TIỂU HÀ SƠN

Trong nhà Nhạc Tiểu Bằng không có dép lê cho phụ nữ, cũng không thường có khách, chỉ có 2, 3 đôi dép lê vì thỉnh thoảng mới có người tới, lúc đưa dép cho Nhị Nha, ông nhìn cô cười xin lỗi “Cháu gái, ngại quá, cháu mang đỡ, lần sau chú sẽ chuẩn bị cho cháu một đôi dép phù hợp”

Nhị Nha là người chỉ thân mật với người nhà, ở nhà họ Đỗ cô thường mang vớ không, trước mặt người ngoài, nhất là trước mặt ba ruột Hồ Duy, cô như một cô dâu nhỏ “Không sao ạ, cháu mang cái này cũng được”

Chân 36 mang dép 42 làm người ta nhìn dở khóc dở cười. Hồ Duy còn cúi xuống so so với cô “Hay là em mang đôi của anh nè, cái này nhìn có vẻ nhỏ hơn”

“Thôi không cần đâu, cứ vậy được rồi” Nhị Nha nắm chặt tay áo Hồ Duy nói nhỏ, cô không muốn lần đầu gặp mặt Nhạc Tiểu Bằng đã để lại ấn tượng là người được nuông chiều từ bé.

Ba người nhìn nhau hơi ngượng ngập.

Nhạc Tiểu Bằng đẩy tách trà “Cháu uống nước”

Nhị Nha lập tức hơi nhỏm dậy “Chú không cần bận tâm, cháu tự lấy được ạ”

Ông lại đưa tới dĩa trái cây khô “Ăn đi, cháu ăn đi”

Nhị Nha cầm lấy cũng không lột ra ăn, chỉ cười hì hì. Trong không khí có mùi khói dầu, Hồ Duy chau mày “Có mùi gì đó thì phải?”

Nhạc Tiểu Bằng vội đứng lên “Chết rồi, đang chiên cá!”

“Con đi cho…” Hồ Duy nhìn chân Nhạc Tiểu Bằng đang để giữa bàn trà với ghế sofa, đi vào phòng bếp tắt lửa. Trước kia Hồ Duy cũng thường nấu ăn nên đối với bếp núc không lạ lẫm gì, lấy xẻng trở cá, giảm bớt lửa.

Phòng khách chỉ còn Nhị Nha với Nhạc Tiểu Bằng ngồi, cười gượng với nhau, Nhạc Tiểu Bằng chủ động hỏi “Ta gọi cháu là gì?”

“Chú” Nhị Nha buông tách trà “Cháu tên Đỗ Oản, đậu hà lan”

Họ Đỗ? Hèn gì nhìn quen quen, mà không biết đã gặp ở đâu.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ 24, năm nay năm tuổi ạ”

“Con hổ à?”

“Dạ phải!”

“Vậy cháu với Hồ Duy…”

Nhị Nha bẻ bẻ đầu ngón tay, quay lại nhìn thoáng qua bóng dáng đang nấu ăn trong bếp, kiên quyết trả lời “Cháu là bạn gái anh Tiểu Hồ”

“À…” Nhạc Tiểu Bằng bừng tỉnh, cả buổi sau chưa hồi phục tinh thần. Ông định hôm nay hai cha con gặp mặt sẽ nói chuyện Tiểu Xuân với Hồ Duy, Hồ Duy mang bạn gái đến cũng không nói trước khiến Nhạc Tiểu Bằng không kịp chuẩn bị, thậm chí ông cũng không thể giống người cha bình thường mà đứng ở lập trường người cha để có bất kỳ ý kiến gì về bạn gái của con mình.

Không có tư cách.

Một tiếng gọi cắt ngang “Ăn cơm thôi”

Nhạc Tiểu Bằng nói với Nhị Nha “Cháu à, ăn cơm trước đã”. Có nói gì thì chờ cơm nước xong thì nói.

Nhạc Tiểu Bằng cầm một chai rượu ra, hỏi ý kiến Hồ Duy “Uống một chút không?”

“Dạ không, tối con phải về trường” Hồ Duy kéo ghế cho Nhị Nha rồi mình mới ngồi xuống

“Ừm, vậy đừng uống” Nhạc Tiểu Bằng gật đầu, tiện thể nhìn Nhị Nha, khách sáo hỏi “Cháu uống không?”

Nhị Nha thấy bình đó là rượu Mao đài ủ lâu năm, hai mắt sáng rỡ, Hồ Duy sợ hãi chặn ly cô lại, gạt bỏ ý định của cô “Cô ấy không uống, cho cô ấy ly nước là được rồi”

“Vậy được”

Một bữa cơm, im lặng ăn không tiếng động, không nói một lời, Nhị Nha mới tới không dám nói chuyện, Hồ Duy với Nhạc Tiểu Bằng thì không có gì để nói. Chỉ có thể nhặt vài đề tài hỏi việc huấn luyện của Hồ Duy ở Cù thành, biết khoảng 3 tháng nữa kết thúc, Nhạc Tiểu Bằng quan tâm hỏi “Vậy con có ý định gì chưa?”

“Không có ý gì, kết thúc thì về đơn vị cũ ở Nhạn thành”

“Có nghĩ ở lại Cù thành không?”

Hồ Duy hơi giật mình “Cái gì?”

“Ba nói là…” Nhạc Tiểu Bằng nhẹ nhàng gác đũa xuống, nhìn thoáng qua Nhị Nha “Nếu con muốn ở lại Cù thành, ba có thể nghĩ cách cho con, chắc là không thành vấn đề”

Nghĩ à, cũng có nghĩ tới.

Nhị Nha nếu thật sự có ý định học tiếp, mấy năm sau đều phải ở Cù thành, nhưng mà Hồ Duy không muốn vì việc này mà Nhạc Tiểu Bằng thay mình tính toán. Anh đáp nước đôi “Tính sau vậy”

Cơm nước xong thu dọn chén đũa, Nhị Nha muốn đi rửa chén, Nhạc Tiểu Bằng ngăn lại “Cháu đừng làm, để đó ngày mai ta dọn”

Ở nhà họ Đỗ, cô là em út, là cục cưng, cái gì mọi người cũng không cho cô làm. Ở nhà họ Nhạc, cô là khách, nhưng mà hai cha con này đều thương người người, hàng năm ở bộ đội đã rèn thành thói quen tự gánh vác, việc nhà đều không có thói quen để phụ nữ đụng tay làm.

Vừa lúc hàng xóm tới gõ cửa, một người đàn ông xấp xỉ tuổi Nhạc Tiểu Bằng dẫn cháu trai tới “Lão Nhạc, nhờ ông trông cháu giúp tôi, bà nội nó đi siêu thị cả tiếng rồi chưa về, tôi sốt ruột, không ai trông chừng nó…”

Có vẻ chuyện thường xuyên nên Nhạc Tiểu Bằng mở cửa vẫy tay với cậu bé “Vào đi”

“Trong nhà có khách à? Vậy có tiện không?”

“Không có gì!” Nhạc Tiểu Bằng nhiệt tình giới thiệu “Con trai tôi đưa bạn gái tới ăn cơm, trong nhà đông thì vui mà”

“À! Con trai về rồi à?” láng giềng đều biết chuyện của Nhạc Tiểu Bằng ở một mình từ trẻ, không ngờ ông lại có con.

Hồ Duy đứng ở cửa phòng, lịch sự gật đầu chào “Chào chú”

“Ai chà, con trai ông đẹp trai hơn cả ông đấy”

Nhạc Tiểu Bằng rất tự hào “Chứ sao, nó giống mẹ”

“Bao nhiêu tuổi rồi? Cũng tham gia quân ngũ à? kế thừa nghề của ông à?”

“Không có, ở cơ quan công tác, hiện giờ…”

Hai ông đứng ở hành lang nói chuyện một hồi, cuối cùng cười to “Được, tôi đi tìm bạn già nhà tôi đón bà ấy về. Con ở nhà ông Nhạc ngoan ngoãn nghe lời nghe không!”

Cậu bé không lớn, tầm 3, 4 tuổi, quen thuộc với Nhạc Tiểu Bằng, chống nạnh đứng cầu thang gọi ông nội “Ông nội, ông đi nhanh về đón con nha!”

“Ừ, tìm được bà nội thì ông về ngay! Chắc bà lại đi tới quảng trường khiêu vũ rồi”

Nhạc Tiểu Bằng dẫn cậu bé vào nhà, cậu bé kéo tay Nhạc Tiểu Bằng sợ hãi nhìn Hồ Duy với Nhị Nha. Nhạc Tiểu Bằng sờ đầu cậu nhóc “Việt Việt, đây là con trai ông, con kêu là chú”

Cậu bé Việt Việt hơi ngại ngùng, chui đầu vào lòng ngực Nhạc Tiểu Bằng, nhỏ tiếng gọi “Chú”

Hồ Duy cười ngồi xuống nhìn cậu “Tên ở nhà là Việt Việt, vậy còn tên chính thức là gì vậy?”

“Chú hỏi con kìa, nói cho chú biết con tên gì”

Cậu bé vẫn ngượng ngùng, ưỡn cái bụng nho nhỏ đến trước mặt Hồ Duy “Con tên Giang Việt, Việt Việt là tên ở nhà, tên chính con có nghĩa là dũng cảm”

Hồ Duy cười càng tươi, sờ đầu cậu

“Chú ơi… con muốn chơi máy game” cậu bé đưa mắt nhìn lên lầu hai đầy mong chờ.

Việt Việt là khách quen ở đây, đồ đạc trong nhà Nhạc Tiểu Bằng còn rành hơn Hồ Duy! Cậu thích tới đây vì trên nhà ông Nhạc có cả cái bảo tàng. Trong phòng đó có nhiều đồ chơi, poster phim hoạt hình, còn có máy chơi game kiểu cũ, có thể chơi Super Mario.

Hồ Duy hơi mơ hồ “Máy chơi game?”

Nhạc Tiểu Bằng vội vàng đồng ý “Đi đi, đi chơi đi”

Được cho phép, Việt Việt vui vẻ phấn chấn nhanh chân chạy lên lầu, đi ngang Nhị Nha còn liếc nhìn cô. Nhị Nha lớn lên có vẻ ngoài rất được lòng trẻ con, không hung dữ, có vẻ người dì thân thiện, rất có duyên con nít. Nhìn cậu bé ngước nhìn mình, cô nhíu mũi làm mặt quỷ với cậu “Nhìn cô cái gì?”

Việt Việt cúi đầu che miệng cười, chạy lên lầu nhanh như chớp. Nhạc Tiểu Bằng thấy vậy liếc Hồ Duy, nói với cô “Hay là cháu lên lầu trông chừng nó giúp chú một lát?”

Đây là ý muốn để cô lên lầu ông nói chuyện riêng với Hồ Duy. Nhị Nha biết nhìn ý người, lập tức đồng ý quay đầu lên lầu, đi được một nửa, cô nhìn xuyên qua khe hở cầu thang nhìn Hồ Duy.

Hồ Duy cũng đang nhìn cô. Anh đứng dưới lầu, ánh mắt bình tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng như cho cô sự cổ vũ. Nhị Nha vui vẻ cong mắt như hình trăng non, đuổi theo Việt Việt lên lầu.

“Con bé là ở bên kia…”

“Đúng vậy” Hồ Duy thẳng thắn thừa nhận, lấy thuốc trong túi quần ra “Cháu gái ông nội”

Nhạc Tiểu Bằng lo lắng “Nhà con bé đồng ý không?”

Phản ứng như vậy Hồ Duy đã quen nên nhìn không trách. Anh bật lửa, nhìn khắp nơi, trên bàn không có gạt tàn thuốc, ấn tượng trong trí nhớ là Nhạc Tiểu Bằng không hút thuốc. Biết anh tìm cái gì, Nhạc Tiểu Bằng lấy trong cái sọt nhỏ ra một cái gạt tàn thủy tinh mới tinh đưa qua

“Nghỉ lễ vừa rồi có về nói, ông nội cô ấy đồng ý”

Nhạc Tiểu Bằng hoảng hốt, không ngờ tới một gia đình như vậy lại có thể đồng ý! Tại sao có thể đồng ý!

“Ba chỉ nghe nói cha mẹ con bé lúc nó còn rất nhỏ thì không còn nữa?”

“Vâng” khói mỏng phun ra “Rất đáng thương, không còn nhớ lúc ba mẹ mất, chỉ còn một anh trai”

“Anh trai con bé làm gì?”

“Cũng đang ở đây, là một kỹ sư công trình nghiên cứu, chuẩn bị kết hôn”

Đúng là đáng thương, không có cha mẹ, anh trai lại sắp lập gia đình, chỉ còn một mình.

“Con đưa con bé đến là định…?”

Gạt tàn thuốc vào cái gạt tàn thủy tinh kia “Vâng…”

“Nhưng việc này…” Tiểu Hồ lần đầu tiên trước mặt Nhạc Tiểu Bằng cười một tiếng, cào cào chân mày “Dù sao cũng phải có người đi nói chuyện”

Nhạc Tiểu Bằng nghe hiểu ngay, anh muốn ông đi nói, như vậy có thể coi như là thừa nhận, anh nhận ông là cha?

Tâm tình ông phức tạp không thể phân biệt được, Hồ Duy quan sát sắc mặt Nhạc Tiểu Bằng, cho ông thêm một kích trí mạng “Mẹ cũng rất thích cô ấy”

Ánh mắt Nhạc Tiểu Bằng lập tức thay đổi, trở nên âu sầu, trở nên hiền hòa, trở nên hối hận. Ông chọn lựa từ ngữ trước sau rất lâu, trịnh trọng hứa với Hồ Duy “Chuyện này ba ghi nhớ trong lòng, muộn nhất không để đến sau Tết âm lịch”

“Tốt”

“Dù sao cũng phải có chuẩn bị một chút chứ? Ba có thể làm gì cho con?” Kết hôn cũng không phải là đánh một bản báo cáo là xong, bây giờ khác trước, vẫn phải có cơ sở vật chất “Trong tay ba có ít tiền, nếu các con muốn ở Cù thành thì ba mua cho con căn hộ không thành vấn đề. Hoặc là… con muốn trở về Nhạn thành, thì cứ lựa chọn, giao thông, vị trí, tất cả con cứ chọn theo ý mình. Chuyện tiền nong con không cần lo”

Hồ Duy đang muốn nói gì đó thì trên lầu truyền xuống một trận cãi cọ

“Em ngốc quá! Chị nói em phải ăn cái nấm kia!!”

“Chị thấy cái hoa ăn thịt người tới sao không bắn chứ!”

“Chị bắn! Đạn có đủ đâu! Em coi…”

Nhị Nha ấn nút mấy lần chứng minh cho cậu nhóc “Thật sự không đủ đó”

Dưới lầu hai người đối diện nhau không nói gì,

chỉ cười.

Nhạc Tiểu Bằng bất đắc dĩ cam chịu nói “Tính cách không tệ, vừa nhìn là biết vẫn còn trẻ con chưa lớn. Tửu lượng không ít hả?” Vừa rồi lúc cô nhìn bình rượu kia Nhạc Tiểu Bằng đã biết.

Hồ Duy cũng xấu hổ mở miệng “Trước kia trong nhà ăn cơm, cô ấy có thể uống tới mức hai bác chui xuống bàn trốn”

“Vậy lại giống tính mẹ con”

“Con lên lầu nhìn thử”

Lầu hai hơi lạnh hơn bên dưới, chắc là do không có người ở thường xuyên, chỉ có hai cánh cửa. Đẩy một cái ra là toilet, còn cửa khác là cửa phòng ngủ sạch sẽ.

Nhị Nha với Việt Việt đang chơi rất vui, Hồ Duy dùng chân đá đá mông Việt Việt “Xích qua cho chú ngồi”

Việt Việt xích qua bên trái cầm máy chơi game không chớp mắt, không có người lớn nên bắt đầu đổi cách xưng hô “Anh, anh biết chơi không?”

Tiểu Hồ lấy điều khiển trong tay Nhị Nha, bắt chước Việt Việt ngồi xếp bằng, mắt nhìn màn hình chăm chăm “Lúc anh chơi cái này em còn chưa sinh ra đâu”

Máy này là năm anh 12 tuổi Nhạc Tiểu Bằng mua cho anh, gắn với một cái tivi nhỏ, dây dẫn nối lung tung. Không ngờ ông vẫn còn giữ.

Tốc độ tay anh cực nhanh thao tác cho Mario nhảy nhót nhanh nhẹn, Việt Việt chu miệng ấm ức “Anh ôm em cùng nhau chơi được không?”

Hồ Duy ngồi một bên, Việt Việt thò tay muốn chui vào lòng anh. Thuận thế bế cậu nhóc lên, cậu nhóc còn chơi xấu “Anh chơi một tay thôi, nhường em một chút”

Tiểu Hồ cò kè trả giá “Vậy chơi một lần thôi”

“Được ạ”

Vì vậy Việt Việt ngồi trong lòng Tiểu Hồ, tay phải anh chơi trò chơi, tay trái ôm Nhị Nha, giết cậu nhóc mảnh giáp cũng không còn.

Chơi thua, trong lòng không thoải mái, Việt Việt nằm bò ra sàn nhà chơi xấu. Hồ Duy kéo quần, ngồi giảng đạo lý cho cậu “Sao thua mà không phục? Thua một lần là chơi xấu”

Việt Việt không vui, tức giận ôm vai “Không được, anh nói nó để em thắng đi”

“Nói sao được, kết quả ra vậy, em phải nghĩ lại quá trình chứ”

“Nghĩ thế nào?”

“Nghĩ cần luyện tập nhiều, sau này anh không ở nhà thì em ăn cơm xong có thể lại đây chơi, lần sau anh tới thì lại thi đấu với em”

“Không được, tới hoài ông nội Nhạc không thích”

“Không đâu, em cứ nói với ông là anh kêu em tới”

Vẫn không thuyết phục được Việt Việt, con nít để ý mấy chuyện vụn vặt, thua thì thấy cực kỳ mất mặt “Vậy anh chơi với em một lần nữa, chỉ một lần!”

“Dẹp, hồi nãy nói thế nào, có phải nói anh chỉ xài một tay, chơi với em một ván cuối” Tiểu Hồ gõ gõ trán cậu “Em đã giao hẹn với người khác từ trước, phải theo đó mà làm. Không thể có chuyện ra điều kiện rồi lại đổi ý, một chút tinh thần cũng không có”

Việt Việt dẫu miệng, Tiểu Hồ rất kiên nhẫn chờ “Tự mình suy nghĩ cho tốt, không cần vội vàng”. Anh còn rất tự nhiên đem dây diện rối loạn lung tung trong phòng cuộn lại gọn gàng. Làu bàu cả buổi mà anh trai này vẫn cương quyết, tự biết mình thua, Việt Việt ngoan ngoãn đưa tay cho Hồ Duy ôm cậu xuống lầu.

Nhạc Tiểu Bằng vừa ngước lên thấy Hồ Duy ôm Việt Việt, Nhị Nha đi phía sau, ba người từ cầu thang đi xuống. Cảnh này ông đã đợi bao lâu! Mong chờ bao lâu!

Nếu anh vẫn luôn ở trong nhà vầy…

Cực kỳ cảm xúc.

Tiễn Nhị Nha với Hồ Duy, Nhị Nha còn lưu luyến chia tay Nhạc Tiểu Bằng “Tạm biệt chú, có rảnh con thường xuyên tới thăm chú!”

“Tốt tốt tốt, có rảnh con với Hồ Duy về, chú hoan nghênh con”

Hai người cùng đi ra tiểu khu Nhạc Tiểu Bằng ở, Nhị Nha thở phào, bụng sôi òng ọc.

Tiểu Hồ đoán ra “Ăn chưa no”

Nhị Nha cười hắc hắc “Anh biết hả?”

Hừ, xới cơm cho cô còn nói mình không ăn món chính, chỉ gắp mấy miếng rau xanh, thịt không ăn được một miếng, có thể không đói được sao?

“Đi…”

“Đi đâu?”

“Dẫn anh đi ăn bánh nướng”

Trên đường về nhà Nhị Nha có quán bánh rán, 6 giờ tối ông chủ ra bán, Nhị Nha đứng ở trước xe ba bánh chỉ “Đừng bỏ hành với rau thơm, thêm hai cái trứng gà!”

“Được rồi, thêm hai trứng gà!” ông chủ cười ha ha thu tiền, bắt đầu làm bánh cho cô.

Chạng vạng cuối thu, gió thổi qua lạnh buốt, Nhị Nha hỏi Hồ Duy “Ba anh chân không tốt phải không? Bị phong thấp à?”

Hồ Duy rất kinh ngạc “Em nhìn ra hả?” Lần đầu tiên anh gặp Nhạc Tiểu Bằng không phát hiện, cô lại phát hiện ra

“Dạ…” cắn miếng bánh rán nóng hổi, Nhị Nha bị Hồ Duy nắm tay đi theo sau anh “Chân trái hình như không linh hoạt lắm, lúc ông đứng lên thường dùng tay chống một chút”

“Bên chân trái là chân giả”

“Chân giả???”

“Ừ, năm đó đi chữa bệnh bị động đất, bị đá đè lên chân, lúc cứu ra bị hoại tử, chỉ có thể cắt chân”

Nhị Nha không bao giờ nghĩ tới chân Nhạc Tiểu Bằng lại là chân giả, tưởng tượng người đang tốt đẹp lại mất nửa chân, cô cũng khó chịu, không khỏi lầm bầm lầu bầu “Vậy thì đau lắm…”

Hồ Duy hơi dùng sức nắm tay cô, Nhị Nha đuổi theo đi song song anh “Vì ông mất nửa chân nên mới không nhận anh?” Chỉ có cô mới không hề e dè mà hỏi anh câu này

“Có thể là vậy”. Chuyện này thật ra Hồ Duy có thể hiểu. Không có người cha nào muốn con trai mình thấy mình chật vật, ngay cả khi ở bệnh viện, anh lau người cho Đỗ Hi, Đỗ Hi đều hết sức che giấu. Một người từ thời kỳ thanh niên trai tráng phát triển để giai đoạn đàn ông, đã trải qua sự lực bất tòng tâm, thân thể già cả dần dần mập ra, có nếp nhăn, rụng tóc, ai mà không có lòng tự trọng. Tiểu Hồ không khỏi nghĩ đến chính mình khi già đi, trong lòng kiên quyết mỗi ngày phải chạy hơn 1.000 mét, mà nếu già rồi, cô sẽ ra sao?

Dường như hình dung ra cảnh mình nằm liệt trên giường, cô nhét vào cổ áo anh tờ khăn giấy, vừa đút anh ăn cơm vừa lải nhải “Anh thấy không, em không chê anh…” nghĩ nghĩ rồi tự bật cười.

Nhị Nha nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn anh “Anh cười gì vậy?”

Tiểu Hồ ho khan “Đâu có cười”

“Anh mới cười” Nhị Nha nghi ngờ lẩm bẩm, ăn uống no nên, tâm tình cô cũng vui vẻ lên. Hai người đi trên đường, hôm nay anh không mặc quân trang, chính là quần áo bình thường, Nhị Nha không cần để ý hình tượng, có thể không e dè gì nắm tay anh.

Cô bắt đầu ca hát. Từ sông lớn cuộn sóng tới Hồng Hồ sóng vỗ, lại từ truyền kỳ phượng hoàng tới Vương Phi, tự mình hát say mê, rung đùi đắc ý, Tiểu Hồ đột nhiên vươn bàn tay to che miệng cô lại. Bàn tay giữ chặt nửa mặt cô, Nhị Nha gỡ ra không được “Anh làm gì vậy?”

Tiểu Hồ hãi hùng khiếp vía “Em đang hát cái gì vậy?” Vừa rồi cô hát mấy câu không câu nào hát đúng nhịp!! Nếu không phải anh muốn nghe lời bài hát, muốn biết cuối cùng là cô hát cái gì thì đã sớm che miệng cô lại.

Nhị Nha ủ rũ cụp đuôi, đẩy tay Tiểu Hồ ra, hơi chột dạ “Ai mà không có khuyết điểm chứ…”

Cô ngũ âm* không đầy đủ, từ nhỏ đã vậy. Nhưng mà người ngũ âm không đầy đủ thường có tật xấu chính là bản thân không biết, còn tưởng mình hát rất tốt!

Lúc nhỏ ở lớp hát tốp ca, chọn ca khúc chèo thuyền gì đó, tập luyện vài lần, giáo viên vẫy tay nói “Đỗ Oản, em có đồng ý mang đồ trang sức trên đầu đứng cùng mấy bạn không?”

Khi đó Nhị Nha còn tưởng giáo viên coi trọng cô, có chế độ đối xử đặc biệt nên cực kỳ vui vẻ nhận lời. Trước khi lên sân khấu, giáo viên dặn đi dặn lại “Lúc mấy bạn hát, em không cần dâng trào cảm xúc mà hát theo, em cứ tưởng tượng như em là bông hoa xinh đẹp nhất giữa dòng sông, cười thật đẹp là tới nơi!”

Đỗ Oản nghiêm túc đẩm bảo với giáo viên “Em tuyệt đối không hé miệng!”

Sau khi cấp 2, cấp 3 cũng không có cơ hội diễn xuất, mãi tới khi đại học, chuẩn bị tiết mục biểu diễn đón sinh viên mới, người hướng dẫn nói “Bây giờ phải bắt đầu tập luyện nếu không sẽ muộn, tìm ai hát được lên hát đi”

Tìm ai bây giờ?

Tìm một vòng, chọn người phát âm tốt nhất trong lớp là Đỗ Oản. Tiếng Anh nói tốt vậy chắc chắc hát sẽ hay, còn chọn cho cô một đoạn nhạc đệm kinh điển trong phim, lúc ở Họi sinh viên luyện tập, trống, dương cầm đều chuẩn bị sẵn sàng cho cô, vừa mở miệng thì dàn nhạc bốn người bỏ chạy mất 3 người.

Từ đó, Đỗ Oản khoa tiếng Anh nổi tiếng toàn trường. Nhị Nha không chấp nhận nổi, cầm một quyển từ điển tiếng Anh đứng trước gương trong phòng luyện đọc, đoạn đầu đọc giọng còn hay hơn cả giảng viên, đoạn sau hát một đoạn, mấy chị em trong phòng đều mang tai nghe lên.

Nhị Nha mặt mày ủ ê “Thật sự nghiêm trọng vậy hả?”

“Đỗ Oản, cậu phải tin tưởng trời đóng cánh cửa này lại thì nhất định mở cửa sổ khác cho cậu”

Nhị Nha hoàn toàn từ bỏ con đường âm nhạc.

“Thầy em nói có thể phát âm của em có vấn đề, tất cả dây thanh quản với sự nhiệt tình yêu thương của em đều dành cho sự nghiệp phiên dịch, nhất định phải có thứ khác hy sinh”

“Nói nhăng nói cuội không, ngũ âm không đầy đủ thì nói ngũ âm không đầy đủ đi”

“Ngũ âm em không đủ anh chê em hả?”

“Chê đâu, cơm thừa của em anh còn anh, sao có thể ghét bỏ chê bai em được”

“Anh ăn cơm thừa của em lúc nào chứ?” Nhị Nha dám vỗ ngực cam đoan là cô không bao giờ bỏ thừa đồ ăn!

Hòa Tiểu Xuân ngồi trong xe nhìn Nhị Nha từ đầu hẻm đi càng ngày càng gần lại mình, vừa muốn xuống xe chào hỏi thì nhìn thấy người bên cạnh Nhị Nha, bỗng ngây người. Luống cuống tay chân tìm kính viễn vọng trong ngắn kéo, điều chỉnh tiêu cự, nín thở nhìn. Nhìn rõ người đi bên cạnh Nhị Nha là ai, Tiểu Xuân hoảng loạn ném kính viễn vọng đi, lấy hơi lên hít vào từng hơi từng hơi.

Hôm nay cô tan tầm sớm, rảnh rỗi chán nên nhớ người hôm ăn cơm đã kết bạn Nhị Nha, nghĩ sẽ tìm cô ấy đi chơi. Cô đỗ xe ở đây tầm chưa tới một phút, định gọi điện thoại hỏi xem cô ấy ở đâu, ai ngờ gặp phải Hồ Duy đang đưa cô ấy về.

Tiểu Xuân lấy tóc che nửa mặt mình lại sợ bị phát hiện, sau đó trơ mắt nhìn Hồ Duy vào một tiểu viện. Cô biết Vệ Nhuy có giấu diếm gì đó, cô biết, Nhị Nha không chỉ đơn giản là người phiên dịch cho Vệ Nhuy!

Đợi Hồ Duy đưa Nhị Nha vào nhà, từ trong quay ra, Hòa Tiểu Xuân thong thả mở cửa xe, gọi anh “Hồ Duy…”

Tiểu Hồ trong sắc trời hoàng hôn nhập nhoạng quay đầu lại, mắt đen nhánh, mũi cao thẳng, môi gợi cảm.

Hòa Tiểu Xuân mang giày cao gót, áo khoác dài đến gối, thanh lịch đi tới bên anh.

Khi Hồ Duy nhìn thấy người gọi anh là Hòa Tiểu Xuân, chưa kịp chào hỏi thì Tiểu Xuân đã không kiềm chế được mà chui vào lòng Hồ Duy, ôm eo anh!

*****

Theo chị GG

Ngũ âm: Âm nhạc Trung Hoa là dựa trên hệ thống âm nhạc cổ truyền dân tộc bao gồm 5 loại âm điệu, 5 nốt nhạc chính gọi là ngũ âm. Năm âm thanh này được sắp xếp thành: Cung, Thương, Giốc, Chuỷ, và Vũ.

Theo truyền thống Trung Hoa, bất cứ âm giai nào trong ngũ âm đều có thể ảnh hưởng đến những nội tạng bên trong của con người và có thể hoạt động như là một cơ cấu điều hòa. Âm nhạc có thể tăng cường sự điều tiết, khai mở ý tưởng, và điều hòa nhịp tim. Bởi vì người ta có những chỗ khác nhau, nội tạng của người này cũng khác người kia, nên âm nhạc cũng ảnh hưởng đến họ theo những cách khác nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi