TIỂU DƯƠNG ĐÀ


Diệc Thu nhanh tay nhanh chân đi đến trước mặt U Nghiên, đánh giá từ trên xuống dưới một thể, thấy người này không thèm mở mắt nhìn mình bèn hờn dỗi đặt mông ngồi xuống bên cạnh, sau đó cố ý dùng khuỷu tay đụng vào tay U Nghiên một chút.
"Ngươi nhìn ngươi xem, lúc ta ở cạnh ngươi ngươi lại mặc kệ ta, đến lúc ta chạy đi chỗ khác chơi thì ngươi lại nhìn chằm chằm vào ta!" Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm, lưng tựa núi đá ở phía sau, "Hai ngày nay ngươi bị sao vậy? Không vui hả?"
"Không có." U Nghiên trả lời, đôi mắt khẽ hở liếc nhìn Diệc Thu một cái, sau đó lại nhắm mắt hờ hững nói, "Cảm thấy không thú vị thôi."
"Vậy cái gì mới gọi là thú vị?" Diệc Thu hỏi, ngón tay đặt lên lọn tóc dài đang rũ xuống bên vai U Nghiên, rồi nhẹ nhàng xoắn nó lại.
U Nghiên mở mắt ra, trầm ngâm nhìn bầu trời trong chốc lát, không biết đang nghĩ gì nàng đột nhiên nở nụ cười, mở miệng nói, "Có lẽ ngươi có thể hát một bài cho ta nghe."
"Không hát." Diệc Thu nhắm mắt lắc đầu, nói, "Lần nào ta cũng hát nhưng ngươi chưa bao giờ hát cho ta nghe."
"Ta hát không hay." U Nghiên nhẹ giọng đáp.
Đột nhiên bậc thầy thao túng như điểu nữ nhân biết mình biết ta, Diệc Thu cảm thấy hoảng hốt không thôi, nghĩ sao cũng thấy khó tin vô cùng.
Nàng suy nghĩ, đôi mắt trợn to, nhích mông đến gần U Nghiên hơn, mở miệng thử: "Nhưng mỗi lần ta hát ngươi đều nói khó nghe!"
U Nghiên im lặng một lát, cười nói: "Cũng được."
Tâm trạng Diệc Thu trở nên tốt hơn, khuỷu tay khẽ nhấc lên, chạm vào cánh tay U Nghiên lần nữa, được một tấc lại muốn tiến một thước: "Nè, chừng nào thì ngươi mới có thể nói chuyện đàng hoàng? Chẳng lẽ nói ra lời trong lòng sẽ thấy xấu hổ ư? Có đôi khi ta không hiểu cái cách nói chuyện không thẳng thắn của các ngươi, nhất định phải để người ta vò đầu bứt tai suy đoán mới vừa lòng hả, bộ cuộc giao lưu giữa người với người không thể trở nên đơn giản thô bạo hơn sao?"
Vừa dứt lời, Diệc Thu bèn được trải nghiệm thử cảm giác "thô bạo" thật sự là gì —— nàng lại bị điểu nữ nhân nắm bím tóc lần nữa.
"Ý ngươi là giao lưu như vậy?" U Nghiên cười mỉm hỏi.

"Buông, buông ra buông ra buông ra!" Diệc Thu bị kéo đến mức phải nghiêng người về phía U Nghiên, vừa nâng tay cầm lấy cổ tay U Nghiên, vừa cau mày lý luận, "Có chuyện từ từ nói, đừng kéo tóc, nếu ngươi kéo ta cũng kéo, đừng để hai ta làm loạn đến mức khó coi được chứ?!"
Nghe vậy, U Nghiên buông lỏng bím tóc trong tay, ngón tay khác lại chọt nhẹ hai cái vào trán Diệc Thu, trong tiếng kêu r3n thảm thiết của Diệc Thu nàng khẽ cười: "Vốn dĩ đã khó coi rồi."
"Ít nhất ta cũng thanh tú trong đám Dương Đà!" Diệc Thu phản bác, khoanh tay trợn mắt.
Đừng nói thanh tú trong đám Dương Đà, ngay cả hiện đại thì diện mạo này cũng đã khá tốt so với mọi người rồi.
Lúc vẫn còn làm xã súc ở thế kỷ 21, nếu nàng có một khuôn mặt như vậy, chắc có lẽ sẽ không độc thân suốt hai mươi tám năm qua.
Nghĩ xong, thấy U Nghiên không nói nữa Diệc Thu bĩu môi, tiếp tục rơi vào dòng suy nghĩ vô tận.
Mấy ngày nay, tiểu trư chân vẫn luôn hỏi Nguyệt Chước về tung tích của chim Ế, nhưng hỏi một câu tiểu hotdog Nguyệt Chước đã không biết ba cái.
Lúc trước Nguyệt Chước và chim Ế luôn giữ liên lạc, nhưng kể từ khi Tiệm Li xuất hiện, trong lòng Nguyệt Chước ngay cả cái rắm chim Ế còn không bằng thì làm gì quan tâm đ ến chuyện giữ liên lạc?
Những manh mối đã truy tìm suốt một thời gian đến đây là đứt đoạn, hỏi tới hỏi lui cũng chỉ hỏi được chuyện xưa vốn không phải là bí mật ở trong trí nhớ Tiệm Li —— Ngày mà Xà sơn bị đốt, Mộc thần Câu Mang phụ trách bảo vệ Phù Tang từng cứu chim Ế, sau đó lại mang nó về biển xanh.
Hành động này, có thể được miêu tả như sau —— trước dưỡng hổ thành hoạn, sau thả hổ về rừng.
Còn lý do chim Ế quyết tâm muốn giết Kim Ô và Phù Tang, Diệc Thu đoán là —— vì yêu sinh hận, ghen ghét thành cuồng.
Để chứng minh suy đoán của mình hợp lý, cái miệng nàng bô bô nói về câu chuyện cũ nàng yêu nàng ấy, nàng ấy yêu hắn, hắn yêu nàng ta, nàng ta cũng yêu hắn, yêu tới yêu lui nửa ngày làm đầu óc mọi người trở nên lú lẫn, phải ngồi vây quanh bên lửa trại suy nghĩ ý nghĩa của nó thật lâu.
"Ta cảm thấy có chỗ bất hợp lý." Lúc ấy, đầu ngón tay Lạc Minh Uyên đang xoa nhẹ huyệt thái dương, nghẹn ngào nói ra một câu, "Ngươi nói Kim Ô và Phù Tang là hai người Mộc thần để ý nhất, chim Ế không cam lòng đứng xa nhìn Mộc thần nên chọn lúc Kim Ô Phù Tang lịch kiếp để ra tay cản trở...!Nhưng ta lại thấy có một chỗ rất vô lý, cho dù Kim Ô và Phù Tang chết đi thì chắc gì Mộc thần và chim Ế có thể đến với nhau? Hơn nữa Kim Ô là con trai Thiên Đế, chim Ế làm như vậy chẳng lẽ không sợ Thiên giới trách tội sao?"
"Cái này dễ hiểu mà, lúc trước chim Ế vẫn không chịu ra tay là vì sợ về sau nói không rõ, đợi đến khi U Nghiên ra tay nàng mới bắt đầu tương kế tựu kế." Diệc Thu nghiêm túc giải thích, "Khi mọi chuyện đều đã xong xuôi, nàng sẽ giả vờ như mình vô tội, vu oan giá họa, U Nghiên là ma, hơn nữa lại không thích giải thích với người khác, dù có giải thích thì những tiên thần ngu ngốc kia cũng sẽ không tin!"

"Nhưng cho dù không ai nghi ngờ nàng, Mộc thần cùng sẽ chịu đến với nàng sao? Ở trong đó không có sự liên quan với nhau..." Lạc Minh Uyên trầm ngâm vài giây, nghiêm túc hỏi, "Nếu làm nhiều như vậy mà Mộc thần vẫn là Mộc thần, chim Ế vẫn là chim Ế, khoảng cách giữa các nàng vẫn không thay đổi, vậy chim Ế tốn công tốn sức gây ra những điều ấy để làm gì?"
Lúc ấy, trong lòng Diệc Thu thật sự rất muốn mắng cái sự bới móc ấy của tiểu trư chân, chỉ hận mình không thể vạch trần thân phận của Triều Vân để chứng minh.

Sau một lúc thảo luận chưa tìm được kết quả, nàng nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy lời nói ấy của Lạc Minh Uyên cũng có lý.
Nếu Câu Mang thích chim Ế, chim Ế cũng sẽ không làm những điều ấy, nếu Câu Mang không thích chim Ế, vậy chim Ế gây ra những điều ấy để làm gì?
Ở trong nguyên tác, chim Ế thích Kim Ô, bởi vì sự yêu thích này mà nàng không muốn Kim Ô và Phù Tang ở bên nhau, thế nên sau đó mới không từ thủ đoạn để diệt trừ Phù Tang.

Nói vậy thì xuất phát điểm của hành vi quá khích này thông thường không phải vì "đạt được", mà xuất phát từ tâm lý méo mó như "Ta không đạt được thì người khác đừng hòng có được".
Có một nói một, không thể nhìn người mình yêu và tình địch hạnh phúc mỹ mãn đều là tư duy tương đối phổ biến của các nữ phụ ác độc.
Nhưng tình thế bây giờ lại khác lắm, dù đứng ở góc độ nào thì cũng chỉ thấy chim Ế thích Câu Mang.

Hai người Kim Ô và Phù Tang đều yêu nhau, không ai đoạt Câu Mang với chim Ế, nàng cần gì phải điên khùng đến mức này?
Từ trước đến nay Câu Mang vẫn luôn độc thân, muốn theo đuổi thì tại sao không nghiêm túc cố gắng, cứ thích chơi trò "diệt trừ tình địch" ác độc phức tạp kia làm gì?

Đúng là không hiểu được những con chim kỳ lạ đó.
Loài chim đều kỳ lạ như vậy à?
Nghĩ vậy, Diệc Thu đưa mắt nhìn U Nghiên, chỉ nhìn thoáng qua cũng đã chắc chắn với suy nghĩ trong lòng.
Đúng vậy, không sai, loài chim nào cũng kỳ lạ —— mông mọc gai, độc mồm độc miệng, siêu siêu kỳ lạ.
Thấy ánh mắt Diệc Thu dần trở nên kỳ quái, U Nghiên không khỏi cười khẽ một tiếng, từ từ hỏi: "Ngươi lại đang suy nghĩ điều gì?"
Diệc Thu vội hoàn hồn, lắc lắc đầu, trả lời qua loa: "Còn nghĩ gì ngoài việc manh mối bị đứt đoạn."
"Manh mối bị đứt đoạn..." U Nghiên nhẹ giọng lặp lại lời nói của Diệc Thu, rồi sau đó khóe miệng hơi hơi cong lên, không để ý mà hỏi ngược lại, "Đứt ở đâu?"
"Còn đứt ở đâu nữa? Hỏi Nguyệt Chước về chuyện của chim Ế, nhưng cuối cùng Nguyệt Chước lại không biết gì, mọi người đều thảo luận với nhau, kết quả lại khiến người ta càng khó hiểu hơn." Diệc Thu suy nghĩ, nhịn không được mà thở dài một tiếng, "Rốt cuộc chim Ế muốn làm gì nhỉ? Ta cứ ngỡ mình đã hiểu rõ động cơ của nàng, nhưng bây giờ nghĩ lại thì không rõ lắm..."
Nàng nói rồi ngước lên nhìn U Nghiên, không ôm hy vọng gì, thấp giọng hỏi: "U Nghiên, lúc sau ngươi có dự định gì không? Tiếp theo chúng ta nên đi đâu tìm chim Ế?"
"Không phải ôm cây đợi thỏ là được sao?" U Nghiên thản nhiên nói, "Nàng muốn giết người dưới mí mắt của ta, chẳng lẽ ta không đợi được đến lúc ấy?"
"Nhưng mà như thế thì bị động lắm, cứ như đang bị chim Ế dắt mũi vậy." Diệc Thu nói, mày nhíu lại, "Liệu có cách nào để nắm thế chủ động vào tay không?"
Từ lúc rời Tiên Lộc Môn vào hai tháng trước, mọi người vẫn luôn hành động một cách bị động, thậm chí gặp rắc rối ngoài ý muốn, ngay cả điểu nữ nhân chuyên tính kế người khác cũng bị thương nặng, làm nàng lo lắng đề phòng, mỗi ngày đều cảm thấy tồn tại thật vất vả.
Cái này chẳng hề phù hợp với xu hướng ôm đùi vai ác sau khi xuyên thư như trong mấy truyện khác.
Nếu nắm được quyền chủ động thì hay rồi, rõ ràng U Nghiên là một vai ác thông minh, đáng lý ra không nên bị nữ ba ác độc không mấy thông minh trong nguyên tác dắt mũi chứ.
Nghĩ sao cũng thấy quá vô lý.
Quả nhiên, U Nghiên trầm mặc một lát, rồi đột nhiên bình tĩnh nói một câu: "Ôm cây đợi thỏ không mệt, muốn chủ động cũng được, dù sao manh mối cũng chưa đứt đoạn."

"Gì?" Diệc Thu lấy lại tinh thần, nhưng giây tiếp theo lại nhịn không được mà chu mỏ, bất mãn nói, "Ta biết ngay mà, trong lòng ngươi thật sự có chuyện không muốn nói cho ta!"
Nói rồi, nàng khẽ hừ quay đầu đi chỗ khác, bày ra bộ dạng "Ta lại tức giận", yên lặng chờ câu nói tiếp theo của U Nghiên —— rốt cuộc còn có manh mối gì chưa đứt đoạn, nàng thật sự nghĩ không ra.
Nhưng nàng chờ, chờ mãi, chờ mãi chờ mãi vẫn chẳng thấy U Nghiên lên tiếng gì.
"Sao ngươi không nói tiếp?" Không nhịn được, Diệc Thu quay đầu lại trừng mắt nhìn U Nghiên một cái.
Lúc này đây, nàng bắt gặp ánh mắt chứa đầy ý cười của U Nghiên, khóe miệng cong lên tạo nên một vòng cung tuyệt đẹp, nhướng mày lẳng lặng nhìn nàng.
"Ngươi cũng không hỏi ta ——" U Nghiên nói, nghiêng đầu, ánh mắt tỏ vẻ vô tội, rồi đột nhiên bắt chước giọng điệu thanh xuân thiếu nữ và ngữ khí tràn đầy lòng hiếu học của Diệc Thu để nói tiếp, "U Nghiên, rốt cuộc còn manh mối gì chưa đứt đoạn nữa?"
Khóe miệng lẫn khóe mắt Diệc Thu giật giật liên hồi.
Đúng rồi, nàng quên mất, khi nói chuyện điểu nữ nhân thường cần thêm diễn viên phụ họa.
Nàng hít sâu một hơi, cố gắng rặn ra một nụ cười bất đắc dĩ, nghiêng đầu làm bộ làm tịch hỏi: "U Nghiên, rốt cuộc còn manh mối gì chưa đứt đoạn nữa?"
U Nghiên vừa lòng "ừm" một tiếng, cười trả lời: "Từ Mạch Thuỷ đến đây, không cần bay, chỉ phóng ngựa, một ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn ba lần, ba ngày là đủ."
"A!" Diệc Thu sửng sốt một chút, rất nhanh liền hiểu được ý của câu này, "Hôm nay là ngày thứ tư, có chậm cỡ nào cũng phải đến nơi rồi!"
Tuy Triều Vân đã tự phong ấn thần lực, nhưng làm việc lại không đến mức chậm chạp như thế.

Chưa đến nơi, nếu không phải không muốn đến, vậy chắc chắn là bị chuyện gì đó làm chậm trễ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi