưu được một chức quan, là công tào Tuy Châu.”

*công tào: một chức quan, tào là cơ quan chuyên ngành của nhà nước thời xưa (theo QT)

*Đại lang là con trai trưởng, tương tự Nhị lang, Tam lang,…

Tạ huyện lệnh nghe vậy, lập tức vui vẻ.

Anh vợ con trai là công tào, chưởng quản nhân sự, nếu có Lạc Nguyên tương trợ, đợi Lý thái thú rời Tuy Châu đến chỗ hắn nhậm chức, thái thú Tuy Châu không phải là vật trong tay của hắn rồi sao? Nghĩ thế, Tạ huyện lệnh nhất thời cảm động rơi nước mắt với Lý thái thú, may mà có Lý thái thú nói, không nạp Ân thị làm thiếp, nếu không đã đắc tội với Lạc gia đại lang.

Tạ huyện lệnh suy nghĩ, trở về nói với phu nhân.

Sau khi Tạ phu nhân biết được, sắc mặt cũng lộ vẻ vui mừng, nói: “Lạc gia đại lang có Vương gia làm chỗ dựa vững chắc, tiền đồ sau này không thể đo lường. Lúc trước ta còn nghĩ Lạc gia trèo cao, bây giờ không nhất định.” chừng như nhớ đến cái gì, Tạ phu nhân lo lắng nói: “Nhưng sợ là Lạc gia còn tâm tư khác, không muốn kết thân cùng chúng ta, hôm nay mặc dù đã dâng lễ, nhưng còn nửa tháng nữa mới đến ngày thành thân. Nếu giữa chừng có biến cố…”

Nghe Tạ phu nhân nói như thế, Tạ huyện lệnh cũng có chút lo lắng.

Tạ phu nhân nói: “Lão gia, Lạc gia gặp chuyện vui này, người tặng lễ nhất định không ít, chúng ta là thân gia của người ta, việc tặng lễ này cũng phải phí tâm tư một phen, mới có thể cho họ thấy được thành ý của chúng ta.”

Tạ huyện lệnh cũng nghĩ như vậy, sai khố phòng chuyển ra không ít trân bảo mấy năm nay có được, cùng Tạ phu nhân chuẩn bị đưa lễ qua.

Lại nói đến Lạc Kiều từ ngày bị A Ân đánh một trận bất phân thắng bại trong Hạch Điêu trấn, liền không đến Hạch Điêu trấn nữa, vẫn luôn ở trong Lạc phủ, không ra khỏi đại môn, làm Lạc phụ Lạc mẫu vui vẻ vô cùng.

Lạc Kiều ở nhà tỉ mỉ suy nghĩ, nghĩ đến lúc đó đấu hạch A Ân còn chưa lộ ra thực lực, nàng càng sợ hãi hơn.

Nếu tài điêu hạch của A Ân Nếu trình độ điêu hạch của A Ân thật sự giống cái Thám Thủ la hán đầu tiên đó, vậy nàng chắc chắn cực kỳ đáng sợ. Sau này, nếu danh tiếng truyền ra Tuy Châu, làm Vương Tương chú ý, vậy huynh trưởng không phải là nhiều thêm một đối thủ sao?

“Kiều Kiều, con nhìn cái vòng tay san hô này đẹp không? Tạ gia vừa mới đưa tới, da con trắng, mang trên tay tôn lên màu da rất đẹp.” Lương thị mở hộp gấm.

Lạc Kiều khong có tâm tư thưởng thức vòng tay san hô, trong lòng nàng tràn đầy hình ảnh ở Hạch Điêu trấn A Ân điêu khắc Thám Thủ la hán lộ ra tay nghề, trong thiên hạ lại có người điêu khắc không dựa vào bản vẽ, dễ dàng sử dụng lục đao một cách hoàn chỉnh.

Hằng đêm Lạc Kiều đều mơ thấy A Ân.

Một màn A Ân điêu khắc Thám Thủ la hán kia, quả thực là ác mộng của nàng.

“Kiều Kiều?”

Lát sau, Lạc Kiều mới hoàn hồn: “Sao ạ?”

Lương thị bất đắc dĩ than thở: “Nhìn con kìa, sắp làm phụ nhân rồi, còn thất thần cái gì? Sau này đến Tạ gia không thể như vậy. Mới vừa rồi nương hỏi con, cái vòng tay san hô này đẹp không?”

Lạc Kiều đưa mắt nhìn, nói có lệ: “Đẹp ạ.”

Lương thị lại cười nói: “Tạ gia còn tặng không ít lễ, cha con nói đem đến cho con chọn, nếu thích thì đều cho con làm đồ cưới. Huynh trưởng con được làm quan, là hỷ sự lớn, sau đó con gả đến Tạ gia cũng không sợ người khác xem thường. Tạ gia cực kỳ coi trọng đứa con dâu là con, không nói hạ lễ hôm nay, vài ngày trước cũng từ hôn người sắp vào cửa làm thiếp. Vốn nương còn lo lắng, tiểu tử Tạ gia yêu thị thiếp lạnh nhạt con, bây giờ thì không sao rồi.”

“Thị thiếp nào?”

Lương thị nói: “Trước kia tiểu tử Tạ gia có thích một cô nương, họ Ân, chỉ là gia cảnh nghèo hèn,Tạ phu nhân cực kỳ không thích, nên cứ mãi mà không thành. Kiều Kiều gả đến Tạ gia, cũng đừng nên ghen tuông lung tung, nữ nhân vì đại cục nam nhân mới yêu thích.”

Lạc Kiều hỏi: “Họ Ân?”

Lương thị nói: “Thật ra nương cũng không rõ lắm, chỉ biết người ngoài đều gọi nàng là A Ân.”

Chờ Lương thị đi rồi, Lạc Kiều mới gọi người đến hỏi thăm. Không đến nửa canh giờ, tên nô bộc kia trở về. Vừa nói xong với Lạc Kiều, trên mặt nàng lộ ra một vẻ tươi cười, nàng hừ một tiếng, nói: “Ta còn nói là địa vị gì, thì ra một chút địa vị cũng chẳng có, bất quá chỉ là phô trương thanh thế mà thôi. Ân thị, chớ trách ta thủ đoạn độc ác, muốn trách chỉ có thể trách người không có danh tiếng gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi