TIỂU HẮC THỎ

Hắc thỏ cẩn thận thu lại vuốt sắc, nó đùa giỡn với người kia, vỗ vào mặt Chử Thiếu Kiệt cũng không cảm thấy đau đớn gì.

Chử Thiếu Kiệt cười cười, mặc cho hắc thỏ vỗ hắn một hồi, bắt lấy chân nó lật đệm thịt lên đặt ở lòng bàn tay kiểm tra, ngón tay cọ vào đệm thịt, truyền đếm xúc cảm hơi thô ráp.

Nhục điếm của hắc thỏ không non mềm, nó nếm qua không thiếu trái đắng, cái chân sau què rồi kia, xương cốt sờ vào có chút vặn vẹo, mỗi khi Chử Thiếu Kiệt muốn sờ cái chân này của nó luôn luôn bị đạp, bây giờ thì không còn đạp người nữa, miễn cưỡng kéo cái chân kia gác trên lòng bàn tay hắn, khi cao hứng sẽ còn từ từ mài răng.

Bên ngoài mưa chớp đan xen, Chử Thiếu Kiệt liền ôm hắc thỏ chơi đùa với nó, trận mưa này rất lâu, xử lý xong công sự, cũng chưa thấy ngớt chút nào.

Chử Thiếu Kiệt hôm nay vốn muốn dẫn nó đi dạo ở khu bờ sông, lúc này một người một thỏ cùng nhau nhìn trời mưa trút nước, mưa ầm ầm trên mái hiên tụ lại đánh vào phiến đá, trời đất thoáng chốc trùm lên một tầng hơi nước dày đặc, mưa rơi quá lớn, đừng nói đến ra bờ sông, kể cả về trạch viện cũng còn không tiện.

Tới gần trưa, có người đưa cơm trưa tới, thỏ không thích ăn những thức ăn này, Chử Thiếu Kiệt móc từ trong túi ra một củ cà rốt, nhé vào trong lòng nó cho nó ôm gặm.

Hắc thỏ sợ sấm, đầu nhỏ gặm một cái lại dừng một chút, lỗ tai dựng thẳng lên nghe ngóng tiếng sấm bên ngoài, bao nhiêu lần sấm nổ vang, thân thể nó cũng run theo bấy nhiêu lần, một tấm thẻ tự kiểm điểm viết Nó rất sợ, hung hăng dụi vào trước ngực hắn.

Chử Thiếu Kiệt cảm thấy buồn cười, ngòn tay nhẹ nhàng sờ một cái trên lỗ tai mềm mại của nó, “Vật nhỏ, nếu sợ sét đánh, liền cố gắng đừng nghe nữa.”

Thỏ nhẹ nhàng a a, trừ cái mông còn thò ra bên ngoài, ôm chặt cà rốt của mình chiu vào trong vạt áo, kề sát lồng ngực Chử Thiếu Kiệt.

Vì mưa rào cản trở không thể rời khỏi nha phủ, dùng xong bữa trưa, Chử Thiếu Kiệt ôm hắc thỏ vào phòng nhỏ nghỉ ngơi.

Trạch viện nha phủ nhỏ, đi qua hành lang là đến ngay sương phòng. Chỉ mất một lục, dưới thân Chử Thiếu Kiệt đã bị nước mưa thấm ướt đẫm, thỏ từ lồng ngực của hắc chui ra, rơi xuống giường, nó được che chở kĩ lưỡng, bộ lông không có một cọng nào dính nước.

“Vật nhỏ, ta đổi một một bộ y phục sạch sẽ rồi lại cùng ngươi, hôm nay mưa lớn, ngươi theo ta ở lại đây ngủ trưa một lát.”

Chử Thiếu Kiệt tìm y phục đặt trên mặt quầy, hai ba cái đem y phục ướt sũng cởi sạch sẽ.

Hiện tại Chử Thiếu Kiệt đã ba mươi, làm quan mười năm ở kinh đô không xoá đi ý chí của hắn, vừa đọ sức cùng quan lại trong triều, vừa không quên tập võ luyện thân mỗi ngày, chăm chỉ khắc khổ. Người khác trong triều làm quan hai ba năm dáng dấp đã thay đổi hắn, hắn mười năm vẫn như ngày đầu, ngoài tướng mạo cùng khí chất nhìn qua thận trọng hơn nhiều, cũng không có thay đổi gì nhiều.

Tinh eo cường tráng, thể phách kiên cường, thời điểm Chử Thiếu Kiệt đưa lưng về phía giường để xỏ quần, quay đầu lại ngó một cái thỏ trên giường.

Giữa một vùng hỗn độn, hắc thỏ mơ hồ nhìn thấy bóng lưng đứng phía trước.

Nó mở to hai mắt nỗ lực xem, tầm nhìn phác hoạ ra thân cốt đối phương, mơ mơ hồ hồ, nhưng quả thực là thấy được người.

Nó đột nhiên trở nên hưng phấn, Chử Thiếu Kiệt thắt chặt dây lưng, còn chưa mặc áo lót đâu, nhìn thấy thỏ hành động khác thường, vui mừng nở nụ cười, để trần thân trên nhảy vào giường, ôm chặt lấy nó đặt trên eo, “Vật nhỏ, ngươi vui mừng cái gì thế?”

Hắc thỏ nhìn người mông lung trước mắt, lỗ tai đung đưa qua loại, chỉ tiếc mắt người vẫn chưa nhìn được rõ ràng, nó ngồi trên bùng Chử Thiếu Kiệt chơi đùa một lúc, ủ rũ xuống, móng vuốt bám chặt dây lưng ngủ mất.

Chử Thiếu Kiệt mặc nó hồ nháo, kéo chăn đắp, cũng ngủ cùng hắc thỏ.

Lần này cảm giác rất lâu, Chử Thiếu Kiệt thậm chí mơ một giấc mộng kỳ quái lạ lùng, lúc hắn tỉnh táo dậy sau mơ, ý thức vốn tản mạn đột nhiên cảnh giác.

Trong chăn của hắn núp một người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi