TIÊU HỒN HOA NGUYỆT DẠ

Khi Quân Qua Bất, Hoa Yêu, Nguyệt Vô Phong, ba người cùng xuất hiện ở trước mặt Thập Dạ, Thập Dạ vẫn không thể tin được ánh mắt của mình, hắn không tin mấy chục năm qua, cha chưa từng liên lạc hoặc xuất hiện trước mặt của hắn, "Cha?” Thật ra từ nhỏ đến lớn, Thập Dạ chỉ nhìn thấy Quân Qua Bất vài lần, hơn nữa đều ở trong bóng tối, thậm chí Thập Dạ không nhớ rõ bộ dạng của cha hắn. Nhưng khuôn mặt của Thập Dạ và Quân Qua Bất có mấy phần tương tự, mà mái tóc của Quân Qua Bất đen nhánh thật dày, không phải màu bạc như Thập Dạ.

Thập Dạ lặng lẽ khắc ghi hình bóng cha của hắn vào trong lòng.

Sau khi Quân Qua Bất nhìn thấy Thập Dạ, tròng mắt hiền từ, chậm rãi nói, "Thập Dạ, trả nương tử lại cho người ta đi. Với điều kiện của ngươi, nữ nhân dạng nào chẳng có?”

Thập Dạ nhíu mày một cái, không nói lời nào, chẳng qua cúi đầu nói với Hoa Nhiễm, "Ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng, lát sau ta trở lại."

Trên mặt Thập Dạ từ đầu tới cuối không có nửa phần lúng túng và hốt hoảng, hắn đứng dậy muốn dẫn mọi người đi ra ngoài.

Nguyệt Vô Phong nhìn thấy Hoa Nhiễm rất vui mừng, thậm chí nhất thời không biết nên làm sao cho phải. Vậy mà Hoa Nhiễm giống như không có nửa chút vui sướng, nàng ngước mắt nhìn những người không quen biết đứng ở trước mắt, trong mắt không hề gợn sóng.

"Hoa Hoa." Nguyệt Vô Phong kêu lên.

Hoa Nhiễm xoay qua nhìn hắn, nhìn thật chăm chú, trong mắt lóe lên một tia khác thường, ngay sau đó chuyển tầm mắt, tiếp đó lại nghĩ tới điều gì, đứng lên, giang hai cánh tay chạy đi. Nguyệt Vô Phong vui mừng, cũng giang hai cánh tay, nhưng thấy Hoa Nhiễm lướt qua người hắn, ôm thật chặt Hoa Yêu, "Cha......"

Nguyệt Vô Phong chỉ cho rằng Hoa Nhiễm giận hắn, từ phía sau ôm lấy Hoa Nhiễm, vẻ mặt Hoa Nhiễm lộ ra hoảng sợ, ôm chặt cổ của Hoa Yêu không buông tay.

"Hoa Nhiễm." Nguyệt Vô Phong khẽ gọi, Hoa Nhiễm cũng không để ý tới hắn, ôm Hoa Yêu càng chặt hơn, "Cha......"

"Nữ nhi ngoan." Đã rất lâu Hoa Yêu không thân cận với nữ nhi, mặc dù kỳ quái cũng để mặc cho nàng ôm, vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng.

"Cha, dẫn ta về nhà. Ta nhớ mẫu thân, nhớ nhà, hu hu......" Hoa Nhiễm khóc thút thít giống như một hài tử.

Hoa Yêu tò mò, vẫn dụ dỗ, "Được, được, được, cha dẫn con trở về."

Hoa Nhiễm quay đầu lại cười nói với Thập Dạ, "Thập Dạ ca ca, ta muốn về nhà nha. Cám ơn huynh chăm sóc."

"Hoa Nhiễm? Ta không cho nàng đi!” Ánh mắt Thập Dạ mang theo hi vọng, tròng mắt đen như mực, mang theo vẻ ôn nhu, giọng nói kiên quyết, "Ngày mai ta làm gạo nếp đường cho nàng......"

Sắc mặt Nguyệt Vô Phong khó coi, nhìn Hoa Nhiễm chằm chằm, hắn sốt ruột muốn biết đáp án.

Quân Qua Bất đứng ở một bên không nói lời nào, ông chỉ nghĩ xem trước tình huống rồi nói sau.

Hoa Nhiễm cười hì hì, "Thập Dạ ca ca, ta cũng rất muốn ăn, nhưng ta muốn đi về trước, mẹ ta nhớ ta đấy." Nói xong nhìn về phía hắn vẫy vẫy tay, "Về sau ta sẽ tìm huynh chơi."

Quân Qua Bất nhìn thấy bộ dáng này, trong lòng đã hiểu rõ. Nữ hài tử Hoa Nhiễm này dường như có chút không đúng. Ông nhìn về phía Thập Dạ nói, "Gần đây có một số việc nhỏ giao cho ngươi làm, ngươi cũng không chăm sóc được người ta, ngươi để cho phụ thân của người ta mang nữ nhi trở về."

Nói xong ông nhìn thoáng qua Hoa Yêu một cái, mình lại quay lại kéo Thập Dạ bắt đầu nói việc nhà.

Một bên là cha, một bên là nữ nhân mình yêu mến. Thập Dạ tránh không thoát sức lực trên tay Quân Qua Bất đành trơ mắt nhìn Hoa Yêu mang Hoa Nhiễm đi. Bên cạnh bọn họ còn có tên Nguyệt Vô Phong bám theo làm cho người ta thống hận..

"Cha, người làm gì vậy?” Giọng nói Thập Dạ lạnh lùng, ngay cả trước mặt cha của hắn, hắn cũng không cho chút mặt mũi.

"Thập Dạ, ngươi cần gì lung lạc tâm trí của nàng. Cha biết ngươi pháp thuật cao minh, nhưng cũng không thể phá gia môn người ta."

Thập Dạ cũng không muốn giải thích, hừ lạnh một tiếng, "Tại sao phải dẫn bọn hắn tới, cho ta thêm chút thời gian, ta và nàng sẽ tu thành chánh quả."

"Cần gì tham luyến một nữ tử như vậy, lấy điều kiện của ngươi......"

"Ta cũng không cần ai. Cha, ta vẫn tự hào về người nhưng hôm nay ta xem thường người." Thập Dạ khỏi tay Quân Qua Bất, sải bước đi ra ngoài, vừa đi vừa thổi ống tiêu. Tiếng tiêu lượn lờ, đều là bi thương và tức giận, bầu trời giăng đầy mây đen, mưa to cuồng loạn rơi xuống..

Sắc mặt Quân Qua Bất ngẩn ra, đối với tính tình dễ chịu của Thập Dạ lúc trước kia đã biến mất, ông nhẹ nhàng nói, "Thần Minh, ta làm thương tổn con của chúng ta, chỉ vì gặp ngươi một lần, ngươi có thể trách ta?” Ngay sau đó sắc mặt ông rét lạnh, hung ác nói, "Hoa Yêu, nếu lừa gạt ta, đừng trách ta vô tình."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi