Thành Việt cúp máy xong cả khuôn mặt nóng bỏng vô cùng, đứng trên hành lang trống trải, dựa lưng vào tường kiến thiết tâm lý nửa ngày trời, mãi cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên cậu mới nhét điện thoại vào túi, nhanh chân chạy xuống lầu, đi vào lớp học.
Bốn tiết buổi sáng Thành Việt cứ mơ mơ màng màng, mắt nhìn chằm chằm đồng phục váy ngắn trên người Khương Cách Tử bên cạnh, không biết đang suy nghĩ gì.
Khương Cách Tử chú ý tới tầm mắt của cậu, mặt cũng dần đỏ lên.
“Bạn…” Khương Cách Tử thấp giọng nói, lại ngẩng đầu nhìn thầy trên bục giảng, cẩn thận bảo “Có phải bạn cảm thấy váy của mình…”
Lời Khương Cách Tử còn chưa dứt, đã thấy Thành Việt đỏ ửng cả mặt vỗ bàn đứng lên, trong miệng như ngậm mảnh sắt nóng la lớn: “Mình không có!”
Khương Cách Tử trợn mắt ngây người.
Toàn bộ lớp học cũng yên tĩnh đi, trên bục giảng thầy giáo toán học phồng lỗ mũi, tay run run rẩy rẩy chỉ vào Thành Việt cả giận bảo: “Trò đi ra ngoài cho tôi!”
Thành Việt bấy giờ mới phản ứng lại, ngại ngùng sờ cái mũi, nhấc chân bước ra ngoài, cậu vừa mới đứng bên ngoài cửa sau thì thầy giáo toán học lại rống lên: “Xuống sân thể dục chạy cho tôi! Mười vòng! Không chạy xong không được về lớp!”
Thành Việt dẩu môi, chậm rì rì xuống lầu đi tới sân thể dục, trên sân hiện giờ chỉ có một hai lớp đang học thể dục, trên sân bóng có hai đội đang chơi bóng rổ.
Cậu nhìn chằm chằm một hồi, bắt đầu vung tay vung chân chạy.
Thành Việt ghét đi bộ, nhưng rất thích chạy bộ, bởi vì có gió, cảm giác bị gió tấp vào rất thích, rất sảng khoái.
Chạy được sáu vòng thì Thành Việt bắt đầu toát mồ hôi, một vòng sân thể dục là 400 mét, thời tiết bây giờ rất nóng, tuy rằng chưa tới giữa trưa nhưng mặt trời đã lên cao, hơi nóng bốc lên trên đường chạy cùng ánh nắng mặt trời làm trước mắt Thành Việt hơi biến thành màu đen.
Khi Bạch Trinh từ trên lầu chuồn xuống dưới thì vừa lúc thấy Thành Việt như một tên ngốc chạy quanh sân thể dục đến độ thở không ra hơi, hắn ném bóng rổ trên tay cho người phía sau, nhấc chân chạy qua chỗ Thành Việt.
Thành Việt chớp mắt, cảm thấy nhịp tim mình quá nhanh mới chậm rãi giảm tốc độ lại, mà dừng lại như thế bỗng khiến người suýt chút không đứng vững.
Cậu theo bản năng giương tay sang bên cạnh lại không ngờ cánh tay bị ai đó bắt lấy, Thành Việt nghiêng đầu nhìn sang, còn chưa thấy mặt mà đã truyền tới âm thanh.
“Bà già nó, cậu rảnh quá nhỉ.
” Bạch Trinh cau mày nhìn đầy đầu là mồ hôi của Thành Việt “Mệt chết mới vừa lòng à?”
Vì mặt trời gay gắt quá nên Thành Việt híp mắt nhìn một hồi, rút cánh tay khỏi tay hắn rồi bảo: “Hôm nay anh cũng rảnh mà.
”
Bạch Trinh lườm cậu, giơ tay ngoắc ngoắc về phía xa, rống lên: “Lấy bình nước!”
Rống xong, Bạch Trinh cúi đầu nhìn Thành Việt đã khom lưng thở dốc, bất đắc dĩ thở dài: “Đầu óc cậu không có bệnh chứ? Thời tiết chết dẫm này còn chạy cái nỗi gì?”
Thành Việt thở đủ rồi mới thẳng người lên nhìn hắn “Thầy phạt chạy.
”
Bạch Trinh bị lý do của cậu làm cho sửng sốt, càng thấy đầu óc Thành Việt không được tốt cho lắm, trước đây hắn còn cho rằng Thành Việt là chó săn nhỏ biết cắn người, bây giờ nhìn lại chỉ thấy mẹ nó đây là một thằng bé kém thông minh thôi.
“Được rồi, nhóc đần qua bên kia hóng gió đi.
” Bạch Trinh vừa kéo cậu đi vừa quở trách “Thầy giáo phạt chạy cậu chạy thật à? Xuống lầu giả vờ một chút là được rồi không phải sao?”
“Trên người không có mồ hôi.
” Thành Việt vuốt tóc ướt trên trán ra sau, tóc mái của cậu nhanh dài quá, nắm lấy là cột thành bím được luôn.
“Ngài đem đầu ngài để dưới vòi nước làm ướt một chút, chẳng phải có mồ hôi rồi sao?” Bạch Trinh gạt qua mớ quần áo không biết của ai để trên ghế, đè Thành Việt ngồi xuống, rồi nhận lấy bình nước trên tay người bên cạnh, vặn ra đưa cho Thành Việt “Uống hớp đi cho thấm giọng.
”
Thành Việt hớp một ngụm, đột nhiên phát hiện mình thật ngốc, đầu óc cậu hôm nay như không nghĩ được gì.
“Được rồi.
” Bạch Trinh thấy cậu không việc gì, chào hỏi mười mấy người bạn xung quanh rồi kéo nhau đi chơi bóng.
Thành Việt sờ cái đầu đầy mồ hôi của mình, cảm thấy hơi chán ngán, nhíu mày quay đầu nhìn một chút, đứng dậy chuẩn bị đi tới nhà vệ sinh.
Trong nháy mắt đứng dậy đó, không biết do động tác quá mạnh hay thế nào mà trước mắt cậu bỗng tối đen, đầu óc cũng choáng váng.
Nhưng rồi dần ổn định lại nên Thành Việt không để ý, chậm rãi tản bộ tới nhà vệ sinh, mở vòi nước, kê đầu dưới vòi, lúc dòng nước lạnh lẽo xối xuống Thành Việt cũng thoải mái thở ra một hơi, sảng khoái.
Cậu gội đầu xong cũng là lúc chuông tan học vừa reo, không đến sân thể dục hong cho khô tóc mà tùy tiện vén áo lên xoa vài cái rồi chạy lên lầu.
Thầy giáo toán học thấy Thành Việt đầu đầy mồ hôi, bấy giờ mới thỏa mãn rời đi.
Thành Việt thở dài một hơi, không ngồi thì thôi hễ ngồi xuống bàn học là buồn ngủ.
Cô Trần vào lớp, lớp học yên tĩnh trong nháy mắt.
“Là thế này, có hai việc.
” Cô Trần hắng giọng “Thứ nhất chính là kỳ thi tốt nghiệp trung học lớp 12 mà các em đều phải tham gia, điều này cũng có nghĩa là các em cần phải mang tinh thần xông pha chiến đấu, kết quả lần thi mô phỏng lần này của lớp ta không quá tốt, cô hi vọng các em cố gắng hơn nữa.
”
Lớp học thưa thớt đáp lại.
“Được rồi.
” Cô Trần biết họ không nghe lọt, đưa tay chỉ Thành Việt đang cúi đầu nhắn tin trên điện thoại “Thành Việt ở lại, những bạn khác có thể về.
”
Thành Việt nghe tên mình, hoang mang ngẩng đầu nhìn một cái.
“Lại đây.
” Cô Trần chỉ chỉ cậu.
Thành Việt nhắn cho Kê Từ bảo bị cô giáo gọi đi, có thể sẽ ra chậm rồi mới đi tới văn phòng cô Trần.
“Đứng gần một chút.
” Cô Trần cười cười nhìn cậu “Cô tìm em cũng không có việc gì, chỉ là muốn nhờ em giúp một chuyện.
”
“Giúp ạ?” Thành Việt nghi hoặc.
“Ừm, trường ta và một trường ở Mỹ có giao lưu học thuật, tháng này có một nhóm học sinh bên họ đến trường ta thảo luận học tập, lí do chính là giáo viên tiếng Anh trong trường không sắp xếp được thời gian ở tháng này, chỉ có thể ủy thác cho khối lớp 11 có tiếng Anh tốt, cô thấy em trở về từ Mỹ nên đã báo lên trên rồi, cô tin em có thể đảm nhận được.
” Cô Trần cười giải thích.
Thành Việt nghe xong hơi ngạc nhiên, nhưng trước tiên vẫn gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, khi những học sinh đó tới đây cũng là lúc chúng ta mở một hội nghị tọa đàm về pháp luật, em sớm tìm hiểu từ chuyên ngành để còn phiên dịch cho tốt nhé.
” Cô Trần tiếp tục bổ sung “Lớp chúng ta luôn xếp sau cùng, bình thường cũng không hay tham gia hoạt động nhà trường, nếu em biểu hiện tốt làm cho lớp chúng ta vẻ vang, cô sẽ có thưởng!”
Thành Việt nghe thấy hai chữ có thưởng liền lạnh toát cả lưng, liên tục xua tay: “Không cần không cần đâu ạ, em sẽ cố gắng phiên dịch thật tốt, vậy em về đây ạ.
”
“Được.
” Cô Trần cười cười gật đầu.
Trời mưa cùng ánh chớp nhá nhem, Thành Việt đeo cặp chạy một mạch xuống dưới lầu sáu, lại một mạch chạy chậm ra cổng trường.
Người ở cổng trường đã vãn gần hết, cho nên Thành Việt liếc mắt đã thấy được chiếc xe đen đậu ở ven đường.
Đến cùng hình ảnh chiếc xe màu đen chính là nhịp tim tăng nhanh và sắc đỏ lan đến tận tai.
Thành Việt rụt rè thả chậm bước chân, chậm rãi đi tới bên cạnh xe, mở cửa ra ngồi lên.
Vì Kê Từ đang nói chuyện điện thoại nên không chú ý tới Thành Việt lên xe lúc nào, đảo mắt nhìn sang thì giật mình, chần chờ hỏi: “Tóc làm sao vậy?”
Không biết từ khi nào mà trên đầu Thành Việt có một bím tóc, cái trán trơn nhẵn hoàn toàn lộ ra, nhìn rất mềm mại, mà nhìn thế mới cảm thấy được Thành Việt lớn lên thực sự rất đẹp trai.
Ngũ quan mang theo sự trẻ trung của thiếu niên, nhưng vì đôi mắt kia mà cả khuôn mặt đều đẹp đẽ mà không mất đi khí khái đàn ông, hai loại khí chất dung hợp lại cùng nhau nhìn rất… quyến rũ.
“À.
” Thành Việt nghe vậy sờ bím tóc nhỏ cột trên đầu, đây là do trưa nay tóc cậu ướt dính trên trán, Khương Cách Tử cũng khó chịu thay cậu, cho cậu mượn cái chun cột tóc để Thành Việt cột lên, quả thật thoải mái hơn, chờ tóc khô rồi Thành Việt cũng quên mất trên đầu mình vẫn còn một bím tóc nhỏ.
Kê Từ nhìn qua, cảm thấy rất đáng yêu, cười cười sờ soạng một cái: “Sao lại dài nhanh vậy? Quả là đầu trọc vẫn tiện hơn.
”
Thành Việt: “…”
Vẻ mặt Thành Việt sợ hãi che lại đầu mình, mạnh mẽ cự tuyệt: “Tôi không muốn, tôi thích cột tóc.
”
Kê Từ chau mày nhìn cậu một hồi, do dự mãi nhưng rốt cục vẫn nuốt câu trong miệng xuống, cuối cùng chấp nhận Thành Việt không chỉ thích mặc váy…mà còn thích cột tóc.
“Tôi đặt quà ở ghế sau.
” Kê Từ khởi động xe “Xem thử có thích không.
”
Một câu này làm cho Thành Việt đột nhiên an tĩnh, toàn thân cứng ngắc, cậu nhìn chằm chằm cảnh sắc chạy như bay ngoài cửa sổ một lúc lâu mới quay đầu lại.
Quay ra sau rồi Thành Việt mới thấy hai túi quà tặng tinh xảo ở ghế sau, sững sờ “Sao lại có hai cái?”
Kê Từ ho nhẹ hai tiếng, giải thích: “Hai cái có màu rất đẹp.
”
Thực ra anh cũng không biết có hai cái, lúc anh lên xe mới nhìn thấy ở ghế sau đặt hai túi quà.
Hôm nay anh vội vàng xử lý việc thu thập tư liệu và thông tin của Đàm Mẫn Mẫn, thấy thời gian không đủ nên đành nhờ Trương Mạnh Mạnh đi mua.
Kê Từ khó nói ra là mua cho Thành Việt, chỉ có thể suy nghĩ một đỗi mới bảo mua cho bạn trai mình.
Tính hướng của anh là điều mà người người trong công ty đều biết, chủ yếu là do Kê Từ lười xử lý đống quà tặng và hoa của các cô gái quá đỗi nhiệt tình trong công ty.
“Tôi hiểu rồi!” Trương Mạnh Mạnh nhận nhiệm vụ với vẻ mặt gian xảo “Chắc chắn hoàn thành! Bảo đảm buổi tối các anh chơi vui vẻ!”
Kê Từ nhớ lại lời Trương Mạnh Mạnh nói khi đó, suy nghĩ một chốc đoán chừng là Trương Mạnh Mạnh có lòng phòng hờ nên mua hai cái.
Về đến nhà, Thành Việt nhịn xuống xấu hổ chủ động ôm hai cái túi xuống xe.
“Đợi lát nữa nhóc thử xem có vừa hay không.
” Kê Từ mở cửa nhà.
Thành Việt nghe xong ngây người, biết tính toán không mặc của mình coi như xong, cậu nghiêng đầu nhìn Kê Từ mặt không cảm xúc, tự mình tưởng tượng Kê Từ tự ti và không dễ dàng nhiều năm như vậy, nhất thời đau lòng không thôi, hùng hồn ôm túi đi vào phòng mình.
Lấy đồ trong túi ra xong, Thành Việt trầm tư nhìn hai cái váy, sau một hồi mới nhận ra không biết phải mặc thế nào.
Cậu cầm lên nhìn tới nhìn lui cũng không biết đây là cái gì…
Nói áo ba lỗ cũng không phải, nhưng cậu xác thực chưa từng thấy chiếc váy nào dài như vậy, phía sau lưng không có gì, ngắn cũng không ngắn, chỉ là…
Thành Việt càng nhìn càng đỏ mặt.
Cuối cùng Thành Việt thực sự không biết nên mặc ra sao, bèn mang theo cái màu đen đi ra ngoài hỏi Kê Từ.
Vừa đi tới cửa phòng, trước mắt Thành Việt đột ngột tối đi, vội vã vịn chắc khung cửa, đứng yên không nhúc nhích.
.