TIỂU GIA VÔ XỬ BẤT TẠI

Không nói đến chuyện khi mà Mục Viêm Khiếu biết em trai mình bị dạy dỗ thảm như thế nào sẽ bày ra vẻ mặt gì, có thật sẽ khen Lâm U hay không. Nhưng làm một thành viên của đội vệ sĩ Mục gia, Mục Thập đặc biệt muốn thưởng cho con linh miêu này 100 likes.

Mục Thập cho là, dù con linh miêu này có gọi điện thoại tìm chuyển phát nhanh và vân vân, nhưng bây giờ bất kể chuyển phát nhanh thứ gì, dù có chuyển phát trong nội thành, thì sau khi gọi điện nửa ngày đồ mới được chuyển đến, thậm chí nếu như có nhiều thứ tương đối khó mua mà nói..., cho dù trong nội thành đi nữa, một lần chuyển phát cũng mất hết một ngày.

Nhưng mà, làm cho hắn không thể không trợn to mắt chính là, trong vòng nửa tiếng sau khi con linh miêu này cúp điện thoại xong, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một trận cuồng phong, sau đó? Sau đó cái gì hắn cũng không biết nữa.

Mục Thập không hề biết, bản thân hắn đã bỏ lỡ một cơ hội chứng kiến một chuyện tình thuộc loại trâu bò, thậm chí còn thần kỳ đến nỗi có thể đem ra so với thần thoại và các truyền thuyết của trẻ con. Ngay lúc ấy trên bầu trời nổi lên một trận cuồng phong, cây cối bốn phía trong biệt thự Mục gia bị trận gió này thổi cho ngã trái ngã phải, mà hễ là phạm vi 500 thước bên trong, có lẽ những người có thể chứng kiến được chuyện này, đều bị ngọn gió ma quái này thổi cho mất ý thức trong nháy mắt, ngã xuống đất không dậy nổi — Đương nhiên, chỉ ngã xuống đất hôn mê mà thôi, không có bị thương tích to tát gì cho cam.

Lâm U có chút câm nín nhìn con Kim Sí Đại Bàng, thể tích có thể coi như mười sân banh ghép lại, từ trên trời giáng xuống, cảm thấy nó nhất định là rất ghét thu nhỏ thân hình, cho nên mỗi lần hạ xuống đến nơi rồi nó mới thu nhỏ thể hình của bản thân lại.

“Này này, nếu không thu nhỏ lại mày định gặp lực lượng duy trì trật tự Côn Lôn đóng phạt sao? Dù cho đang ở biệt thự thì cũng có nhiều người rãnh rỗi nhức trứng lắm đó.”

Giọng tiểu linh miêu Lâm U trong trận gió to này quả thật là nhỏ đến nỗi khiến người ta nghe không rõ, mà hình thể của cậu bây giờ so với con chim đại bàng to bằng cả vùng trời kia chỉ bằng một cọng lông của nó. Nếu như cảnh này để cho người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cho rằng con mèo bự này sẽ bị chim to đè chết.

Nhưng điều kỳ lạ chính là, khi Lâm U tiểu gia giở giọng khinh khỉnh nói dứt lời xong, con Kim Sí Đại Bàng khổng lồ kia trong phút chốc đã thu nhỏ lại bằng cỡ một con diều hâu bình thường, bộ móng vàng rực dưới ánh mặt trời càng thêm sắc bén, hung hiểm.

Đây chính là một con chim thần của đất trời tạo ra. Trừ cái đuôi kỳ quái mang hình dáng đuôi cá xòe rộng ra, tất cả những điểm khác đều rất hoàn mỹ. Ngay cả cái đuôi cá xòe rộng kia, nếu tách ra nhìn riêng, vẩy cá màu vàng mang theo hơi nước nhàn nhạt cũng tạo thành vẻ xinh đẹp rực rỡ.

Bất quá, mọi mỹ cảm hư ảo đều tan biến trong nháy mắt khi con đại bàng này mở miệng.

“Ôi, tôi chết mất! Ôi, cười chết tôi rồi!!! A ha ha ha ha!!! Kỳ tài Lâm gia cậu vậy mà biến thành một con mèo?! Vậy mà lại còn là một con mèo nhỏ yếu ngu ngốc? Cậu có thấy mất mặt không chứ! Tiểu gia có thể đoán được tại sao cậu vẫn không xuất hiện rồi!!! Cậu nói coi tôi có nên chụp lại cái bộ dạng này hay không? Nếu vậy bất kể là yêu ma, quỷ quái, phật pháp, đạo gia gặp cậu cũng cũng vui mừng mà cười ha ha! Mà mấy cái đứa lúc trước bị cậu chỉnh đốn nhất định sẽ vô cùng vui mừng mà đem hình của cậu đi rêu rao khắp nơi đó nha!”

Lâm U nghe vậy không nhịn được dùng móng vuốt hung hăng cào cào, không biết tại sao, khi cậu gặp mặt con chim vàng rực kia, đặc biệt muốn nhào tới cắn chết nó. Mà thực tế thì cậu cũng làm vậy rồi.

Đừng nói đối diện là một con Kim Sí Đại Bàng, nó có được hình dáng như bây giờ chỉ mới nửa năm mà thôi. Vì thế, đối với phản ứng khi gặp nguy cấp của loài chim, nó vẫn là kém xa lơ xa lắc.

Thành ra đợi đến khi nó kịp phản ứng, nó đã bị Lâm U đặc biệt hung ác mạnh mẽ nhào đất vật ngã xuống đất, nhân tiện cũng in lại trên cổ một hàng dấu răng nhỏ ứa máu.

“Nói nhảm nhiều vậy làm gì? Nếu không giao đồ cho tao, cẩn thận tao cắn chết mày ngay đó!”

Kim Sí Đại Bàng lắc lắc đuôi cá của mình, bịch một cái, liền biến thành một chàng trai anh tuấn mặc quần áo viền chỉ vàng.

Chỉ thấy chàng trai kia im lặng nhấc tay trái của mình, tay kia thì gãi gãi đầu tóc xoăn đen vốn có, rồi xách tiểu linh miêu đang đu trước ngực mình lên, cười ha ha nói: “Mấy tháng không gặp, tính cậu vẫn nóng nảy như vậy! Được rồi được rồi, nhìn cậu xui xẻo đến độ này tôi cũng không trêu đùa cậu nữa, đồ đạc đều ở đây hết, cậu hẳn chưa quên cách mở nó ra đâu nhỉ? Tôi còn có việc bận cần phải làm, đi trước đây!”

Mèo gia gia Lâm U nhìn cái hộp nhỏ được tạo thành từ vảy cá vàng, coi như hài lòng gật đầu. Phất phất móng vuốt cho có lệ để con người chim này đi nhanh chút, nhưng người nọ sau khi thấy động tác này của Lâm U, còn đi ngược trở về cười hắc hắc hai tiếng.

“Tôi nói này kỳ tài Lâm gia, cậu thật sự buộc phải ở đây hay là hoàn toàn không muốn đi? Dựa vào bản thân cậu và thực lực của nhà họ Lâm, cho dù tránh không khỏi chút kiếp số, nhưng có cần thiết phải chờ chực bên người một phàm nhân như thế không? Sao thế? Chẳng lẽ cậu thích phàm nhân kia? Hắc hắc, cậu cũng nên hiểu cho rõ, dù cậu không theo huyền thuật, nhưng vẫn có linh lực trời sinh, thậm chí nếu như cậu dốc lòng tu hành, với đẳng cấp bây giờ không chừng sẽ còn lợi hại hơn cả tiểu thúc của cậu, tuyệt đối có thể so với đệ tử Côn Lôn chính tông. So ra thì, cái người phàm kia dù ở thế giới con người có tiền có thế, nhưng mấy cái khác thật sự là không có chút ưu điểm nào, cậu xác định chính là hắn sao? Không sợ mấy người suốt ngày vây quanh cửa tiệm nhà cậu thương tâm hay ghen tỵ sao?”

Lâm U tiểu gia nghe vậy mắt cũng không thèm chớp một cái, vừa dùng vuốt mèo đẩy vảy cá, vừa kiêu căng không thèm để ý nói: “Sao mày biết anh ấy ngoài có tiền có thế thì không còn ưu điểm gì khác? Mày làm sao biết, anh ấy là một người phàm cái gì cũng không biết? Tiểu Kim Ngư này, mày tiến vào giới tu chân bao nhiêu năm rồi? Chưa tới nửa năm phải không? Thậm chí mấy tháng trước, mày còn không có khả năng duy trì nguyên thân của mình, còn cần thuốc của tao tới phụ trợ mới không phát cuồng, để xảy ra chuyện như vậy, mày cũng đừng có mà tùy tiện kết luận về người khác nữa.”

“Người ta nói đạo lý vô tình. Trong mắt của tao, chuyện tu đạo vốn là một nghề nghịch thiên. Bất kể dùng từ ngữ hoa lệ gì trau chuốt cho nó, nghịch thiên chính là nghịch thiên, vì thế người tu đạo mới khó mà phi thăng thành tiên như vậy. Đến thời đại bây giờ, linh khí mỏng manh vẩn đục, người có thể thành tiên càng ít ỏi, cho dù có ngàn vạn năm tuổi, đến cùng chẳng phải cũng giống như người phàm, trở về với trời đất hay sao? Vậy thì, cũng đừng có cưỡng cầu, cứ theo con tim của mình, không oán, không hận, không bi, tìm một người có thể cùng mày vượt qua một đời, cuộc sống cũng vui vẻ rồi.”

Kim Sí nghe đến đó khiêu khiêu đôi lông mày đẹp đẽ của mình: “Vấn đề là hắn có thể cùng cậu vượt qua cả đời sao? Nhìn thế nào thì tuổi thọ của cậu cũng rất dài không phải sao?”

Lâm U nghe vậy chớp chớp đôi mắt mèo của mình, lộ ra mấy cái răng nanh: “Làm sao mày biết anh ấy không thể?”

Kim Sí: “...” Không nên nhiều lời với mấy người điên nghiên cứu dược học này, nhớ lúc trước mình bị cậu ấy hành hạ chết đi sống lại là vội vàng vỗ cánh bay đi.

Nghĩ gì làm đó là một thói quen tốt, vì thế trong vườn lại nổi lên một trận cuồng phong, con đại bàng cánh vàng vừa biến mất lại xuất hiện, đồng thời quạt cánh nhanh chóng bay mất. Ân, dựa theo đặc tính của tên kỳ tài Lâm gia kia, nó thật có chút hoài nghi mắt nhìn người của kỳ tài Lâm gia là chính xác đúng không? Có tiền lệ nửa năm trước vẫn là kẻ bình thường như nó, người kia sau này dù có biến thành cái gì nó cũng không giật mình đâu!

Ha ha, có thể thành đôi với kỳ tài Lâm gia, người kia có dòng máu hiếm khắc chế thuộc tính kỳ tài hay sao? Ai u, loài nào có loại huyết mạch này nhỉ? Phật gia? Đạo gia? Yêu tộc? Ha ha, có chút thú vị rồi đây.

Khi Kim Sí Đại Bàng vỗ cánh đi trong chớp mắt, tất cả mọi người trong vùng phụ cận vốn còn đang ngất xỉu cũng nhanh chóng khôi phục ý thức. Mục Thập cố gắng đứng dậy, trước tiên đề phòng nhìn xung quanh, không phát hiện có gì bất thường mới thở dài một hơi. Bằng sự cảnh giác của hắn, vậy mà cũng có lúc vô thức té xỉu, nếu như kẻ thù nhân lúc này làm bị thương người hắn cần bảo vệ vậy thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng được rồi. Nghĩ đến chuyện này, Mục Thập liền có thể chấp nhận tại sao mình đứng hạng mười, nếu như đổi thành lão đại mà nói..., chắc chắn sẽ không bị kinh sợ mà ngất đi như thế.

Cũng may hiện trường không phát sinh chuyện tình không thể cứu vãn, trừ việc bên cạnh con mèo bự nhiều thêm một cái bọc đồ to quỷ dị.

Mà lúc này đây, trong bán kính 400 thước xung quanh biệt thự Mục gia, Mục Nhất trên mặt tràn đầy khiếp sợ ngây ngốc đứng ngẩn ra tại chỗ, trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh hắn vừa mới trông thấy ——

Một con chim khổng lồ màu vàng từ trên trời đáp xuống, con chim này to đến lạ lùng, nhưng lạ không phải ở chỗ này, mà là con chim to kia hoàn toàn không bị ai phát hiện, hễ ai ngẩng đầu nhìn đều bị hôn mê bất tỉnh, mà khi đó ý thức của hắn cũng tương đối hỗn loạn. Mục Nhất có thể khẳng định,nếu như lúc đó hắn cũng chịu không được mà ngất đi, vậy thì trí nhớ về con chim kia sẽ biến mất không còn lại gì.

Đứng ngẩn tại chỗ suốt năm phút, Mục Nhất hung hăng đấm cho mình một quyền. Không được nghĩ nhiều nữa, nghĩ nữa thì thế giới của hắn sẽ sụp đổ mất. Dù sao hắn đã có thể tiếp nhận chuyện bên người ông chủ nhà mình có một con ‘vẹt tinh’ dù có chết cũng có thể đổi thân thể khác tiếp tục ra vẻ mềm mại đáng yêu. Vậy một con chim khổng lồ màu vàng và vân vân, có gì không thể chấp nhận chứ? Dù sao cũng là phi khoa học mà thôi.

Ừ, trọng điểm bây giờ là nhanh đi đến biệt thự, hình như chỗ con chim màu vàng kia vừa đáp xuống chính là biệt thự Mục gia, Mục Nhất điên cuồng tưởng tượng xem con chim kia và vẹt tinh có quan hệ gì, dù sao, bọn chúng đều là chim không phải sao? Còn nữa, trước khi đi ông chủ đã đặc biệt dặn dò, nhất định phải đề phòng chuyện Lâm Lâm dạy hư Nhị thiếu. Hắn lúc đó còn nghĩ, dù Lâm Lâm có là một con vẹt tinh thông minh ngạo kiều ghê gớm cỡ nào, lấy hình thể của nó so với Nhị thiếu, sẽ không thể nào hành hạ Nhị thiếu được mới đúng.

Nhưng bây giờ xem ra, rất có thể hắn đã nghĩ sai rồi. Nếu như không chạy nhanh tới biệt thự mà nói thì..., không chừng Nhị thiếu sẽ bị Lâm Lâm hành hạ đến chết mất...

Không thể không nói, Mục Nhất làm lão đại của đội vệ sĩ Mục gia, cái loại trực giác dã thú vẫn là rất chuẩn. Khi Mục Nhất vội vội vàng vàng chạy đến biệt thự, cái lưới dẫn đến thế giới bi thảm của Mục nhị thiếu đã mở ra thật to, còn nuốt chửng Nhị thiếu của chúng ta vào trong đó.

“A ——! A a a! Trời ơi! Tôi nhìn thấy cái gì thế này?! Mục Cửu, Mục Thập!!! Mau tới đây nhanh lên!!! Có yêu quái a a a!!!”

Mục Nhất cách một quãng xa cũng có thể nghe thấy sự hoảng sợ trong tiếng hét của Nhị thiếu, khóe miệng nhịn không được co giật dữ dội, tiếng hét thê thảm như thế, ôi, sao bỗng nhiên lại muốn biết phương pháp dọa người kia quá? Cái này nếu như dùng để tra khảo bức cung nhất định sẽ hiệu quả lắm đây.

+ + + + + + + + +

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu phiên ngoại:

Kim Sí Đại Bàng: Mặc dù năm nay điểu gia gia ông đây hai mươi sáu tuổi, nhưng dựa theo tuổi của thần thú thượng cổ mà nói, tôi vẫn còn là một đứa bé siêu sơ sinh, ngày quốc tế thiếu nhi phải có phần của tôi!

Mỗ cương thi trong rừng sâu: Theo thuộc tính của cương thi, trên căn bản không phải cương thi biết bay đều tính là trẻ con... Được rồi, tôi không phải là một đứa trẻ nữa. Mặc dù tôi mới có hai mươi bốn tuổi thôi.

Tiểu gia:... Nhìn cái gì! Một tháng sáu gì chứ!!! Đừng có xem ông như là một con mèo nhỏ!!! Tuổi thật của ông đã hai mươi lăm rồi! Hai mươi lăm rồi đó!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi