TIỂU HỒNG MẠO TẤN CÔNG

Edit: Súp lơ

Beta: TH

“Được rồi, đã giải thích xong phương pháp điều trị.” Khăn đỏ cầm bút Mark không chớp mắt nhìn anh Sói: “Thế nào, hôm nay anh muốn bắt đầu làm gì trước?”

“Bắt đầu rồi?” Sói ta nói với điệu ngoài ý muốn.

“Chỉ còn có hai mươi lăm ngày, nếu sau hai mươi lăm ngày phương án điều trị này thất bại thì tính từ hôm nay, quãng đời còn lại của anh đã bắt đầu ngày đầu tiên, rất nhanh sẽ trôi qua.” Khăn đỏ nói.

Ngày đầu tiên của quãng đời còn lại sao? Nghĩ đến thời gian sống còn bắt đầu đếm ngược, Huy Lãng vốn cảm thấy thế giới này thật nhàm chán bỗng nhiên có chút thoải mái hẳn lên. Đại khái bởi vì sắp rời đi nên cũng không quá khắt khe như trước nữa.

“Tôi không có việc gì rất muốn làm, cũng không có gì cực ghét.” Sói ta nói không chút để tâm: “Chết cũng coi như một việc muốn làm đi.”

“Yes!” Chỉ cần bắt đầu từ việc Sói ta không có việc gì muốn làm, Khăn đỏ cô đúng là một thiên tài.

“Hình như cô rất vui?” Sói ta cứ cảm thấy Khăn đỏ có gì đó là lạ hơn trước.

“Hể…?” Toi rồi, tự nhiên lại biểu hiện ra ngoài: “Là vì như thế này, tuy rằng anh không có việc gì rất muốn làm nhưng mà ít ra anh cũng đã đồng ý phương pháp điều trị của tôi, đối với tôi đó chính là một sự cổ vũ không thể nghi ngờ. Cổ vũ của anh là vinh dự lớn nhất của tôi.”

“Não cô bị khói hun hỏng rồi à? Tự nhiên diễn sâu thế?” Sói ta hỏi.

“…” Nhịn, phải nhẫn nhịn. Tiểu Hồng Mạo tự tẩy não mình xong rồi mới gượng ép mỉm cười: “Theo ước hẹn lúc trước, nếu Sói ca đây không có việc gì đặc biệt muốn làm thì sẽ phải nghe theo mọi sự sắp xếp của tôi, tôi làm gì thì anh phải làm cái đó.”

“Được.” Dù sao Huy Lãng cũng là một người nói được làm được: “Tôi cũng muốn xem xem cuộc sống của một con người cực kì tham sống sợ chết có gì khác biệt.”

“Tôi sẽ cho anh mở mang kiến thức một phen.” Hai mắt Khăn đỏ phát sáng, xoay người loạt xoạt viết lên trên giấy dòng đầu tiên.

Ngày thứ nhất: cùng Khăn đỏ đi câu cá.

Hơn hai giờ sau.

Trên là bầu trời trong xanh không một gợn mây, phía dưới là mặt biển mênh mông vô bờ bến, một chiếc du thuyền xa hoa lẳng lặng trôi nổi trong một mảnh trời đất bao la.

“Tóm lại là chúng ta phải ngồi câu cá suốt cả một ngày?” Sói ta đeo kính râm, nhìn ai đó đã phơi nắng tới đỏ bừng cả mặt.

“Trước tiên chưa nói đến câu cá, anh có mang theo kem chống nắng không?” Toang quá, quá toang, lần này ra ngoài chưa kịp chuẩn bị cái gì hết, toi đời làn da mềm mại của cô rồi.

“Câu cá thì cần gì đến kem chống nắng?” Sói ta biết rồi nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Để phòng tránh trường hợp bị nắng làm tổn thương da cứ sao.” Khăn đỏ nói.

“Ồ, tôi chưa bao giờ bị nắng cháy da đâu, thì ra cô phơi nắng cũng sẽ bị tổn thương.” Sói ta sung sướng khi người gặp họa, thản nhiên nói.

Tên khốn này chắc chắn là cố ý, cho dù cách một lớp kính râm thì cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh ta.

“Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên bắt đầu điều trị thôi.” Sói ta bỗng nhiên đứng dậy yêu cầu được chữa trị.

Tiểu Hồng Mạo nhìn ánh mặt trời chói lóa bên ngoài, cắn răng, dậm chân một cái. Được, muốn điều trị thì điều trị. Đến khi Khăn đỏ xách theo cần câu cá và các thứ vật dụng linh tinh khác ung dung đi ra ngoài thì cách đó một khoảng xa, lão Sói đã dọn xong băng ghế, sau đó… rảnh rỗi đứng chờ.

“Răng rắc, răng rắc…”

Đổi góc khác.

“Răng rắc, răng rắc…”

Tuy rằng cái nắng mặt trời như thuốc  độc thế nhưng cái nhan sắc kia đúng thật là ngoại lệ, tiếp tục đi…

“Răng rắc, răng rắc…”

Sói ta có chút cạn lời khi nhìn người nào đó đang say mê tự sướng sống ảo, vẫn nên yên lặng câu cá của mình thôi.

“Tại sao anh lại đứng ngây ra đó rồi?” Sau khi Khăn đỏ chụp một đống hình, chợt quay đầu lại nhìn về phía ai kia đang đứng bất động lù lù một đống ở đó.

Sói ta quay đầu, nhìn Khăn đỏ xuyên qua lớp kính râm: “Cô nói cái gì?”

“Chúng ta không phải đã thống nhất là tôi làm gì thì anh cũng phải làm thế đó sao?” Khăn đỏ quơ quơ điện thoại di động, nói tiếp: “Đây này, tôi tự chụp hình thì anh cũng phải tự chụp đi chứ.”

“…” Sói ta nâng tay tháo kính râm xuống, không có lớp kính màu che, quả nhiên biểu cảm âm hiểm của người phụ nữ này hiện ra rõ ràng hơn.

“Không phải là anh muốn nuốt lời chứ?” Khăn đỏ nhướn mi, nói.

Thì ra là đã đào hố chờ anh nhảy xuống, thế nhưng từ xưa đến nay anh vốn không biết sợ là gì!

Huy Lãng đeo lại kính râm, lấy điện thoại của mình ra, mở camera, học tập Khăn đỏ tạo dáng lúc nãy, nhanh chóng chụp mấy kiểu ảnh tượng trưng. Chụp xong, anh không kiên nhẫn buông điện thoại xuống.

“Đợi đã….” Khăn đỏ bổ nhào lên: “Cho tôi xem ảnh đã.”

“Tùy cô!” Sói ta không chút để tâm ném điện thoại cho Khăn đỏ.

“Chậc chậc… Chẳng được cái nào ra hồn.” Khăn đỏ vừa lắc đầu vừa nói.

“Tại sao không được cái nào ra hồn?” Sống đến tầm tuổi này đây là lần đầu tiên anh bị người ta đánh giá không nên hồn.

“Anh xem này, tôi chụp ảnh bằng phần mềm làm đẹp, còn anh chỉ dùng cam thường thì tất nhiên ảnh chụp ra sẽ không giống nhau rồi. Còn nữa, điện thoại di động gì mà ngay cả phần mềm làm đẹp cũng không có?? Trời ạ, thế này sao được, đợi đó tôi tải cho anh một cái.” Khăn đỏ vừa nói vừa tự động tải về phần mềm làm đẹp vào máy anh, sau đó lại tiếp tục so sánh ảnh của mình và ảnh của Sói ta.

“Còn nữa này, lúc tôi chụp hai tấm cuối cố tình chu miệng, còn dùng sticker con thỏ đáng yêu nữa.”

“Chu miệng???” Sói ta kìm nén cảm xúc muốn bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Ối chà sao tự nhiên lành lạnh thế nhỉ?

“Sticker con thỏ?”

“A ha ha… Chu môi thì cho qua đi, hình con thỏ cũng không thích hợp với anh đâu. Nếu không anh dùng cái biểu cảm sói xám đi, rất uy vũ lại khí phách đấy, ha ha ha…” Bản năng sống còn thôi thúc làm Khăn đỏ phanh lại đúng lúc.

Sói ta bình tĩnh nhìn Khăn đỏ nửa phút làm cho cả người cô đổ đầy mồ hôi lạnh.

Khăn đỏ mày có gì phải sợ, nếu không liều mạng thì sẽ toi đời!

“Điều trị, đây là điều trị…” Khăn đỏ quyết tâm nói.

Sói ca không hổ là một người đàn ông đích thực, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Anh lại cầm điện thoại di động lên, mở app camera làm đẹp, chụp mấy cái, thậm chí đến cuối cùng còn dùng photoshop một tấm có hình sói xám,

“Thế này là được chứ gì?” Sói ta hỏi.

“Được rồi.” Quả nhiên không hổ là app camera làm đẹp, có thể làm Sói ta thêm chút dịu dàng hơn, với cam thường tuy rằng anh vẫn rất đẹp trai nhưng khí thế quá ép người rồi.

Sói ta thấy người nào đó cuối cùng cũng im lặng, lại xoay người tiếp tục câu cá.

“Tiếp theo là đăng lên vòng bạn bè.” Khăn đỏ nói xong, vèo một cái nghĩ ra đôi dòng cap kiểu cách, chuẩn bị đăng lên thì Sói ta cạnh đó đột ngột đứng phắt dậy.

“Anh làm gì đấy?” Khăn đỏ bị dọa sợ.

“Vòng… bạn… bè?” Sói ta gằn từng chữ, hỏi lại.

“Ừ, chụp ảnh mà không đăng lên trên vòng bạn bè thì để làm gì?” Khăn đỏ khó hiểu nói: “Hay là nói trắng ra, anh không có bạn bè?”

Sói ta không thể nào không có vòng bạn bè được, số lượng bạn bè trong giới thượng lưu của anh có thể dọa chết người, thế nhưng anh chưa bao giờ đăng cái gì lên trên vòng bạn bè.

“Dễ lắm đấy, đầu tiên là sắp xếp mấy cái ảnh vừa chụp, sau đó đánh thêm một vài dòng trạng thái rồi đăng lên, giống tôi đây này.” Khăn đỏ nói xong, trực tiếp thực hành phát ảnh lên trên vòng bạn bè cho Sói ta xem.

(Du thuyền rời bến đi câu cá, vui quá xá là vui…) bên dưới là ảnh một cô gái mang khuôn mặt hết sức vui vẻ, môi chu lên đỏ hồng.

Trên trán Sói ta nổi đầy gân xanh, lòng chỉ khao khát một cước đá bay người nào đó xuống biển.

“Tới lượt anh rồi đấy.” Khăn đỏ chớp chớp mắt, cười rộ vô cùng đáng yêu: “Phải phối hợp trị liệu nha.”

Bản thân mình mất não rồi cho nên mới có thể đồng ý cho người phụ nữ điên khùng này điều trị cho mình.

“Chẳng lẽ cô không thấy thẹn gì à?” Sói ta cố gắng giãy giụa.

“Thẹn? Tại sao lại phải thẹn?” Khăn đỏ hoàn toàn thất vọng: “Kệ nó đi, dù sao cũng sắp chết đến nơi rồi thẹn thùng cái nỗi gì!”

Đây là cô ta muốn chế nhạo mình? Còn cố tình dùng phép khích tướng nữa, nếu mình không làm thì chứng tỏ là bản thân không thật sự muốn chết? Mơ cũng đẹp lắm!

Lúc này, Sói ta lấy điện thoại ra, học theo Khăn đỏ vèo cái đăng ảnh lên vòng.

Ngay lập tức làm bốn phương nổi sóng thần.

Tổng giám đốc nào đó: Có phải Huy Lãng không đấy?

CEO nào đấy: Há há, Sói ca với cái sticker thật xứng đôi vừa lứa.

Nhân vật nhỏ mới giàu nào đó: Sói ca, đừng nói anh uống lộn thuốc nhá.

Nhân vật nhỏ mới nổi qua đường: Không lẽ buồn quá hóa rồ rồi.

Thanh niên cấp dưới: Không lẽ tập đoàn Huy Hoàng sắp bị phá sản?

Người anh em bạn học: Giết tôi đi, Sói ca tự dưng phát lên trên vòng bạn bè, mau share, mau share lên diễn đàn hội anh em.

Người qua đường không ai biết là ai: Má ơi, chủ nhân của xí nghiệp nổi danh thế giới, nội tâm thật sự lại đi thích mấy cái hình dễ thương đáng yêu.



Hít sâu, lại hít sâu, hít sâu thêm cái nữa… Con bà nó, lâu lắm rồi anh mới tức giận như thế này.

“Anh zai này, uống ngụm nước đi.” Khăn đỏ thấy Sói ta hơi là lạ, nhưng còn điên rồ hơn cầm hai cốc nước đá lạnh đi ra, đưa cho anh một cốc.

Sói ta không thèm để ý tới.

Khăn đỏ cũng không tức giận, tự mình ngồi vào chỗ mình, tiếp tục câu cá, câu cá, câu… Câu cá chán chết đi được, tại sao mấy ông trùm trong TV cứ thích dong thuyền rời bến câu cá??

Một tiếng sau.

Khăn đỏ phơi nắng đến hoa mắt chóng mặt, thu dọn cần câu nói: “Sói ca, chúng ta quay về đi.”

“Quay về?” Sói ta cười lạnh.

“Đúng vậy, cũng thực hiện gần hết các hoạt động rồi, cá cũng đã câu, ảnh cũng đã chụp, cũng phát lên trên vòng bạn bè rồi, khá là giống cách sống của người thường.” Khăn đỏ nói.

“Mười giờ chúng ta mới xuất phát, giờ cũng chỉ mới ba giờ chiều. Lịch trình hôm nay là câu cá, trời còn chưa tối cô muốn đi đâu?” Sói ta hỏi ngược lại: “Cô không muốn phối hợp điều trị?”

Khăn đỏ dám chỉ tay lên trời thề, nếu như hôm nay cô nói một chữ không thì hai mươi tư ngày sau chắc chắn cô không thể làm bất cứ thứ gì.

“Anh nói đúng lắm, phải phối hợp điều trị.” Khăn đỏ cười ha hả rồi lại ngồi xuống băng ghế một lần nữa, tiếp tục cười ngoác mồm khổ sở phơi nắng giữa trưa cùng Sói ta, phơi tới nỗi cô cảm thấy hơi nước trong người mình đều bay hơi ra bên ngoài hết rồi.

Thế này và trong tưởng tượng của cô đâu giống nhau!!!!

HẾT CHƯƠNG 20

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi