TIỂU GIA VÔ XỬ BẤT TẠI

Tuy rằng Lâm U tiểu gia tỏ ý sau này đại thiếu không cần tới nữa, nhưng vì nguyên nhân đường về não của người này rất thần kỳ, đại thiếu bày tỏ hắn nhất định sẽ nghỉ ngơi cho cơ thể thật khỏe, sau đó lại kéo người đến đây.

Tiểu gia nhìn bóng lưng người nọ vui vẻ rời đi, phiền muộn vô cùng, co giật khóe miệng, vạn lời nghìn chữ chỉ tóm lại thành hai chữ: “Ha ha.”

Quên đi, chuyện quỷ dị và phiền phức không nghĩ đến nữa, cậu trước tiên phải giải quyết mấy đơn đặt hàng của mấy người đặc biệt không dễ nói chuyện ở Tu Chân giới, bằng không thì một mai mấy tên kia không đợi được nữa, thẳng tay giết đến cửa, đem cậu giam vào phòng tối cho cậu chế dược mãi đến thành công mới thôi. Hết lần này tới lần khác, thực lực mấy tên kia còn vô cùng lớn mạnh, cậu thật tình đánh không lại.

“À, nếu như tên kia thật sự là huyết mạch thần thú thì... có thể giúp giải quyết được chút chuyện.” Lâm U bỗng nghĩ đến đại thiếu nào đó, sau lại nhẹ chậc một tiếng, dù có là huyết mạch thần thú, giá trị vũ lực lúc sơ kỳ của tên kia còn khá thấp. Phỏng chừng cũng miễn cưỡng bán cái mặt, đứng bán hàng mà thôi.

“Mình ghét tăng ca nhất!!!” Lâm tiểu gia cắn răng, tiếp đó xoay người đi chế dược.

Trong lúc Lâm U tăng ca chế dược, không ló ra nhìn ánh mặt trời trong hai ngày, người nhà họ Lâm với nghề bói toán gia truyền và mạng lưới internet trải rộng của người bình thường, cơ hồ ngay từ đầu đã biết tin người nào đó trở về.

Sau khi biết tin này xong, trong nhà tổ Lâm gia đại khái có hơn phân nửa người đều có biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, cái tên tài hoa tai họa kia lại về rồi? Thực sự là trời xanh không có mắt. Vốn loại thuốc xấu xa Lâm thị kia sắp tuyệt tích rồi lại muốn bắt đầu làm mưa làm gió ở Tu Chân giới!

Tuy rằng bọn họ cũng có chuẩn bị kế sách để mua được, thế nhưng vì cái lông gì mà thứ thuốc này dù cho tên họ Lâm kia giảm giá rồi vẫn còn mắc như vậy chứ!!! Còn có tình yêu thương đồng loại nữa hay không?! Xem như nhà họ Lâm thoạt nhìn nhà to nghiệp lớn nhưng lại là gia tộc bao giờ cũng không có tiền mà nói, một gia tộc thường thường bậc trung như cậu chẳng lẽ không nên miễn phí cung ứng một chút sao?!

Đương nhiên, kỳ thực Lâm tiểu gia cũng có miễn phí cung ứng. Nhưng hạng người gian trá này chỉ miễn phí cung ứng cho ông cố, ông nội, bác cả, tiểu thúc và mẹ ruột của cậu, có mấy người này làm chỗ dựa vững chắc, coi như là cha ruột của cậu muốn lấy thuốc không trả tiền, vậy cũng sẽ bị mẹ ruột của cậu lấy song kiếm ra đuổi theo chém!

Ha ha, tuy rằng tiểu gia không có sức mạnh đánh cha mình té trên mặt đất, nhưng điểm phúc hắc này, cha của cậu có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp. Cho nên mới có một Lâm cha nhìn thấy con mình thì vừa hạnh phúc vừa ghê sợ.

Người nhà họ Lâm đã biết Lâm tiểu gia trở về, tự nhiên mà vậy, cả Tu Chân giới trong hai ngày này cũng biết sự thật rằng con người tài hoa nào đó đã trở về. Thế gia vọng tộc nghe tin trước tiên chính là đi xem hàng tồn của mình có còn đủ hay không, đoán chừng ngày mai sẽ bắt đầu có mấy tên khốn đến tìm, hắc dược sẽ sôi nổi trở lại ngay thôi.

Nhưng mà, đang lúc rất nhiều người hăng hái bừng bừng mở trang mạng lưới ám giới ra, thấy trang chủ cửa hiệu vốn nên mở cửa lại đề một dòng chữ trắng trên nền đen, lời dặn dò phát sáng đến nỗi vô cùng có thể chọc mù mắt:

Do có chuyện xảy ra trong bốn tháng liền, vì thế thứ lỗi không thể phản hồi lại, nhưng bắt đầu từ ngày tám tháng tám đến hết tháng, các loại linh dược công kích trong tiệm giảm giá 90%, linh dược phục hồi giảm 80%. Các đơn hàng trước ngày 8 tháng 8 được đẩy nhanh tốc độ, người đặt hàng sau luôn không công khai– Ông chủ Lâm U kính báo. (Đoạn này không hiểu ai giúp mình đi:3 八月八日前赶工订单, 下单者永黑.)

Vì vậy không ít người muốn nhanh chóng giành trước buồn bực hết sức, mà mấy người ít tiền thì vui như mở cờ trong bụng. Nhưng so với hai loại người này, còn mấy tên tâm trạng rất tồi tệ do đã đặt hàng rồi nhưng cuối cùng lại bị tự động trả về, đây là chuyện gì chứ? Tính tình dễ dãi thì ném một con hạc giấy hỏi có ưu đãi bồi thường hay không, còn tính tình táo bạo, lại tính trực tiếp chạy đến trước cửa hiệu thuốc U Minh thật sự, hảo hảo trút giận một phen, ra sao cũng mặc kệ, đánh xong liền bỏ chạy! Thằng nhóc Lâm U kia có thể đánh lâu dài, nhưng người này không có linh thuật, không thể bắt người có thể thuấn di như họ nha!

Ha ha ha ha! Ngẫm lại đã cảm thấy thật thích làm sao.

Vì vậy, hai ngày sau, lúc Lâm U mang theo một đôi mắt quầng thâm khá rõ ràng, từ sân sau biệt thự nhỏ mình thuê đi đến cửa hàng ở con đường đối diện phía trước, liền thấy ở ngã tư đường phong cách Trung Quốc vốn chỉ lác đác vài người, thoáng cái trồi ra thật nhiều người.

Thế nhưng nhìn kỹ, mặt Lâm U phút chốc đen cả lại, đâu có phải người! Ít nhất cũng có một nửa là yêu nhân quỷ quái ám giới được chứ!!! Ngoại trừ bốn chủng tộc của Ma tộc tập hợp đông đủ ở đó, các người không đánh tiểu gia thì thôi đừng có ở trên địa bàn của ông đây mà vui vẻ như vậy chứ?!

Còn nữa, người bình thường thành thành thật thật về nhà mà ở không tốt sao, chạy tới đây chờ bị ù ù cạc cạc nhập vào thân hay chờ bị xe đụng mà chẳng rõ vì sao hả?!

Thấy hình ảnh như vậy, Lâm U quả thực muốn quay đầu bước đi.

Nhưng không đợi cậu xoay người đi nhanh. Đám người bỗng nhiên xáo động một trận, sau lại có một giọng nói bén nhọn vang lên: “Ngao ngao!!! Tôi ngửi thấy mùi thuốc của chủ tiệm Lâm kia rồi! Nhanh nhanh ai có mắt linh lực mạnh? Mau nhìn thử xem! Đã không có cậu ta ở đây chúng ta còn biểu tình ầm ĩ bày tỏ bất mãn còn có ý nghĩa gì chứ?!”

Lâm U nghe nói như thế khóe miệng hung hăng co rút một trận, nếu không phải bây giờ quân địch người đông thế mạnh, còn có người bình thường bên cạnh, cậu tuyệt đối sẽ thẳng tay vung một nắm độc phấn giết chết mấy tên muốn đến gây rối này!!!

“Gào! Chỗ đó, chỗ đó! Tôi nhìn thấy cậu ta rồi! Người đâu mau tới bắt cậu ta lại! Tôi nhớ không phải có người Không Động tay to ở đây đấy sao? Lo lắng làm gì chứ! Anh che mặt cậu ta rồi cậu ta chẳng biết anh là ai đâu!!!”

“Cái tên ngu này! Còn có người thường ở đây mà anh bắt tôi dùng linh thuật? Đầu anh bị Ma tộc ăn rồi sao?! À tôi quên, quỷ không có đầu óc.”

“Cái gì!!! Anh nói tôi không có đầu óc?! Anh muốn đánh nhau phải không!?”

“Ha ha!!! Đánh thì đánh, ai sợ ai chứ?! Ông đây dùng một cái kim cương vãng sinh chú là có thể cho chú mày trở về luân hồi luôn tin không?!”

Nghe đến đây, chủ tiệm Lâm thật sự nghe không nổi nữa, nhóm người ngu ngốc không có đầu óc này! Coi như không thể chung sống thật hòa bình với nhau, muốn đánh cũng nên đi núi tuyết Côn Lôn mà đánh được không!!! Trước cửa tiệm thuốc của cậu lại còn ở chỗ trung tâm thành phố A ẩn tính phồn hoa mà đánh nhau là muốn tứ đại môn phái và tam đại thế gia cùng nhau phát lệnh truy nã cậu, bắt giữ các người luôn sao!!!

“Làm gì đó! Có chuyện gì không thể nói cho hòa thuận chứ! Cái bộ dạng mắt gà chọi này làm trò cho ai xem đây!” Lâm U tiến lên đi đến giữa hai người đệ tử Không Động và quỷ kia. “Đến cãi nhau thì cách xa tôi một chút, không thì một hồi đừng trách sao tôi phóng đại chiêu.”

Lũ tiểu tử ám giới đến ầm ĩ nghe Lâm U cảnh báo bắt đầu do dự, cái chuyện này, đến ầm ĩ bị chủ nhà phát hiện, làm không tốt còn bị người ta thấy mặt, chẳng may chọc giận người ta rồi lần sau tới mua đồ có thể bị cự tuyệt không bán hay không?! Hắc dược có tính công kích đừng nói tới, bạch dược trị liệu của Lâm tài hoa khá tốt, hiệu quả có thể so sánh với linh đan thượng phẩm đó!

Ôi, vì nghĩ cho mạng nhỏ, có nên náo loạn nữa hay không?

Đám đạo sĩ và phi nhân loại tự hỏi, người bình thường bên này nhìn toàn bộ màn hài kịch thì không bình tĩnh được. Phải biết rằng họ mặc dù là người thường, nhưng người có thể đúng lúc Lâm U mở cửa tiệm mà đến, đều không phải người bình thường. Phần lớn bọn họ, đều là đại gia và đại lão quản gia, vệ sĩ, người đại diện và vân vân. Mà cái họ cần, hầu như tất cả đều là bạch dược bảo mệnh.

Nên, lúc mấy người bình thường này thấy mấy tên không có mắt muốn đến làm ầm ĩ, trong nháy mắt tâm tư bắt đầu vận động xoay chuyển. Thuốc của Lâm dược sư còn có thể nói là có tiền mà mua không được, rõ ràng thuốc của cậu ấy có thể đem ông lão sắp chết nào đó, bị bệnh viện chuẩn đoán là ung thư thời kỳ cuối cứu sống lại, nhưng cái ông tuổi không lớn lắm này lại quá kiêu kỳ. Sống chết gì cũng không bán linh dược cứu mạng cho họ, chỉ nguyện ý bán một ít trung dược thông thường công dụng tốt tốt.

Tuy nói loại trung dược này cũng khá tốt, nhưng vấn đề là, một ngày ngồi trên gia tài bạc triệu, hoặc có quyền lực một phương, cho dù thuốc tốt cũng không sánh bằng ‘linh dược’ cứu mạng, đây chính là thuốc có thể chữa khỏi bệnh ung thư đó, có người còn nói có thể làm sức sống trong cơ thể khôi phục lại, một thứ như vậy, ai không động tâm?

Ông chủ Lâm không muốn bán thuốc, vậy hứa cho một khoảng kếch xù. Vô dụng? Vậy bắt cóc! Uy hiếp!!!

Nhưng khiến mấy người tai to mặt lớn có suy nghĩ ngu ngốc, tự cho là giỏi này khiếp sợ chính là, phàm là người hay tổ chức bắt cóc hay từng uy hiếp ông chủ Lâm, trên cơ bản ngay ngày hôm đó trụ sở chính cũng sẽ bị sét đánh sập, đánh chết luôn ông chủ, hoặc là động đất sụp trụ sở, chôn sống ông chủ.

Tóm lại một câu, ông chủ Lâm bị bắt cóc uy hiếp không hề gì, nhưng người bắt cóc, uy hiếp, cả đám đều không có kết cục tốt.

Giống như bị trời phạt vậy.

Cho dù có thể do chính ông chủ Lâm giở trò, có được năng lực này, bọn họ cũng không dám khinh thường và dùng sức mạnh nữa.

Vì vậy liền mỗi ngày chạy đến cửa cầu. Có đôi khi vận khí tốt gặp lúc cậu chủ Lâm tâm trạng vui vẻ, cậu sẽ chọn một nhà đi xem, mặc dù có lúc sau cùng vẫn không thành công, nhưng cũng có mấy bệnh nhân, mua được thuốc. Mà mấy người này dù không có thuốc đến bệnh trừ, nhưng người què ngồi xe lăn cũng có thể chống gậy đi, nằm đơ trên giường có thể xuống giường, bệnh nặng thành nhẹ, như vậy, cũng được rồi!

Cho nên, ngày hôm nay thấy có người đến quậy, bọn thủ hạ của mấy người tai to mặt lớn muốn tạo ấn tượng tốt nhất thời như uống máu gà chen lấn đến trước mặt Lâm U tiểu gia, vô cùng trịnh trọng nói:

“Ông chủ Lâm, những người này đều đến gây sự hả? Ngài không cần lo lắng, tôi lập tức phái người đem tất cả bọn họ nhốt vào trại tạm giam! Để bọn họ sau này không dám xuất hiện trước mặt ngài nữa!!!”

“Đi đi! Trại tạm giam thì tính cái gì chứ! Ông chủ Lâm! Chỉ cần một câu nói của ngài! Tôi lập tức tìm người đánh ngất bọn họ quăng xuống biển! Không phải chỉ hơn mười người hai mươi người thôi sao! Chuyện này không nhằm nhò gì hết! Ngài thấy thế nào?”

Lâm U nhìn bảy tám người trước mắt thao thao bất tuyệt vô cùng muốn thắp cho họ mấy cây nến. Vậy mới nói, nhân ngoại hữu nhân, ngoài người còn có quỷ mà! Mấy người làm trò trước mặt yêu quái, quỷ hồn còn đạo sĩ bất lương mà nói đem bọn họ ném xuống biển, thực sự không nghiêm trọng chứ?! Không thấy tên Không Động bên kia đã bắt đầu niệm ác chú sao? Còn con quỷ bên kia nữa, đây là tình huống muốn thẳng tay cướp nhà sao?!

“Khụ, cái kia, không cần. Các người hôm nay cứ về trước đi. Tôi vừa trở về, mấy người này là người đặt cọc hẹn trước, tôi đột nhiên mất liên lạc chắc bọn họ gấp lắm rồi, bọn họ cũng không phải thật tâm đến gây sự. Đúng không?”

Lâm U thốt ra lời này, tại chỗ có mười mấy tên gật đầu, sau đó bày ra biểu tình hoàn toàn khác với nụ cười hung ác mới rồi, ra vẻ đáng yêu, trừng lớn hai mắt cùng kêu lên: “Cậu giảm giá cho chúng tôi hoặc là cho chúng tôi mua thuốc trước sao?”

Lâm U nhìn hơn mười con mắt lóe ra ánh sáng xanh, không nói gì vươn tay đỡ trán: “Được rồi, cho các người quyền ưu tiên. Ngoài ra giảm giá thêm một phần.”

“Ôi chao! Nói sớm vậy đi! Thế là được rồi! Lâm Lâm nhân gia ta thích cậu nhất ~ Lúc nào rảnh tới nhà ta chơi nha ~ Cả nhà tôi cởi hết nằm trên giường chờ cậu đó ~”

Một cô gái tướng mạo xinh đẹp, dáng người bốc lửa lập tức nở nụ cười, thế nhưng lời nói ra lại làm sao Lâm U cười không nổi. Mẹ kiếp! Cả nhà hồ ly tinh cô nằm trên giường chờ tôi, đang muốn lấy tôi bồi bổ sao?! Còn nữa, cô xem biểu tình của mấy người bình thường kìa! Ngày mai tiểu gia không muốn thấy trước cửa nhà mình có mười mấy cô gái bị đưa đến làm lễ vật đâu!!!

“Lăn càng xa càng tốt.” Lâm tiểu gia buồn bực uể oải, lúc này, cậu không hiểu sao lại nghĩ đến tên đại thiếu thần kinh kia, tên kia chẳng phải đã nói sẽ sang đây trông tiệm cho cậu đấy sao?! Đã đến giờ này rồi, cả cọng lông cũng không thấy xuất hiện!!! Điểm trừ!!!

Ngay lúc hồ ly tinh cùng mười mấy quỷ quái chấp nhận đề nghị của Lâm U cười hì hì rời đi, đến gây sự còn có mấy người chết não lực lượng vững chắc, tỏ vẻ bất kể thế nào cũng phải nháo một hồi, dù là ai cũng không thể ngăn cản tâm tình phẫn nộ sau khi bị lừa dối của họ, nên bọn người kia nhân lúc Lâm U không chú ý, con quỷ nọ liền trực tiếp xông về cửa hàng Lâm U, thoáng cái đẩy ngã một kệ thuốc.

“A ha ha ha! Bản đại tiên làm được! Lâm tài hoa! Đây là kết cục cậu không để thuốc cho tôi! Cậu hảo hảo dọn dẹp đi! bản đại tiên đi đây ~ ~”

Quỷ ngốc nghếch nói xong cũng cười muốn chuồn mất, Lâm U nhìn kệ thuốc bị lật đổ tức giận tức giận không nói nên lời, nhưng vấn đề là, cậu dù có bùa và thuốc bột, tốc độ không cản nổi cái quỷ hồn không có thực kia.

“Cạc cạc! Cậu không bắt được tôi ~ không bắt được tôi ~ không bắt được, cạc?! Tôi nói chuyện gì xảy ra thế?! Vì cái lông gì bản đại tiên đột nhiên bất động?!”

Lâm U nghe tiếng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, liền thấy quỷ hồn nọ bị một đạo kim quang cố định giữa không trung, tiếp đó bên tai cậu vang lên giọng nói của tên đại thiếu thần kinh quấn người nào đó:

“Lâm Lâm, thứ này có phải đang quấy rầy em không? Anh cố định nó rồi, nhưng không biết dùng lửa đốt thế nào, không thì, anh kêu Mục Ngũ dội cho nó một chậu máu chó mực?”

Nghe giọng nói đầy cao ngạo lạnh lùng nhưng nội dung lại làm người ta câm nín không nói nên lời, tâm tình bực bội của Lâm tiểu gia trong nháy mắt này, không hiểu sao tốt lên. Tuy rằng tới chậm một chút, nhưng gặp đúng thời cơ.

“Không cần, xem tôi có đùa chết thứ này hay không!”

Mục đại thiếu nhìn bộ dạng cười âm hiểm của Lâm Lâm nhà mình, bộ mặt than suýt chút đã không giữ được. Mẹ ơi, thật mê người!!! Nhanh chóng quay đầu nhìn đám đàn em nhà mình, mắt hỏi: vừa rồi biểu hiện của ông chủ có đẹp trai hay không?

Đoàn vệ sĩ Mục gia vẻ mặt khác nhau, tròng mắt loạn đảo, cuối cùng câm nín gật đầu: Suất cực! Thật = 皿 =

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi