TIỂU DƯƠNG ĐÀ


Ngày hôm ấy, sau khi ăn sáng xong, Diệc Thu đi theo U Nghiên, nhảy nhót thúc giục U Nghiên đắp một đôi người tuyết ở trong sân nhà.
Có điều, thứ mà nàng muốn U Nghiên đắp cho nàng dù nói là người tuyết, nhưng lại không được xem là "người".
U Nghiên nói làm người tuyết không khó, vậy nên nàng đã đưa ra một vấn đề có độ khó cao cho U Nghiên.
Nàng muốn một con Dương Đà và một con Khâm Nguyên.
Đối mặt với yêu cầu ấy, U Nghiên ngồi xổm ở cạnh cửa rồi suy nghĩ một lúc lâu mới bắt tay vào đắp người tuyết.
Bởi vì tiểu Dương Đà không có tay, thò cái chân nhỏ của mình ra cũng chỉ biết gây rắc rối cho người ta nên tốt hơn hết là đứng ở bên cạnh giám sát U Nghiên.
U Nghiên đắp tiểu Dương Đà trước, một con Dương Đà quỳ rạp trên mặt đất.
Thứ đầu tiên thành hình là cơ thể Dương Đà, nhưng theo quan điểm của Diệc Thu cái cơ thể kia chỉ là một cục tuyết dài và lớn, xiên xiên vẹo vẹo, gồ ghề lồi lõm, hình dạng cực kỳ bất thường.
"Gầy quá, ta làm gì gầy như vậy...!Này, béo quá, ta không có béo như vậy!"
"U Nghiên, ngươi đắp mông ta bị lệch rồi! Còn có, còn có chân của ta, sao bên trái nhỏ hơn bên phải nhiều vậy!"
"Ngươi có làm được không, xấu quá!"
U Nghiên vừa đắp tuyết hình tiểu Dương Đà, vừa nghe Diệc Thu đứng ở bên kén cá chọn cạnh.
Khóe miệng nàng vẫn luôn nhếch lên tạo thành một độ cong rất đẹp.

Cho dù đang đứng trong ngày đông giá rét tuyết rơi tán loạn, vẫn có thể khiến cho người ta cảm thấy ấm lòng.
Nhưng Diệc Thu ồn ào chẳng sai, U Nghiên thật sự không có một chút năng khiếu nghệ thuật nào, đừng tưởng miệng nàng cong lên vui vẻ như vừa lòng với thành quả, thực chất nàng cũng đã phải tốn khá nhiều công sức mới gian nan đắp được một con Dương Đà xiên xiên vẹo vẹo bằng tuyết.
Hơn nữa, cổ còn phải dùng linh lực để cố định lại, nếu không cái đầu nhỏ ấy chắc chắn sẽ rơi ra khỏi chiếc cổ trông có vẻ lung lay sắp đổ kia.
Đừng hỏi, hỏi chỉ biết xấu thôi.
Cơ mà, bất kể có xấu hay không thì hình dáng tổng thể cuối cùng vẫn hiện ra, qua loa đại khái cũng đoán được đây chính là một con Dương Đà —— Mặc dù so với Dương Đà, nó càng giống một con chó biến dị có cái cổ dài hơn.
Đắp xong Dương Đà, U Nghiên lại bắt tay vào đắp Khâm Nguyên ngay kế bên.

Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng dưới sự cố gắng hết mình của U Nghiên, Dương Đà và Khâm Nguyên bằng tuyết mà Diệc Thu muốn cũng đã thành hình.
Chúng nó vừa lớn vừa xấu, một cái xụi lơ như bùn lầy, một cái khoa trương hệt gà rừng, xiên xiên vẹo vẹo nhưng lại gắn bó với nhau ở khoảng sân này.
Diệc Thu thầm nghĩ, chúng nó xấu thật, không những thế mà còn dễ nhận ra: nếu như mất đi chống đỡ từ linh lực của U Nghiên, chắc chắn chúng nó sẽ sụp đổ ngay lập tức.
"U Nghiên, ta cứ tưởng...!Phòng bếp lung lay như sắp sụp ở bên cạnh hốc cây đã là giới hạn cao nhất của ngươi rồi." Diệc Thu tiến sát lại chỗ Dương Đà bằng tuyết, đầu nhỏ xù xù lông hơi ngẩng về phía trước, nhìn thẳng tiểu U Nghiên đang đứng cắn ngón tay ở cạnh đó.
U Nghiên trầm ngâm một lát, cong mi cười với vẻ ngượng ngùng, nói: "Hình như có chút xấu..."
"Tự tin lên, hãy xóa bớt chữ "hình như" và "có chút" đi." Nói rồi, Diệc Thu đứng duỗi người ngay bên Dương Đà bằng tuyết, sau khi đứng lên nàng lại xoay vòng quanh nhìn hai cái người tuyết xấu hoắc này.
Cuối cùng, nàng không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Phải nói là cặp người tuyết này thật sự một chín một mười với cái hình mà điểu nữ nhân đã từng thêu.
"Chúng ta đi xem Tiểu Hồng Hoa thôi, chúng ta cũng đắp cho nó một cái!" U Nghiên bảo, sau đó ngồi xổm đưa lưng về phía Diệc Thu.
"Đừng! Không biết sẽ xấu thành kiểu gì đây!" Tiểu Dương Đà nói, nhảy lên lưng U Nghiên.
Một đêm tuyết rơi kèm theo tiếng gió, phủ trắng Côn Luân.
Tuyết đọng rất dày trên đất, U Nghiên vận chuyển linh lực đạp tuyết mà đi, cơ thể tuy đã uyển chuyển nhẹ nhàng hơn nhưng dọc đường đi vẫn để lại dấu chân có độ sâu không đồng nhất.
Cái gốc cây đại thụ chết héo giờ đây cũng bị tuyết đọng phủ kín cành khô, nghe thấy tiếng động tiểu Hồng Hoa bèn lộc cộc bò ra ngoài.
Con nhện to bằng nắm đấm không có sức nặng nên khi dẫm lên tuyết cũng chỉ tạo thành những vết tích rất nhỏ.
Diệc Thu thì ngược lại, lúc vừa bị U Nghiên thả xuống mặt đất, bốn cái chân nhỏ của nàng không tự chủ được mà hơi hãm vào trong tuyết, mỗi bước đi đều phải dùng một chút sức lực.
Thấy vậy, U Nghiên vội vàng dùng linh lực đẩy hết tuyết ở xung quanh giúp nàng, sau đó mới "cứu" nàng ra khỏi đống tuyết.
"Quao!" Diệc Thu ngẩn người, đột nhiên cảm thấy dẫm tuyết cũng khá thú vị, lúc này tuyết ở bốn phía đã bị quét đi nên nàng liền chạy đến chỗ nơi chưa bị quét để chơi tiếp.
U Nghiên thấy thế lại khẽ cười, vội vàng đi theo sau lưng tiểu Dương Đà, cũng bắt chước để lại dấu chân thuộc về mình ngay trên mặt đất.
Dấu chân lớn và dấu chân nhỏ làm bạn nhau, đan xen ở trong trời đông tuyết phủ tựa như muốn chứng minh rằng các nàng đã từng đến đây.
Nhưng các nàng biết, đợi đến khi trận tuyết lớn này nhiều hơn và lại có thêm một cơn gió thổi qua từ chỗ này, những dấu vết ấy đều sẽ biến mất vô tung.
Ngày tuyết rơi, thật sự rất lạnh.

Mặc dù bộ lông cực kỳ dày, trong cơ thể có linh lực bảo vệ nhưng Diệc Thu cũng chỉ là một con Dương Đà có tu vi thấp kém.
Chơi lâu rồi, nhiệt huyết tan đi, thân thể mệt mỏi nên dần dà nàng cũng cảm thấy có chút lạnh.
Theo bản năng, nàng chạy về phía phòng bếp kế bên để tạm trú, ngặt nỗi xung quanh lại không có tường nên hoàn toàn chẳng ngăn được gió lạnh.
Tiểu Hồng Hoa ghé vào trên vai U Nghiên, đôi mắt lẳng lặng nhìn Diệc Thu đang run rẩy, có vẻ muốn đến gần, nhưng cuối cùng cũng chỉ vươn chân nhỏ gõ gõ vài cái trên đầu vai U Nghiên tựa như ra tín hiệu.

U Nghiên vội vàng tiến lên, ngồi xổm ở bên cạnh Diệc Thu: "Lạnh sao? Nếu không chúng ta về nhà nhé?"
"Ừm..." Diệc Thu trả lời, hít hít cái mũi.
Tuyết rơi chơi vui thật, nhưng hình như nàng lại khiến mình bị cảm rồi.
Lúc U Nghiên ngồi xổm xuống, tiểu Hồng Hoa cũng nhảy từ đầu vai U Nghiên xuống mặt đất.

Sau khi tạm biệt với Diệc Thu bằng cách lắc hoa, nó bèn lui về động nhện của mình.
Trên đường trở về nhà, tiểu Dương Đà vốn đang cảm mạo lại bị gió lạnh do U Nghiên vội chạy hết tốc lực mang đến làm cho chóng mặt hoa mắt.

Rồi rất nhanh, nàng lại bắt đầu hắt xì hơi không ngừng.
U Nghiên nghe xong cảm thấy hoảng hốt, lập tức ngừng lại, nhíu mày suy nghĩ một lát.
"Không sao đâu, cảm mạo thôi, cái này rất bình thường..." Chưa kịp dứt lời, một bộ hồng y đã phủ lên người Diệc Thu.
Khoảnh khắc ấy, gió lạnh dường như bị ngăn cản, hơi ấm từ tận đáy lòng tràn vào khắp người.

Nàng biết bộ xiêm y này.
Lúc trước, U Nghiên đã từng dùng bộ xiêm y này để chặn gió chống lạnh cho nàng, hoặc là bảo vệ nàng khỏi biển lửa đang hoành hành.


Đồng thời, nàng cũng nhớ rõ U Nghiên từng nói vị phụ thân kỳ quái trong nhà không thích bộ xiêm y này.

Hình như bởi vì hắn không thích màu đỏ, không thích bộ lông đỏ khác biệt với thành viên trong tộc của U Nghiên từ lúc sinh ra.
Chính vì lý do ấy, tiểu nha đầu thà rằng mặc quần áo rách tung toé cũng không chịu thay xiêm y do chính lông vũ của mình hoá thành.
Tiểu Dương Đà chỉ mới hắt xì vài cái, ấy thế mà bộ xiêm y này lại được U Nghiên lấy ra dùng...
"U Nghiên, cha ngươi thấy sẽ tức giận..."
"Trong núi vốn dĩ đã lạnh, ngươi còn hắt xì nên không được để trúng gió nữa!"
Nói xong, U Nghiên bước nhanh vào trong nhà.
Khi đẩy cửa sân ra, nàng chột dạ nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt bên tay trái, thấy trong phòng không có bất kỳ động tĩnh nào mới đi ngang qua cặp "ma lem" bằng tuyết trong sân, rồi chạy vọt vào phòng mình như chớp.

Đặt chân nhỏ của tiểu Dương Đà đang ướt dầm dề xuống giường xong, nàng lại nhanh chóng đốt chậu than rồi mang đó đến gần bên mép giường.
Tiểu Dương Đà bọc hồng y vô cùng ấm áp nên dần dần ngừng run rẩy, tuy nhiên lại không ngăn được cơn hắt xì.
Từ nhỏ đến lớn, đọc rất nhiều tiểu thuyết nhưng nàng chưa từng thấy yêu tinh nào bị cảm lạnh giống mình, nàng còn tưởng thể chất của yêu tinh sẽ rất cường tráng.

Nào ngờ cũng chẳng khác người bình thường bao nhiêu, thậm chí chỉ mới chơi trong trời tuyết một chút mà nói cảm mạo là cảm mạo thật.
"Xin lỗi, ta không biết ngươi sợ lạnh..." U Nghiên ngồi ở bên cạnh Diệc Thu, khẽ xoa cái đầu xù lông, trong mắt chứa đầy sự áy náy như thể tiểu gia hoả trước mặt mình sinh bệnh đều là do nàng làm hại.
Diệc Thu thấy vậy, vội vàng lắc đầu: "Thật ra ta cũng không thấy lạnh lắm, bởi vì chơi mệt nên nằm bò một lát, sau đó không biết tại sao lại cảm thấy lạnh căm căm...!Rõ ràng buổi sáng vẫn còn khoẻ."
Nói xong, lại sợ U Nghiên tiếp tục áy náy nàng bèn vội dời đi đề tài: "Bây giờ cũng đã giữa trưa rồi, ta đói quá, hôm nay chúng ta ăn gì?"
"Ta đi làm cho ngươi!" U Nghiên nói, lập tức đứng dậy, xoay người chạy tới phòng bếp.
Diệc Thu cuộn người ở trên giường, cái đầu nhỏ đau nhức gục xuống, vô thức dụi vào vũ y đang khoác trên người, vài phần nhớ nhung bắt đầu hiện lên trong lòng.
Nàng biết, tiểu U Nghiên bên trong ảo cảnh và điểu nữ nhân trong trí nhớ nàng đều là một, nhưng nàng vẫn không kiềm được mà muốn nhớ đến điểu nữ nhân.
Kể cũng lạ, nếu phải xét ai tốt ai xấu, chắc chắn là tiểu điểu nhi 500 tuổi tốt với nàng hơn, không những tốt một chút mà quả thật là tốt hơn điểu nữ nhân rất nhiều lần.
Cơ mà nàng luôn cảm thấy cái tốt ấy không quá chân thật, không chân thật đến mức vừa khiến nàng không nhịn được mà cảm động, vừa không dám hoàn toàn đắm chìm trong đó.

Gần đây, nàng vẫn luôn tìm mọi cách để gợi lên ký ức của U Nghiên, nhưng cuối cùng vẫn không thấy hiệu quả gì.
Nàng có thể nhìn thấy không ít bóng dáng của điểu nữ nhân trên người tiểu U Nghiên.

Đôi khi là một ánh mắt, đôi khi là một cái nhíu mày và một nụ cười, cũng có đôi khi là một ít thói quen cực kỳ nhỏ bé.
Mà những bóng dáng đó chung quy chỉ là bóng dáng, nàng không biết làm sao để nắm giữ nó, cũng chẳng biết phải làm cách nào để đánh thức U Nghiên thông qua nó.
Nàng chỉ biết, mỗi ngày trôi qua thời gian sẽ ít đi.
Mang trong mình nỗi lo âu thường thấy, Diệc Thu vừa hắt xì, vừa ăn xong cơm trưa do U Nghiên làm.
Sau bữa trưa, U Nghiên ngồi ở bên cạnh chăm Diệc Thu một lúc.

Thấy Diệc Thu nằm trên giường hít nước mũi lại rơi nước mắt, nhất thời không đành lòng, nàng đứng dậy đi đến trước cửa.
"Ngươi đi đâu vậy?"
"Ta đi tìm một ít thuốc cho ngươi!" Đáp xong, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng U Nghiên.
Diệc Thu đợi lâu vẫn chưa thấy U Nghiên về, tức thì không nhịn được đành nhảy xuống giường, khoác xiêm y phết đất, ma xui quỷ khiến đến cạnh cửa, dùng chân nhỏ nhẹ nhàng mở hé một cánh cửa, sau đó nghiêng đầu, theo khe hở, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Vốn chỉ định nhìn xem, nhưng không ngờ nàng lại thấy cánh cửa phòng đóng chặt thường ngày không biết khi nào đã mở hé tạo thành một cái khe nhỏ.
Hôm nay U Nghiên đi gấp, vì thế mà chén đũa cũng chưa kịp rửa.

Lúc này, tuyết trắng đã bắt đầu đọng lại trong chén được đặt ở ngoài cửa.
Vào lúc đó, Diệc Thu bất giác nín thở ngưng thần, nhìn chằm chằm vào khe cửa kia.
Bỗng nhiên, một cái bóng đỏ nho nhỏ chui ra từ sau cặp "ma lem" ở trong viện, thoáng chốc lại đáp xuống đất rồi nhanh chóng lao về phòng, lặng yên khép cánh cửa một cách lặng lẽ làm người thấy không rõ ràng.
Diệc Thu cũng vội vàng đóng cửa lại, theo bản năng nuốt nước bọt.
Có lẽ không phải ảo giác, hình như cái bóng đỏ kia chỉ to cỡ nắm đấm...
- ---o o----.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi