TIỂU HÀ SƠN

Một ngày nọ, Nhị Nha ra một quyết định trọng đại, đi Cù thành!

Hơn nữa ý tưởng biến thành hành động rất nhanh, cô bắt đầu đóng gói thu dọn hành lý. Ông nội đứng ở cửa nhìn cô lựa chọn quần áo bỏ vào vali, lửa giận nổi trong lòng “Con muốn đi cũng phải chuẩn bị cho kỹ, bên kia có ai đón con, công việc con tìm được chưa, không công việc, ít nhất thì ở đâu cũng phải sắp xếp tính toán chứ? Hơn nữa con đi Cù thành làm gì? Là muốn đi chơi đỡ buồn hay là thế nào?”

Nhị Nha đưa ra một lý do mà ông nội không còn cách nào ngăn cản “Con đi tìm anh hai con”

Ông nội sửng sốt, ngoài ý muốn “A!” lên. Ông nghĩ bà ngoại mất rồi, cô thấy cô đơn trong lòng nên muốn tìm anh trai mình tâm sự. Cô với Đỗ Duệ quan hệ không thân thiết vì anh cô công tác ở xa, đối với Nhị Nha cũng thiếu quan tâm. Cô muốn đi, nếu có thể kéo gần mối quan hệ anh em thì là chuyện tốt. Dù sao ông cũng đã già, cuối cùng nương tựa lẫn nhau cũng chỉ còn có hai anh em

“Vậy con đi bao lâu? Gần đây anh con không ở Cù thành, nó đi làm thực nghiệm ở nơi khác rồi”

“Đi trước một lúc không sao, con biết anh ấy chưa về thì con chờ anh ấy ở Cù thành”

“Xe hơi con không cần sao? Hồi đó xoắn xít cả tháng mới mua, con không ở đây ai lái giờ?”

“….”

Nhị Nha quên mất chuyện đó. Trong lòng cô đấu tranh tưng bừng một hồi, nhắm mắt dậm chân “Bỏ lại!”

Xe hơi cục cưng cũng bỏ lại, coi bộ đã hạ quyết tâm cao. Đỗ Kê Sơn tung đòn sát thủ “Vậy, vậy, con đi rồi thì ông nội sẽ nhớ con”

Nhị Nha dừng tay gấp quần áo “Ông nội, con cũng sẽ nhớ ông”

“Vậy thì đừng đi! Con ở nhà với ông, chờ anh con về thì con hẵng đi, đợi ăn tết thì hai con cùng nhau về”

Cô cúi đầu dựa vào khung cửa, mắt đầy vẻ tủi thân “Ông nội, con muốn đi Cù thành. Con muốn đi Cù thành học, bạn học đại học với con bây giờ đều tốt hơn, không phải là quản lý công ty thì là tốt nghiệp nghiên cứu sinh làm việc ở mấy cơ quan lớn, còn có mấy người là quan chức lớn!”

“Bây giờ con biết chuyện học quan trọng rồi à? Lúc trước tốt nghiệp xong không chịu học luôn, cứ một hai nhất định về làm gì?”

“Học tập thì có bao giờ là muộn đâu!”

“Ừ, nói vậy cũng đúng” Ông chắp tay sau lưng, chòm râu ông nhích lên nhích xuống “Muốn đi thì đi đi, xông vô thành phố lớn một lần cũng tốt, nhưng con gái ở bên ngoài một mình cần chú ý an toàn, tìm chỗ nào tốt mà ở, mắc không sao, tiền thuê nhà ông nội cho con” ông nhớ lại hồi xưa đọc báo, kêu cái gì mà thanh niên nam tiến, bắc tiến lập nghiệp hồi đó rất khổ, ở tầng hầm ăn mì ăn liền. Tưởng tượng Nhị Nha cũng sống qua ngày như vậy thì không ông đành lòng, hận không thể gói ghém đồ đi theo cháu gái.

“Không cần đâu ông, con có tiền”

Đỗ Kê Sơn cười “Mấy đồng tiền của con để dành lại đó đi, để phòng trong tương lai có việc gì lớn thì có chỗ sử dụng”

Tay chân lẹ làng thu dọn xong va li, tóc cột nhỏng đuôi ngựa, y như hồi năm Nhị Nha vào đại học, Nhị Nha mang theo cái vali nhỏ đứng trước cửa ôm ông nội “Tạm biệt ông nội. Ông ở nhà chú ý sức khỏe, uống thuốc đúng giờ, uống ít rượu, chờ con xong việc ở Cù thành thì về thăm ông”

“Tạm biệt…tạm biệt”

Vì vậy, một buổi sáng sớm đầu thu ở Nhạn thành, Nhị Nha xách theo một túi hành lý, ôm chậu hoa lan, ngồi xe lửa đi tới Cù thành.

Xe lửa ngang qua Thẩm Dương, đi ngang qua Sơn Hải Quan, đi ngang qua Bắc Đái Hà, có người lên, có người xuống. Có một cô gái trẻ ngồi lẳng lặng bên cửa sổ, trong mắt có sự chờ đợi nơi mình sẽ đến. Cô ôm một chậu hoa lan, là tài sản quý giá nhất của mình.

Đối diện có bác gái gương mặt hiền từ nhìn cô đánh giá “Cháu gái, đi Cù thành đi học à?”

Nhị Nha hơi mỉm cười, ngoan ngoãn “Dạ!”

“Ừ, học là tốt, học trường nào ở Cù thành vậy cháu? Cháu gái ta cũng học ở đó, ta với bạn già mình đi thăm nó”

Nhị Nha chột dạ nói đại một tên trường. Cô lừa ông nội nói mình đi Cù thành học, đi tìm anh trai, thật ra mục đích chính của cô không phải vậy. Cô muốn đi Cù thành tìm người, mà người này nói ra sẽ khiến người trong nhà há miệng rớt cằm.

Xe lửa ầm ì tiến về trước, những đồng ruộng cây xanh lướt qua khung cửa sổ. Nhị Nha thở dài, tựa lên bàn nhỏ ngẩn ngơ nhìn bên ngoài cửa sổ, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, bên ngoài mưa, ngón tay cô trên mặt kính nhẹ nhàng vẽ. Từng nét từng nét, dần dần phác họa một bức tranh trong lòng.

Tàu dừng, Nhị Nha ôm hoa lan, xách hành lý xuống ga, chân bước chân đất Cù thành, hít sâu một hơi.

Một bước chân này tiến tới nơi phồn hoa.

Một bước chân này chính thức bước vào thế giới quay cuồng những thứ trong đục ngoài kia.

Cô chưa từng gặp những người xa lạ, chưa bao giờ đối mặt với những môi trường lạ lẫm, sự sôi động khí thế như dời non lấp bể kia ập tới quanh cô, như cô bé búi tóc trái đâò kia dùng đóa hoa dại mà gõ cửa thành, đứng trước ngọn núi nguy nga, cô lấy bất biến ứng vạn biến mà cười nghênh đón thiên binh vạn mã.

……

Vệ Nhuy lái xe, buồn bực hỏi “Tuần trước sao tìm cậu không được?”

“Bị nhốt”

“Trời, không phải chứ, mới có mấy tháng đã phạm lỗi lớn vậy? Đánh nhau hả?”

Tiểu Hồ nhìn bên ngoài suy nghĩ, không trả lời. Chỗ này hơi quen mắt.

Vệ Nhuy biết đợt trước anh bị đưa vào tập huấn trong núi, rất nhiều việc muốn làm đều phải gác lại chờ ở đó. Chờ tới khi người trở về, hứng chí bừng bừng đợi cuối tuâng đi tìm anh thì lại được báo là người không được ra ngoài. Vệ Nhuy nhờ bạn bè vào hỏi thăm, khi vậy thì kéo kính râm đang mang trên sống mũi xuống, khí thế ngập trời “Tại sao lại không ra được? Không phải nói cuối tuần là được ra rồi sao”

“Tôi cũng không biết sao lại vậy, nghe nói là người phụ trách huấn luyện của bọn họ dẫn tham mưu trưởng đi kiểm tra phòng, cậu ta không ở đó, hỏi làm gì cũng không nói nên bị phạt viết kiểm điểm với không được ra ngoài”

Vệ Nhuy nghe xong như nghe phải tin động trời, trố mắt hỏi “Không có ở đó là có ý gì?”

“Là đêm không về phòng ngủ đó”

Thật ra thì việc này không nghiêm trọng, trong thời gian huấn luyện này cũng có học viên vì đơn vị hoặc gia đình có việc gấp xin nghỉ để về, vấn đề nghiêm trọng là Hồ Duy đi mà không báo cáo. Trực tiếp trèo tưởng đi ra.

Tổng tham mưu trưởng đóng cửa văn phòng lại, tới gần Hồ Duy “Bây giờ trong phòng không có ai, tôi với ba cậu là bạn bè tốt, nói theo quan hệ cậu kêu tôi một tiếng chú cũng đúng, cháu nói cho chú biết đêm qua cháu đi làm gì? Có việc gì gấp tới mức phải trèo tường mà đi? Biết cháu xuất thân từ lính trinh sát, đại đội 527 nổi tiếng, haizzz người ta dạy cháu trốn lính gác thế nào sao, trong viện cứ một lúc là có tuần tra, làm sao mà cháu tránh được?”

Hồ Duy đứng nghiêm, tư thế thẳng tắp, chỉ là không chịu mở miệng.

Lão Tống đỡ đầu, úi chà, còn rất có cá tính ha “À, hay là tay bị đau quá nên nửa đêm phát sốt, đi tìm bác sĩ”

Hồ Duy nhếch miệng cười “Dạ, đứng, tay đau nên đi phòng y tế xin thuốc”

“Xin thuốc thay băng mà còn trèo tường!” lão Tống trợn trắng mắt “Tưởng mình đang học đại học chắc? Đây là đâu? Nói đi là đi ngay? Vô tổ chức vô kỷ luật còn dám nói!”

Vì vậy Hồ Duy từ lúc sinh ra tới giờ bị xử phạt lớn nhất, làm vệ sinh hành lang 1 tuần, còn bị nhốt lại viết kiểm điểm, kiểm điểm mà chưa nhận thức sâu sắc lỗi làm, viết không xong thì không thả.

Buổi tối anh xách cây lau nhà làm vệ sinh hành lang, chiến hữu phòng kế bên xách thùng nước rửa chân đi lảo đảo lắc lư vung hết nước ra ngoài, Tiểu Hồ đuổi theo đập “Mẹ nó cậu không xong với tôi”

Chiến hữu cười ha ha xách thùng chạy “Đó là kính biếu cho đồng chí trung úy vĩ đại làm vệ sinh!”

Phía trước chưa đuổi hết địch, phía sau lại bị người tập kích. Có người hướng tới mông Hồ Duy đập một phát, Hồ Duy nhíu mày, lập tức có người cười haha ôm anh “Này, tối đó rốt cuộc là cậu đi làm gì?”

Tiểu Hồ dựa cây lau nhà vào tường “Cậu đoán tôi đi làm gì?”

“Chắc không phải là đi vì cô gái nào đó chứ?”

“Đoán đúng rồi”

Người nọ phấn khởi la lên “Ở đâu hả?”

Tiểu Hồ cầm lấy cây lau nhà, rất chăm chỉ lau hành lang “Haizz, bên phải đường, gần Nam viên tứ hợp viện, một căn nhà ngói khang trang có từ đời Thanh”

“Cậu biến đi. Cậu sắp nói là bên trong còn có một đại mỹ nhân mặc áo thêu hoa, là công chúa đã gả cho Lục vương gia Mông Cổ chứ gì!”. Nói rồi người đó sửng sốt “Mà Hồ Duy, cậu là người Cù thành à?”

“Không phải”

“Không phải sao cậu biết Nam viên kia?”

Nam viên ở Cù thành là một chỗ ít người biết, trước kia là nơi ở của một Vương gia, tầm những năm 80 còn bán vé tham quan, sau đó do là kiến trúc cổ cần được bảo tồn nên đã đóng cửa lại, không cho người ngoài vào.

Hồ Duy gãi đầu “Có thể… lúc còn nhỏ đã đến, không biết nữa”.

Ký ức ở Cù thành đối với Hồ Duy chỉ mơ hồ, có chỗ nhớ rõ là tên đó, hỏi lại thì lại không phải. Giống như hiện giờ, Vệ Nhuy dẫn anh đến khu nhà cũ của mọi người “Chỗ này thế nào? Có nhớ được chỗ này không?”

Ánh mắt Hồ Duy mông lung nhìn xung quanh rất lâu rồi lắc đầu.

“Cậu nhìn kỹ lại xem, ở đây là cậu đã ở rất nhiều năm. Ở trên lầu bốn”

“Không phải nhà này à?”

“Khu nhà cũ đã hơn hai mươi rồi, đã bị phá hủy rồi”

Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Vệ Nhuy, Hồ Duy cười thoải mái “Đã qua nhiều năm rồi, có biết bao nhiêu việc đã xảy ra, có nhớ hay không đâu còn quan trọng nữa”

“Nhưng mà…” Vệ Nhuy có tâm sự thở dài, với cậu không quan trọng, nhưng đối với Tiểu Xuân thì quan trọng, cực kỳ quan trọng.

Nắm tay lái, Vệ Nhuy liếc mắt “Cậu thấy xe này thế nào?”

Xe Audi mới, trang trí không tồi.

“Khá tốt”

Khá tốt hoàn toàn mang tính có lệ, kiểu sao cũng được, lúc Hồ Duy nói không nghĩ xe này có liên quan gì tới mình. Ai ngờ Vệ Nhuy cười, ném chìa khóa cho anh “Cậu thích là tốt rồi”

Tiếp theo “Chú Nhạc nói tôi đưa cho cậu. Ông nói cậu ở Cù thành không có xe bất tiện, không thể mỗi lần ra ngoài đều đi tàu điện ngầm, có cái xe của mình vẫn tốt hơn”

Hồ Duy cầm chìa khóa trong tay xoay xoay, nhẹ nhàng ném lại Vệ Nhuy.

“Sao vậy?”

“Cậu giúp tôi đưa lại cho ông ấy, tôi cũng không có việc gì cần dùng tới xe”

Vệ Nhuy nghĩ ngợi, xe này anh lái tới nhưng không muốn lái về. Vì vậy lại vứt chìa khóa trở lại cho Hồ Duy “Một lát tôi dừng ở cửa, muốn trả thì cậu tự đi mà trả, chuyện của cậu với ba cậu tôi không xen vào”

Thấy Hồ Duy không nói gì, Vệ Nhuy dè dặt lên tiếng “Mấy năm nay, có phải cậu có hiểu lầm gì với chú Nhạc?”

Anh giơ 3 ngón tay thề thốt đảm bảo “Không phải tôi thăm dò gì, cũng không phải tôi tò mò đàn bà dòm ngó chuyện nhà người khác, ba tôi với chú NHạc quen biết cũng lâu, ngày lễ tết tới nhà uống rượu, chú ấy nhiều năm rồi chỉ có một mình, cũng rất…”

Hồ Duy cắt ngang “Ông ấy chỉ một mình? Không có tái hôn sao?”

“Ừ, cậu không biết à?” Vệ Nhuy lái xe nói tiếp “Khi hai mẹ con cậu đi Nhạn thành, có nhiệm vụ chi viện cho bệnh viện ở địa phương đó bị ô nhiễm nguồn nước nên bùng nổ bệnh truyền nhiễm, chú Nhạc năm đó là ở phòng nghiên cứu chuyên về phòng dịch, ông ở đó 3 năm, sau này có vài chuyện thân thể có tật xấu, mà đã lập công nên mới trở về”

Những việc này Hồ Duy không hề hay biết “Tật xấu thân thể là gì?”

Vệ Nhuy không định nói cho anh “Chuyện này…cậu tự đi hỏi chú Nhạc đi, tôi là người ngoài khó nói hết. Nếu cậu hỏi, nhất định chú sẽ nói cho cậu nghe”.

Xe dừng trước một kiến trúc cổ kính

“Chính là ở đây, tôi không vào, cậu tự vào đi”

“Rốt cuộc là ai tìm tôi?”

“Tôi được người khác nhờ, cậu cứ vào sẽ biết”

Vệ Nhuy hoàn thành sứ mệnh tài xế, mở cửa xuống xe, đứng ở trên đường nhìn Hồ Duy đi vào, nghĩ: Tiểu Xuân ơi Tiểu Xuân, người tôi đã đưa tới cho cậu, chuyện sau này hoàn toàn cậu phải tự dựa vào bản thân thôi.

Đây là khu vực để uống trà, rất ít người, mỗi ghế dài đều có bình phong che lại, là nơi thuận tiện để trò chuyện.

Con phố đối diện lại tương phản hoàn toàn, là một khu vực dân cư cũ, dưới lầu là mấy cửa hàng tiện lợi, cửa hàng thức ăn nhanh, đủ loại cửa hàng buôn bán.

Nhị Nha ăn bữa cơm đầu tiên ở Cù thành là ở một quán ăn ở đây. Cô tìm được chỗ ở tương đối, mệt mỏi buồn bã ỉu xìu ra đầu phố, đi không xa tìm một quán ăn. Ăn xong tầm 8 giờ tối, đứng trên đường người xe như nước, Nhị Nha không tìm ra phương hướng. Cô nhớ lại xem mình khi nãy tới đây là từ bên trái hay bên phải?

Nhìn cả buổi vẫn thấy như nhau không phân biệt nổi, liền hỏi thăm một ông cụ ngồi trên băng ghế dài “Ông có biết khu nhà công nhân viên Hồng tinh ở đâu không ạ?”

Ông cụ tay quạt cái quạt hương bồ, nói giọng Cù thành “Hướng bắc, đi hướng bắc”

Nhị Nha đang xem hướng bắc là ở đâu, vừa quay đầu lại thì thấy đối diện bên kia đường là Hồ Duy.

Còn có một cô gái rất đẹp.

Cô gái đó cao hơn cô, đầy đặn hơn cô, ăn mặc lại đẹp như trên tạp chí thời trang, đang mỉm cười nói chuyện với anh.

Khoảng cách giữa Hồ Duy và cô gái đó không xa không gần, cũng không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ có thể nhìn tư thế mà biết anh vẫn đang trò chuyện cùng cô ấy.

Nhị Nha không thể tin nổi mà dụi dụi mắt, ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, không lẽ nhìn lầm rồi?

Dùng sức chớp chớp mắt, hai người ngồi vào trong xe, nghênh ngang đi mất!!

Chiếc xe kia là chiếc xe mới toanh, logo 4 vòng tròn!

Được lắm, được lắm! Trong lòng Nhị Nha

Cô cho rằng, anh ở Cù thành cô đơn một mình.

Cô cho rằng, anh ở Cù thành ngày qua ngày có bao nhiêu trống trải cô độc.

Cô nghĩ ngày đó mình ôm anh, tình ý chân thành gọi Anh Tiểu Hồ.

Ngày đó, hai người bên nhau thân mật như vậy.

Hóa ra trong lòng anh cơ bản là không có cô.

Bản thân mình còn nhiệt tình đuổi theo ngàn dặm tới đây.

Càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng thấy đau lòng, Nhị Nha quay người đi về phía xe.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi