TIỂU DƯỢC THÊ

Vĩnh Bình vào tháng năm đã bước vào đầu hạ, các cô nương chốn thành đô đã sớm thay sang các loại tơ lụa mỏng nhẹ. Cung nữ trong cung tự nhiên cũng không ngoại lệ, họ cầm theo những chiếc đèn lồng tinh xảo, mặc những bộ tề hung như quần màu xanh cỏ, dáng người lả lướt bước đi dọc hành lang.

Rất xa, nhìn thấy khách quen của cung đình, nhóm cung nữ đứng một bên cúi đầu chào, đợi sau khi khách rời đi mới tiếp tục đi tiếp.

Cô cũng nữ đi cuối cùng nhịn không được quay đầu lại nhìn theo.

Người nọ mặc phát huyền phục, dáng người mạnh mẽ kiên cười, cao quý không thể nói thành lời.

Cung nữ bên cạnh lay lay nàng, thấp giọng nói: “Đừng nhìn nữa, quý nhân như vậy làm sao người như chúng ta có thể mơ tưởng được chứ? Hôn sự của quý nhân là do thánh thượng định đoạt, ngay cả thông phòng cũng phải là người có thân phận.”

Cung nữ nọ nghe xong mới hậm hực ứng tiếng, xách đèn đuổi theo đội ngũ.

Ánh trăng đêm nay vừa đẹp, một chiếc xư ngựa dừng lại ở ngoài cửa nam, hai người Ngôn Mặc cùng Ngôn Thâm đứng hầu một bên xe ngựa. Từ lần trước khi hầu gia nói thánh thượng từng bàn với người về chuyện để bọn họ làm nam sủng thì bọn họ rất ít khi vào cung, mặc dù vào cung cũng là đem hết khả năng để tránh xa hoàng đế.

Cửa nam mở ra.

Hai người Ngôn Mặc cùng Ngôn Thâm đón Mục Dương hầu lên xe.

Hắn nói: “Lập tức hồi phủ.”

Trong thanh âm có tăng thêm vài phần kiềm chế.

Hai người họ đã quen tình huống như này, lập tức liền biết đã xảy ra chuyện gì, liền trực tiếp một người nhảy lên xe ngựa làm ngự phu, một người leo lên ngựa cấp tóc chạy về Mục Dương hầu phủ.

Ban đêm tĩnh lặng, xe ngựa phi nhanh như một tia sáng xẹt qua, chỉ còn dư lại tiếng xe ngựa lộc cộc.

Cửa Mục Dương Hầu mở ra.

Trầm phu nhân sốt ruột nói: “Người hầu bệnh đâu? Mau mau đem lên.” Trong phủ đệ có năm sáu người tôi tớ cùng thị tỳ đều kính cẩn đứng ở một bên. Trầm phu nhân dặn dò: “Đợi lát nữa nhớ cẩn thận hầu bệnh, nếu hầu hạ không tốt vậy cứ chờ lãnh phạt đi.”

Mọi người đều lên tiếng trả lời.

Trầm phu nhân mòn mỏi trông ngóng, sốt ruột nói: “Như thế nào mà người còn chưa thấy đâu? Có phải là học đường gặp chuyện rắc rối gì rồi không?” Bà đi đi lại lại mấy vòng, lại nói: “Không được, mau cho người đi xem xem, người đâu!”

Lời còn chưa dứt đã thấy xe ngựa xuất hiện.

Trầm phu nhân nhận ra ngự phu là Ngôn Thâm liền nhẹ nhàng thở ra.

Bà bước lên: “Minh Mục, con…”

Từ trong xe ngựa truyền ra một đạo thanh âm vô cùng kiềm nén: “Đưa tới toàn bộ những kẻ không nhìn thấy.”

Năm sáu người hầu bệnh có ít nhất một nửa là bị mù, Ngôn Mặc liền bước tới chọn ra ba người đưa tới Hắc Đường. Đồng thời xe ngựa cũng không dùng lại mà tiếp tục chạy tới Hắc Đường.

Trầm phu nhân vốn nhớ thương trong lòng, liền sai Phạm ma ma đứng ở ngoài Hắc Đường chờ đợi.

Bên trong Hắc Đường vang lên từng tràng âm thanh, lúc thì tiếng rên vang lên, ước chừng được non nửa canh giờ mới dần dần ngừng. Những dược nhân thị tật lúc đi vào khỏe mạnh đến lúc mang ra đều thoi thóp, Ngôn Thâm mặt không chút thay đổi phân phó: “Lấy dược liệu tốt hất để chữa thương.”

Ba dược nhân bị mang đi.

Phạm ma ma tiến đế, hỏi: “Hầu gia đang nghỉ ngơi ư?”

Hắn đáp: “Hầu gia muốn ngủ lại đây, phiền ma ma chuyển lời với phu nhân rằng Hầu rất khỏe mạnh.” Phạm ma ma có được hồi âm liền nhanh chóng quay về đem tình trạng của hầu gia bẩm báo.

Trầm phu nhân nghe xong liền thở dài, nói: “Đứa trẻ này thật sự là mệnh khổ, năm trước còn thấy tốt hơn, hiện giờ lại phát bệnh ngày càng thường xuyên, mấy ngày này cũng không có quy luật nữa. Về sau phải làm sao cho phải đây?”

Phạm ma ma nói: “Phu nhân đừng lo lắng, nói không chừng là chờ khi thiếu phu nhân vào của liền tốt hơn.”

Nghe Phạm ma ma nhắc tới ba chứ ‘thiếu phu nhân’, Trầm phu nhân lại càng thêm phiền muộn. Lúc trước thánh thượng chọn cho ba mối hôn sự, bất luận là vị tiểu thư nào bà cũng rất vừa lòng, dù sao cũng đều môn đăng hộ đối, Ngọc Thành công chúa cũng tốt, Lý gia tiểu thư cũng tốt, đều là quý nữ nhất đẳng của Vĩnh Bình, tất cả đều xứng đôi với con trai bà. Năm trước con trai bà còn có ý Lý gia, bà rất vừa lòng với Lý Dung, thế nhung vừa ý thì vừa ý, việc hôn sự vẫn luôn bị trì hoãn vẫn chưa có ngày định đoạt. Nếu không phải là bất hòa với thái hậu trong cung, bà đã sớm tiến cung thỉnh chỉ tứ hôn rồi.

Nàng lúc trước cũng qua bên Lý gia một phen, bên kia cũng đang chờ hoàng đế ban chỉ.

Trầm phu nhân mặc dù biết cô con dâu Lý Dung này không chạy đi đâu được thế nhưng chưa rước vào cửa, vẫn sợ con trai đổi ý, lại không cưới nữa.

Phạm ma ma an ủi: “Phu hân xin cứ yên tâm, lúc trước khi Lý gia tiểu thư gặp nạn ở Cung thành, hầu gia không phải đã đến đó sao? Hầu gia nếu có phần tâm ý này, đối với Lý gia tiểu thư chính là rất để ý ạ.”

Trầm phu nhân cũng chỉ có thể mong là vậy.

Bà lại thở dài, nói: “Đứa nhỏ Minh Mục này hiếm khi mới về nhà một chuyến, lần này cũng không biết ở Vĩnh Bình có chuyện gì gấp, ngày ngày đều đi sớm về khuya.”

Phạm ma ma cười nói: “Hầu gia là người làm việc lớn, đương nhiên phải bận rộn rồi.”

Lúc Trầm Trường Đường tỉnh lại đã là canh ba.

Hắn gọi tiểu đồng tiến vào.

Tên tiểu đồng thua: “Hầu gia, nước nóng đã chuẩn bị xong ạ.” Hắn nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, cởi bộ y phục dính máu ra, sau khi tắm xong liền thay một bộ áo bào tay rộng sạch sẽ khác, rồi mới rời khỏi Hắc Đường, trở về sân viện của mình.

Có tiểu đồng quỳ trên đất pha trà.

Hắn nhẹ nhàng ngủi hương trà, mới cảm thấy khí lực cả người đã trở lại. Có câu nói: ‘Từ cần kiệm đến xa hoa thì dễ, từ xa hoa đến cần kiệm mới khó’, chính là nói tới bản thân hắn. Trước kia khi được nếm qua tư vị của A Ân, hiện tại mỗi khi phát bệnh đều không kiềm chế được mà nhớ tới nàng. Kể từ đó, ham muốn lại như lửa cháy đổ thêm dầu. Trước đây chỉ cần một dược nhân là ó thể giải quyết được bệnh, hiện giờ cần đến ba người.

Hắn đặt chén trà xuống, nói: “Gọi Ngôn Mặc cùng Ngôn Thâm tới đây.”

Tiểu đồng lĩnh mệnh, bỏ chung trà xuống lui ra.

Hai người họ Ngôn tiến vào.

Hắn hỏi: “Đã xử trí thỏa đáng công chuyện chưa?”

Ngôn Thâm đáp: “Bẩm hầu gia, danh tiếng của Nguyên công đã được truyền ra, hiện giờ cả Tuy Châu đều biết Ân cô nương trước khi vào Thượng Quan gia từng có một vị sư phụ, cũng gọi là Nguyên công, chính là quỷ công với trình độ tinh xảo  tới cùng cực.” Nói tới đây, Ngôn Thâm không khỏi giương mắt nhìn Trầm Trường Đường, lại hạ thấp giọng: “Thật trùng hợp là vị sư phụ bái sau này của Ân cô nương cũng là Nguyên công, hai vị Nguyên công lẫn lộn, thánh thương nhất thời bán hội chưa chắc đã tìm ra vị Nguyên công đệ nhất.”

Ngôn Thâm thầm thở dài trong lòng.

Hầu gia trước kia sẽ không trái lệnh thánh thượng, chỉ cần là ý của thánh thượng, mặc kệ là lên núi đao xuống biển lửa, hầu gia nhất định sẽ làm theo. Hiện tại vì Ân cô nương, lại một hồi âm thầm đối nghịch với thánh thượng.

Cũng không biết lần này có gây ra đại họa gì không…

Lúc này Trầm Trường Đường nhìn về phía Ngôn Mặc.

Hắn thưa: “Bẩm hầu gia, chuyện ở Vĩnh Bình cugx đã xửu lý thỏa đáng, tùy tùng tôi tớ của Ân cô nương đã tới Vĩnh Bình, thuộc hạ đều đã sắp xếp thỏa đáng hết thảy. Phía bên Tôn thập lang ở bên kia cũng hồi âm về, nói Ân cô nương đã khởi hành, cũng không đi cùng đường với Thượng Quan gia.”

Hắn hỏi: “Nàng đi đường nào?”

“Ân cô nương là đi đường thủy, ước chừng hai mươi ngày là có thể tới Vĩnh Bình.”

Hắn tính tính, hai mươi ngày, chỉ còn hai mươi ngày nữa là có thể nhìn thấy nàng.

Hoàng cung.

“Khởi bẩm thánh thượng, tin tức truyền đến từ sư phụ Nguyên công của Ân cô nương.”

Hoàng đế khoanh tay đứng bên cửa sổ.

“Nghe nói là bở vì danh tiếng của Ân cô nương quá lớn, mưới có người tìm hiểu ra được nơi ẩn cư của Nguyên công sư phụ.” Ty Đằng nói: “Thánh thượng, hài cốt của tổ phụ Ân thị bây giờ nên xử lý như thế nào ạ?”

Hoàng đế nói: “Trước tiên cất đi, lập tức phái người tới Tuy Châu mời Nguyên công cùng tới.”

Hắn hừ lạnh một tiếng.

“Ẩn náu lâu như vậy, hiện tại đã đến lúc lộ diện rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi