TIỂU HÀ SƠN

Đỗ Tinh ngồi trên ghế gấp mút lưỡi vịt, đối diện nhìn chằm chằm Hồ Duy. Tiểu Hồ đang cúi đầu rửa chân, có thể thấy tâm tình khá tốt, còn ngâm nga nho nhỏ, cầm lấy khăn lông lau khô chân, ngưng một lát lại đổi qua bài khác “Trời khu giải phóng là trời sáng…”

Vừa ngẩng đầu thấy Đỗ Tinh đang nhìn mình, không hát tiếp “Nhìn cái gì?”

Đỗ Tinh nuốt nước miếng, gặm sạch sẽ cái lưỡi vịt, kéo ghế gấp lại gần Hồ Duy “Đội trưởng?”

“Hửm?”

Gần tắt đèn, mọi người đều mặc áo xanh ngắn tay, quần đùi ngắn màu xanh đen, Tiểu Hồ mang đôi dép lê, cầm bình qua vòi nước đối diện rót nước. Đỗ Tinh nhìn ót anh, hơi mất tự tin “Em, em, vừa rồi nhìn thấy anh”

Tiếng nước rót vào phích khiến Hồ Duy nghe không rõ, hỏi lại “Cậu nói gì?”

Đỗ Tinh nắm chặt tay thành quyền đặt lên đầu gối, lấy hơi rống lên “Em nói khi nãy em thấy anh!!!”

Xách bình nước quay lại, Hồ Duy xoa xoa tai “Thấy thì thấy, gào cái gì chứ”. Đem đồ rửa mặt gác dưới giường, Tiểu Hồ nằm xuống, rụt vào chăn “Chúng ta chỉ còn thiếu nước ngủ cùng một ổ chăn, thấy tôi thì có gì mà ngạc nhiên”

Đỗ Tinh gục đầu xuống, muốn hỏi lại không dám hỏi, yên lặng thu dọn rác rồi đi lấy nước rửa mặt, chui vào chăn. Nằm một hồi, Hồ Duy không ngủ được, nhìn ván giường chợt nghĩ ra “Tinh, buổi tối cậu thấy tôi ở đâu?”

Đỗ Tinh nghẹn “Ở cửa siêu thị”

“….”

Hồ Duy gối đầu lên tay rất bình thản “Thấy tôi làm gì?”

Đỗ Tinh là cậu nhóc thành thật, trở mình “Thấy anh hôn môi với người khác”

Một tiếng cười nhẹ.

Đỗ Tinh cuối cùng không nhịn được, quay qua đối mặt anh “Đội trưởng, bạn gái anh hả?”

Hồ Duy ừ một tiếng.

“Vậy là bạn học? Hay là đồng hương?”

“Đồng hương”

“Hai người quen biết nhau bao lâu rồi?”

“Biết nhau lâu rồi, 9 năm, 10 năm? Không nhớ nổi”

Đỗ Tinh tung chăn ngồi dậy, hưng phấn “Vậy là thanh mai trúc mã! Em đoán là hàng xóm của anh, nếu không là ngồi cùng bàn với anh!”

Hồ Duy cười, không có ý kiến.

Thời anh đi học người ngồi cùng bàn thế nào đã quên mất, anh cao nên trong lớp toàn ngồi mấy bàn cuối, đi học không nghiêm túc nghe giảng, bị phát đến đứng cuối lớp. Giáo viên giận dữ chỉ anh “Thầy thấy em chỉ mong tới giờ tan học!”

Khi đó Hồ Duy mới cùng mẹ đến Nhạn thành, bị đứa tới ký túc xá trường, tâm lý không thích ứng được, rất ngỗ nghịch. Hồ Tiểu Phong mỗi thứ bảy mới tới thăm anh, dẫn anh ra ngoài mua đồ đạc sinh hoạt cần dùng, ăn một chút gì đó lại đưa về trường.

Có lần, Hồ Tiểu Phong đến vào giữa trưa, sốt ruột muốn đi. Anh hỏi mẹ, mẹ vội vã về làm gì?

Hai mẹ con đang ngồi ở tiệm thức ăn nhanh, Hồ Tiểu Phong gọi một phần cơm giống của Hồ Duy, đóng gói mang đi “Nhà chú Đỗ có một em gái không cha không mẹ từ Huyện thành mới đón về, mẹ đồng ý đưa con bé trưa nay đi ăn ngon”

“Không cha mẹ? Không phải con chú Đỗ?”

Hồ Tiểu Phông dịu dàng lắc đầu, buồn phiền tâm sự “Là con của em trai chú Đỗ. Nhỏ hơn con mấy tuổi, rất đáng yêu, chờ con nghỉ thì có thể qua bầu bạn với con bé”

Tiểu Hồ đối với nhà họ Đỗ có mâu thuẫn trong lòng, giận dỗi nói “Sau này cuối tuần mẹ có rảnh thì tới, không rảnh thì không cần tới thăm con”

Hồ Tiểu Phong cầm lon Coca con trai uống còn thừa uống một hơi, bĩu môi xách đồ đuổi theo con.

Nghĩ lại thì khi đó, anh đã biết Nhị Nha tồn tại.

Tiểu Hồ nghiêng người lại “Tinh, cậu có bạn gái”

Đỗ Tinh vò đầu “Cái đó… nói sao giờ”

Hồ Duy nhếch miệng cười “Không biết nói sao tức là có, đẹp không?”

Đỗ Tinh cười hồn hậu “Đẹp! Cô ấy đẹp nhất thôn tụi em!”, nghĩ rồi hơi có vẻ ngượng ngùng “Đương nhiên, hôm nay cô áo xanh cũng rất đẹp…”

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Năm nay 21 tuổi”

“Còn tuổi đi học”

Nhắc tới đó, Đỗ Tinh dần dần mất ý cười “Lúc trước thi vào đại học nhưng nhà cô ấy nghèo, cha mẹ không cho cô ấy đi học, cô ấy tức giận nên đến thành phố làm công, có chỗ bán sỉ quần áo size lớn trong thành phố, cô ấy làm bán hàng ở đó. Tụi em là ở cùng thôn, học tiểu học đã quen nhau, trước kia ở cùng còn đi bắt cá ở sông. Sau đó, cô thi đậu trung học trong thị trấn, hai đứa em vẫn thư từ qua lại, sau đó tôi đi bộ đội, 2, 3 năm chưa gặp mặt, chỉ có thỉnh thoảng gọi điện thoại. Đội trưởng, em nghĩ kỹ rồi, chờ em dành dụm đủ tiền cho cô ấy học đại học”

Đỗ Tinh nằm trên giường mỉm cười, trong mắt là ước mơ trong sáng. Hồ Duy hỏi cậu “Còn thiếu nhiều ít?”

Đỗ Tinh quýnh lên “Đội trưởng, em không muốn mượn tiền anh, em tính kỹ rồi, lại dành dụm 3 tháng nữa thì là cho cô ấy đóng học phí!”

“Ai nói sẽ cho cậu mượn” Hồ Duy mắng nhỏ, lười biếng duỗi người trong chăn “Vợ mình thì mình tự nuôi, đây là bản lĩnh”

Đỗ Tinh vui vẻ cười “Đúng! Vợ mình mình nuôi!”. Rồi rầu rĩ gọi “Đội trưởng!”

“Nói”

“Hôn môi con gái có cảm giác ra sao? Trong lòng anh có hồi hộp không?”

Hồ Duy ngạc nhiên nhấc tay lên “Cậu còn chưa hôn người ta sao?”

Đỗ Tinh dúi đầu trong chăn “Hôn ở mặt”

Hồ Duy nằm lại, không nhịn được mà ngâm nga hát, hát đủ rồi thì nằm thẳng trên giường. Cảm giác kia thế nào…

Tiểu Hồ cũng nghèo từ không biết nói thế nào. Dù sao… rất tốt.

Ánh trăng dần lên cao cao. Hồ Duy với Đỗ Tinh đều ngẩn ngơ, không hề buồn ngủ.

“Đội trưởng, em vẫn muốn hỏi anh cái này, hôm đó thủ trưởng đến thăm anh là ba anh sao?”

Đối với Hồ Duy, Đỗ Tinh vẫn ngưỡng mộ mà nghi vấn. Hai người ở cùng một phòng, cùng ăn cùng ở mấy tháng, lại cùng nhau vào núi, anh vì mình mà còn để lại một vết sẹo, Đỗ Tinh cảm kích anh tận đáy lòng.

Người khác thông minh thì cho dù là kiểm tra hay khi tác nghiệp, đều nói ra vài cái tên; nhưng chỉ có mình Hồ Duy là ít nói, chưa từng nhắc tới gia đình anh, nói về việc riêng của mình. Người như anh, khó tránh khỏi cảm giác mang chút thần bí.

Đỗ Tinh cũng nghe người trong lớp đồn đãi một ít về Hồ Duy, là người giỏi thì dễ bị người ta nói tới nói lui. Có người nói Hồ Duy ở Nhạn thành chơi xấu anh em của anh, đi cửa sau mới có tên đi học; có người nói, người này ít nói thật ra lòng dạ mưu mô hơn ai hết; có người nói, ngày đó có người tới tìm anh, là ba anh mà là quan lớn, nếu không sao lão Tống cứ ngầm chú ý quan tâm anh như thế. Nói nhiều như vậy, Đỗ Tinh nghe trong lòng hụt hẫng. Người ta còn chê cười cậu “Đỗ Tinh, còn giúp người ta thanh minh à? Cơ bản không cùng cấp bậc, cậu không hỏi thử xem anh ta có xem trọng cậu không”

Đỗ Tinh muốn nói đội trưởng không phải loại người mà mọi người nói, nhưng cậu là người thành thật chất phác, không biết cách nào phản bác lại nên đành nén giận trở về ký túc xá.

“Cậu nghe người khác nói cái gì?”

Đỗ Tinh lo lắng quay lại nhìn anh “Bọn họ nói anh như vậy, anh cũng nghe thấy?”

Hồ Duy không để bụng “Thích nói gì thì cứ nói thôi”

Đỗ Tinh buồn bực “Nhưng rõ ràng anh không phải như vậy!”

Im lặng rất lâu, Hồ Duy đem thân thế của mình nói ra “Hôm đó cậu gặp là ba ruột của tôi”

“Ba ruột? Anh còn ba khác?”

“Đúng vậy, tôi còn ba dượng”

Cái này coi như hiểu rõ manh mối, Hèn gì, Đỗ Tinh ở ký túc xá nghe anh gọi điện thoại thái độ không lạnh nhạt giống như khi gặp ba ruột.

“Ba ruột tôi là quân y, hôm tới ký túc xá thăm tôi mà cậu gặp đó. Mẹ tôi đã ly hôn khi tôi còn nhỏ, mang tôi theo khi cưới cha dượng bây giờ. Sau đó…” Hồ Duy im lặng “Sau đó, mẹ tôi ngoài ý muốn mà mất đi, tôi vẫn ở cùng cha dượng”

Đỗ Tinh không ngờ xuất thân của anh phức tạp vậy “Vậy, sao anh không ở cùng với ba ruột?”

A, vấn đề này Hồ Duy cũng muốn biết. Tiểu Hồ thở dài “Ai biết được? Có khả năng là đã quên mất tôi”

Nghe câu nói tự giễu vậy, Đỗ Tinh hụt hẫng trong lòng “Đội trưởng, em thấy chắc ba anh có nỗi khổ riêng”

“Cậu nói ba nào?”

“Chính là thủ trưởng đó, hôm đó ông tới ký túc xá, vẫn luôn giúp anh quét dọn vệ sinh, sửa sang giường đệm, còn nói em chăm sóc giúp đỡ anh. Chưa có thủ trưởng nào nói với em như vậy, em tiếp xúc với người lớn nhất là Trung đội trưởng. Nếu ông ấy thật sự quên anh thì sẽ không tới thăm anh”

Hồ Duy toét miệng cười “Ông ấy không phải thủ trưởng gì cậu nói, làm viên chức, bác sĩ”

“Viên chức, viên chức cũng là nhập ngũ lâu hơn em, cũng là lính già. Đội trưởng, sao anh không hỏi xem tại sao lúc đó ông ấy không tới tìm anh?”

Hỏi? Hỏi như thế nào? Tiểu Hồ cao ngạo sao có thể bỏ hết mặt mũi xuống mà tới hỏi!

Càng nghĩ càng phiền, Hồ Duy nằm ngay đơ “Không nghĩ nữa, tắt đèn ngủ!”

“Đội trưởng…”

“Nói nữa là đi trực lôi cậu đi à”

“Tắt đèn”

Ký túc xá im ắng bắt đầu vang lên tiếng ngáy nhỏ, đêm chính thức tới.

Nhị Nha gần đây người gặp chuyện vui nên tâm tình sảng khoái, ngày nào cũng vui vẻ hớn hở.

Một là Đỗ Duệ nói cuối tuần này tới đây thăm cô, hai là sắp tới kỳ nghỉ 11, Hồ Duy có 7 ngày nghỉ. Vốn định sáng thứ bảy Hồ Duy đến tìm cô, Nhị Nha nhớ ra Đỗ Duệ nói sáng thứ 7 tới thăm cô nên vội vàng từ chối “Không được không được, anh hai nói sáng tới, anh tới buổi chiều đi”

“Em sắp xếp chặt chẽ ghê ha, anh không được gặp người à?”

“Không phải…” Nhị Nha moi moi ghế sofa “Anh hai em thấy chúng ta ở chung không biết nghĩ sao”

Cô không muốn, vậy không đi.

Cúp điện thoại chưa tới một giây, có cuộc điện thoại tới, số lạ. Nhị Nha ngạc nhiên “Xin chào”

Không lên tiếng, Nhị Nha nhìn lại dãy số, lại alo “Xin chào, ai vậy?”

Giọng Vệ Nhuy ào ào “Cô là Đỗ Oản đúng không?”

Nhị Nha có bóng ma tâm lý với câu này. Lúc còn nhỏ bạn học tìm cô, gọi điện thoại tới nhà ông nội, cô nghe cũng là một giọng nam nghiêm túc “Cô là Đỗ Oản đúng không?”

Lúc đó cô đang khoanh chân ngồi xem TV, nghe hỏi vậy thì tay run lên. Bên kia nói, Đỗ Oản, thầy là giáo viên Triệu, lần thi này điểm toán của em không đạt tiêu chuẩn, thầy muốn gặp người lớn nhà em. Tiểu Nhị Nha bị dọa khóc luôn, ôm cái điện thoại cũng chẳng còn tâm trí đâu mà xem anh em hồ lô, hít hít mũi nói thầy Triệu, em xin lỗi, nhà em không có người lớn ở nhà, em đảm bảo lần sau thi đạt tiêu chuẩn, thầy đừng tìm phụ huynh được không?

Đang lúc Nhị Nha run run rẩy rẩy cam đoan với giáo viên, bên kia bật cười, giọng nói ầm ĩ bén nhọn bên kia truyền tới tai cô, Nhị Nha mặt đỏ bừng, tức muốn hộc máu dậm chân “Lý Kỳ Kỳ, cậu có bệnh hả, tôi sẽ méc mẹ cậu!”

“Đỗ Oản nhát gan, bị dọa thầy giáo sợ vãi rắm”

Đỗ Kê Sơn từ trên lầu xuống, thấy cháu gái ôm điện thoại mắng bên kia, đỏ mặt khóc ầm ĩ. Ông đau lòng ôm cháu, lau nước mắt cho cô, hỏi ai gọi tới, cô nói lừa đảo đòi tiền mình “Đừng khóc, đừng khóc, kẻ lừa đảo là người xấu, đánh nó” ông nắm tay Nhị Nha giả vờ đánh lên điện thoại”Sau này không nhận điện thoại nữa, không khóc nữa”.

Đỗ Kê Sơn vừa dỗ vừa nghĩ, Nha Nha nhà mình tính tình trẻ con quá, từ đó về sau, cứ ai gọi điện thoại cho Nhị Nha mà hỏi “Cô là Đỗ Oản đúng không” thì Nhị Nha sinh ra tâm lý lo lắng.

Vì vậy Nhị Nha nghiêm túc trịnh trọng cảm giác như người báo tang ma “Là tôi…”

Bên kia Vệ Nhuy đập bàn rít gào “Bảo cô ngày 27, 28 qua đây mà tôi nói cô nghe tai này qua tai kia hả? cô nhìn coi mấy giờ! Mấy giờ!”

Nhị Nha thở hắt ra, nghe ra giọng Vệ Nhuy cũng vỗ bàn “Anh kêu tôi đi thì tôi phải đi hả! Tôi không có nói sẽ nhận lời anh!”

Vệ Nhuy “Công việc tốt vậy cô tìm được ở đâu chứ?” Vệ Nhuy vừa tự hỏi vừa tự trả lời “Có chỗ nào “đào”* cô à?” (đào người/săn đầu người)

“Ai đào tôi, tôi vầy mà ai tới đào”

“Không ai đào tại sao cô không tới? Văn phòng làm việc của cô tôi đã cho sắp xếp xong rồi!”

“Trời ơi anh có thấy phiền không, đã nói không muốn đi, tôi muốn yên tâm học hành” nói xong không để Vệ Nhuy nói tiếp, Nhị Nha cúp điện thoại luôn.

Thư ký chờ ở cửa “Vệ tổng, văn phòng anh kêu thu dọn xong rồi. Anh xem sử dụng làm gì?”

Vệ Nhuy nghiến răng nghiến lợi “Mua cho tôi một đống bồn cây, tôi trồng rau!”

Hồ Duy nghĩ nếu buổi sáng không thể đi tìm Nhị Nha vậy thì đi làm việc khác. Anh lấy địa chỉ lần trước Vệ Nhuy đưa, lái xe tới một tiểu khi. Đương xanh mát, hai bên là những cây hòe to lớn, sát đường là những cửa hàng bán lẻ, quẹo vào thì có hai ba tòa nhà nửa cũ nửa mới. Theo biển số nhà tìm được một tòa nhà có 3, 4 tầng, Hồ Duy đỗ xe xong đi vào. Phòng 202.

Nhạc Tiểu Bằng mới đi công tác phía nam về, mùa này bên đó nóng, người đi xe mệt, cả người đầy mồ hôi, về tới nhà việc đầu tiên là tắm rửa. Ông đang thay quần áo, nghe tiếng gõ cửa, vội vàng trong lên bộ quần áo ở nhà, lên tiếng rồi ra mở cửa “Ai đó?”

Ngoài cửa không có người lên tiếng. Nhạc Tiểu Bằng nghi hoặc mở cửa, sững sờ. Hồ Duy mặc thường phục, đứng thẳng ngoài cửa.

Nhạc Tiểu Bằng không bao giờ nghĩ anh sẽ tới lúc này! Hoặc là, ông không nghĩ anh có thể đồng ý tới! Nhất thời môi run lên, không biết nên nói gì cho phải. Nhưng biểu hiện của ông lại thành ra ý không chào đón trong mắt Hồ Duy.

“Tôi hỏi Vệ Nhuy địa chỉ tới đây, nghĩ ông không ở nhà, trả cái này cho ông” đưa chìa khóa xe còn nguyên qua.

Nhạc Tiểu Bằng thần sắc đau thương, chậm chạp không nhận lấy. Hồ Duy hít một hơi, không muốn ở lâu nên trực tiếp để chìa khóa lên tủ ngay gần cửa “Tôi ở trường không cần dùng xe, để ở dưới lầu”

Nói xong anh muốn đi.

Nhạc Tiểu Bằng đuổi theo, tan nát lòng gọi “Hồ Duy…”

Hồ Duy theo bản năng quay đầu nhìn lại, nhìn cách ăn mặc của Nhạc Tiểu Bằng, thấy hình tượng của ông, cực kỳ hoảng hốt!!!

Ông mới tắm xong, tóc còn ướt rớt xuống trán, tóc bên thái dương đã hoa râm, mặc bộ áo ngủ nút thắt kiểu cũ, đau thương đứng đó nhìn con. Không có phong độ ngày thường, chỉ là hình dáng của một người trung niên bình thường.

Điều làm Hồ Duy cảm thấy giật mình, không phải là diện mạo của Nhạc Tiểu Bằng, mà là phần thân dưới của ông.

Vốn là bên dưới áo ngủ phải là hai bên ống quần như nhau, nhưng lại có một bên chỉ có nửa phần, chân trái chỉ còn một nửa, chống bên dưới là chân giả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi