TIỂU HỒNG MẠO TẤN CÔNG

Editor: Moonie

Beta: Hinh

Khi Tiểu Hồng Mạo khập khiễng chạy đến toà cao ốc Huy Hoàng, anh Sói đã ở tầng cao nhất của phòng làm việc.

Tiểu Hồng Mạo nhìn quanh đại sảnh một lát, sau khi phát hiện thang máy yêu cầu cà thẻ thì cô quả quyết đi về phía quầy phục vụ.

“Xin chào.”

“Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?” Người đẹp đứng trước bàn dịu dàng khéo léo hỏi.

“Tôi muốn tìm Sói tổng.” Tiểu Hồng Mạo biết công ty lớn như này, muốn gặp giám đốc chắc chắn phải hẹn trước, vì thế cô lại bổ sung thêm một câu, “Tôi có hẹn trước, tôi họ Tiêu, là bác sĩ chủ trị của anh ấy.”

“Xin lỗi, hôm nay tổng giám đốc của chúng tôi không có khách hẹn trước, cô Tiêu có nhớ nhầm không ạ?” Tiếp tân hỏi.

“Không có hẹn trước? Cô… Cô còn chưa hỏi mà, sao đã biết là không có hẹn trước?” Tiểu Hồng Mạo buồn bực nói.

“Buổi sáng trợ lý đã cố ý thông báo, hôm nay Huy tổng không tiếp khách, ai đến cũng không tiếp.” Cô tiếp tân vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp, nhưng lời thốt ra khiến mắt Tiểu Hồng Mạo tối sầm.

Cố ý dặn riêng? Ai đến cũng không tiếp?

Đây là đang nhằm vào mình nhỉ, chắc là nhằm vào mình rồi.

“Không phải, tôi thật sự có hẹn trước, người đẹp, cô gọi điện thoại đi để tôi nói chuyện.” Tiểu Hồng Mạo còn muốn tranh thủ thêm chút nữa.

“Xin lỗi, thật sự không được.”

“Tôi là bác sĩ, là bác sĩ chủ trị của Sói tổng, bệnh tình của Sói tổng rất nghiêm trọng. Hôm nay tôi nhất định phải thấy anh ta, nếu không sẽ xảy ra án mạng.” Tiểu Hồng Mạo còn nói thêm.

“Không được.”

Sau đó, bất kể Tiểu Hồng Mạo nói gì, thứ nhận lại vẫn luôn là hai chữ không được. Giằng co gần nửa giờ ở quầy tiếp tân, Tiểu Hồng Mạo hoàn toàn thua trận, cô ủ rũ cúi đầu ngồi trên chiếc ghế ở góc đại sảnh.

Anh Sói tức giận, được rồi, Tiểu Hồng Mạo có thể hiểu, nhưng mà có cần phải tuyệt tình như vậy không?

Một người đàn ông sao lại nhỏ mọn như vậy chứ!

Tiểu Hồng Mạo tức giận hung hăng dậm chân, cuối cùng chính mình lại bị đau, ôm đầu gối kêu ôi ôi.

“Bác sĩ Tiêu?”

Tiểu Hồng Mạo nghe thấy giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là vệ sĩ A đi tới, cô lập tức vui mừng kêu lên: “Hùng Đại!”

“Bác sĩ Tiêu, chân của cô sao vậy?” Hùng Đại bước vài bước đến cạnh Tiểu Hồng Mạo, nhìn miệng vết thương ở đầu gối cô da tróc thịt bong bèn quan tâm nói.

“Không sao, vừa nãy tôi không để ý, làm miệng vết thương nứt ra.” Tiểu Hồng Mạo cười nói.

“Vết thương nghiêm trọng như vậy, sao không đi bệnh viện băng bó lại?” Hùng Đại hỏi.

“Đi rồi, nhưng bác sĩ bảo hiện tại là mùa hè, miệng vết thương của tôi không nên băng bó, nếu không sẽ dễ sinh mủ. Thật ra cũng không có gì, bôi thuốc đúng hạn là được.” Tiểu Hồng Mạo nói.

“Vậy tôi đưa cô đến phòng y tế bôi thuốc nhé?” Hùng Đại nói.

“Không cần, không cần, tôi còn phải ở đây chờ anh Sói nữa.” Tiểu Hồng Mạo xin giúp đỡ nhìn về phía Hùng Đại, hỏi, “Hùng Đại, anh có thể nói với anh ấy một câu được không, để anh ấy gặp tôi, tôi muốn nói lời xin lỗi với anh ấy.”

“Bác sĩ Tiêu…” Hùng Đại thở dài nói, “Tôi đã theo Huy tổng được gần hai năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy tức giận đến vậy.”

“Tôi cũng biết trò chơi ngày hôm qua quả thật hơi quá đáng, nhưng chúng ta vốn là có ý tốt mà.” Tiểu Hồng Mạo tủi thân nói, “Tôi cũng chỉ hy vọng anh Sói có ý muốn sống hơn thôi mà.”

Hùng Đại đi theo lão Sói hai năm, ít nhiều cũng có phát hiện tâm tư muốn tự sát của ông chủ nhà mình, anh thở dài nói: “Một người thông minh như ngài ấy, chuyện đơn giản như vậy sao lại không nhìn ra được chứ. Ngài ấy đau khổ là vì cô lừa ngài ấy.”

“Đau khổ?” Tiểu Hồng Mạo sửng sốt.

“Đúng vậy, so với tức giận, có lẽ ngài ấy lại càng khó chịu hơn.” Hùng Đại nói, “Ngày hôm qua ông chủ ngồi ở ban công một đêm, ngay cả Mạo Tử cũng không quan tâm.”

Có lẽ Tiểu Hồng Mạo không biết, tuy rằng ngoài mặt anh Sói có vẻ ghét bỏ Mạo Tử, nhưng khi về đến nhà thì lại thích đùa giỡn pha trò với Mạo Tử. Thỉnh thoảng sẽ nói chuyện với nó, rồi ôm nó đi ngủ. Việc đầu tiên mỗi sáng dậy cũng là kêu anh với Hùng Nhị xuống lầu xem Mạo Tử.

Nhưng mà đêm qua, dường như anh Sói lại quay về giống một tháng trước, ngồi một mình lẳng lặng ở trên ban công, nhìn bầu trời đêm, nhìn thành phố, không nói không rằng, bất động. Đến rạng sáng Hùng Đại vào, áo ngủ trên người Anh Sói đã ướt đẫm giọt sương.

“Bởi vì bị tôi lừa nên anh ấy buồn sao?” Tiểu Hồng Mạo chần chừ nói.

“Cụ thể vì sao thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc chắn liên quan đến chuyện ngày hôm qua.” Hùng Đại thấy miệng vết thương của Tiểu Hồng Mạo vẫn đang chảy máu, anh nhíu mày nói, “Nếu cô không muốn đến phòng y tế vậy chờ tôi một lát, tôi mang hòm thuốc ra đây.”

Bây giờ trong đầu Tiểu Hồng Mạo đều là chuyện anh Sói đang rất buồn, căn bản không nghe rõ Hùng Đại nói cái gì, ngơ ngác ừ hai tiếng rồi lại rơi vào thế giới của mình.

Anh Sói đau khổ?

Tại sao anh lại đau lòng?

Chỉ vì chuyện ngày hôm qua?

Không đến mức đấy chứ.

Hay là dưới tình huống mình không biết, đã vô tình chạm vào giới hạn chịu đựng của anh?

Nhưng mà bây giờ anh không chịu gặp mình, mình muốn biết nguyên nhân cũng không được.

“Thật là, là một người đàn ông thì có gì phải nói ra chứ, cứ ngượng ngùng xoắn xít mãi, giống như một cô gái buồn bã trốn tránh vậy.” Tiểu Hồng Mạo cúi đầu nhìn đầu gối mình, lập tức hoảng hốt, “Ôi, chảy nhiều máu quá.”

Ngay sau đó cô lấy giấy vệ sinh từ trong túi ra, cẩn thận lau vết máu trên bắp chân.

Hùng Đại đi đến cửa phòng y tế, chợt dừng bước lại, anh nghĩ nghĩ rồi xoay người lại đi về phía thang máy.

Hùng Đại trong thang máy đi lên tầng cao nhất, nhìn thoáng qua Hùng Nhị ngồi ngoài cửa hỏi: “Ông chủ ở bên trong hả?”

“Ừ.” Hùng Nhị gật đầu.

“Có ai khác không?”

“Không có.” Hùng Nhị lắc đầu.

Hùng Đại lập tức yên lòng, trước ánh mắt khó hiểu của Hùng Nhị, anh đi qua gõ cửa văn phòng, sau đó đẩy cửa tiến vào.

“Ông chủ.” Hùng Đại đi đến trước bàn làm việc của Anh Sói.

“Có chuyện gì?” Anh Sói nhìn thoáng qua Hùng Đại rồi.

“Tôi muốn mượn dùng hòm thuốc của ngài một chút.”

“Mượn?” Anh Sói dừng động tác phê duyệt văn kiện, khó hiểu nói, “Phòng y tế đóng cửa sao?”

“Không phải, tôi cần thuốc cầm máu RG.” Hùng Đại nói, “Phòng y tế không có, tôi nhớ trong hòm thuốc của ngài có cho nên muốn mượn dùng.”

“Thuốc cầm máu? Cậu bị thương?” Anh Sói hỏi.

“Không phải tôi, là bác sĩ Tiêu, vừa nãy tôi thấy cô ấy ở đại sảnh, đầu gối của bác sĩ Tiêu không ngừng chảy máu, cho nên tôi muốn…”

“Được, cậu tự lấy đi.” Anh Sói lạnh lùng cắt ngang lời Hùng Đại, tiếp tục cầm văn kiện lên xem.

Hùng Đại thấy chuyển biến tốt bèn nhận lấy, cầm hòm thuốc đi xuống dưới lầu.

Hùng Đại mới rời đi không lâu, anh Sói đã ném văn kiện trong tay đi, bực bội đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Máu chảy không ngừng? Là do ngày hôm qua bị mình đẩy một cái sao?

Vậy cũng là đáng đời cô.

Anh Sói không ngừng thuyết phục bản thân, nhưng mà câu máu chảy không ngừng của Hùng Đại vẫn không ngừng xoay quanh ở trong đầu anh Sói, cuối cùng hình thành một hình ảnh cụ thể.

“Tôi thật muốn nhìn xem sao cô lại máu chảy không ngừng.” Anh Sói quay lại chỗ ngồi, gọi cho ban bảo vệ, “Chuyển camera theo dõi ở đại sảnh đến máy tính của tôi.”

Lúc Hùng Đại xách theo hòm thuốc xuống lầu, thùng rác dưới chân Tiểu Hồng Mạo đã hơn phân nửa là khăn giấy thấm máu, Hùng Đại phát hiện lượng máu chảy ra nhiều hơn bình thường nên không nhịn được hỏi: “Cô bị chảy máu hơi bất thường, hay là đi bệnh viện xem đi.”

“Không cần, không cần, cơ thể của tôi như vậy đó, một khi bị thương, thì vết thương sẽ khó lành hơn so với người khác, nhưng cũng không sao, lát nữa là ổn thôi.” Tiểu Hồng Mạo an ủi.

“Vậy tôi giúp cô khử trùng trước nhé.” Hùng Đại lấy cồn giúp Tiểu Hồng Mạo khử trùng, sau đó phun thuốc cầm máu mượn riêng từ chỗ Anh Sói lên.

Vốn dĩ mượn thuốc cầm máu chỉ là để thuận tiện nhắc đến Tiểu Hồng Mạo ở trước mặt anh Sói thôi, nhưng mà bây giờ xem ra, quả là thuốc đặc hiệu, nếu không miệng vết thương của Tiểu Hồng Mạo đúng là sẽ rất khó cầm máu.

“Wow, thuốc của anh là gì vậy, cầm máu nhanh như thế.” Tiểu Hồng Mạo kinh ngạc nói.

“Thuốc cầm máu RG, thuốc đặc hiệu lấy ở chỗ ông chủ.”

“Anh Sói?” Tiểu Hồng Mạo vui mừng nói, “Vậy có phải anh ấy…”

“Ngài ấy không phản đối tôi lấy thuốc nhưng cũng không nói muốn gặp cô.” Hùng Đại có chút áy náy nói, “Bác sĩ Tiêu, xin lỗi, tôi đã cố gắng lắm rồi.”

“Không sao, cảm ơn anh đã giúp tôi.” Hùng Đại vốn không có nghĩa vụ giúp cô, cho nên Tiểu Hồng Mạo rất biết ơn anh.

“Tôi không chỉ giúp cô, mà còn đang giúp ông chủ, tôi không hy vọng ngài ấy trở lại như trước kia.” Hùng Đại dọn dẹp lại hòm thuốc rồi nói, “Hay là cô ra bên ngoài chờ đi, lúc nào ông chủ rời công ty, tôi sẽ nhắn cho cô.”

“Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, tôi muốn ở đây chờ, tôi cũng không tin anh ấy không xuống.” Tiểu Hồng Mạo kiên định nói, “Hôm nay tôi nhất định phải gặp anh ta, nếu không chết không nhắm mắt.”

Chết không nhắm mắt? Khóe miệng Hùng Đại giật giật, anh phát hiện vị bác sĩ Tiêu này hình như rất thích phóng đại.

“Vậy tôi đi đây.”

“Ừ, tạm biệt.”

Tầng cao nhất.

Chờ Hùng Đại đang đứng che Tiểu Hồng rời đi, anh Sói lập tức thấy hai điểm đỏ trên đầu gối nhìn mà thấy ghê kia, anh nhăn mày, phóng đại video theo dõi đến khi toàn bộ màn hình chỉ còn lại cặp đầu gối của Tiểu Hồng Mạo.

“Sao lại nghiêm trọng như vậy, không phải chỉ đẩy nhẹ một cái thôi sao?” Anh Sói khó hiểu nói.

“Vết thương nghiêm trọng như vậy còn qua đây, đúng là rất chuyên nghiệp.” Anh Sói cười khổ một cái.

Không phải Tiểu Hồng Mạo cũng rất chuyên nghiệp sao? Hết lần này đến lần khác ngăn cản anh tự sát, suýt chút nữa táng thân biển lửa cũng không buông tay anh. Trong một tháng liên tục thay đổi phương pháp khiến anh vui vẻ. Chuyên nghiệp đến mức Anh Sói cho rằng Tiểu Hồng Mạo thật sự đang quan tâm anh.

Có lẽ là thật lòng cũng có một chút, nhưng nhiều hơn là trị liệu.

“Ting.”

“Ting ting.”

Anh Sói cúi đầu nhìn thoáng qua di động, trên màn hình hiện là có người gửi WeChat cho anh, không cần mở ra cũng biết người đó là ai.

Anh Sói mở WeChat ra, khung chat ồn ào lóe lên một đống chữ viết, hơn nữa còn đang không ngừng gửi đến.

(Tôi thấy WeChat vẫn còn gửi được, xem ra anh vẫn chưa xóa WeChat của tôi.)

(Anh Sói, tôi rất xin lỗi vì sự việc ngày hôm qua, anh để tôi gặp anh đi, tôi giải thích lại với anh.)

(Tôi biết sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không nên lừa dối anh, sau này tôi nhất định sẽ sửa.)

(Anh Sói, anh cao lớn anh tuấn đẹp trai, chắc chắn lòng dạ quân tử rộng lớn sẽ không so đo với tôi đúng không.)

(Anh Sói, cho tôi thêm một cơ hội đi.)

(Anh Sói, hôm nay anh không gặp tôi, tôi sẽ chết không nhắm mắt.)

Anh Sói đọc hết, nhưng một tin nhắn cũng không trả lời.

Tiểu Hồng Mạo đã nhắn liên tiếp hơn mười tin nhắn, kết quả đối phương một tin cũng không nhắn lại, Tiểu Hồng Mạo lập tức cảm thấy chính sách dụ dỗ mình chọn không có tác dụng, vì thế cô bắt đầu thay đổi chiến lược, tiếp tục nhắn: (Anh Sói, trước đó chúng ta đã đồng ý, một tháng là một tháng, thiếu một ngày cũng không được, nếu hôm nay anh không gặp tôi, thì tức là bội ước.)

Sau khi Tiểu Hồng Mạo nhắn xong, đợi nửa ngày cũng không thấy Anh Sói đáp lại.

“Chẳng lẽ là đang họp, cho nên không thấy di động, hay là cố ý không để ý đến mình?” Tiểu Hồng Mạo suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu, cuối cùng quyết định không thèm nghĩ nữa. Dù sao hôm nay cô cũng sẽ cố thủ ở chỗ này, không tin là không gặp được anh.

Vì thế Tiểu Hồng Mạo đợi qua giờ cơm trưa, qua buổi chiều trà, đói đến mức ngực dán vào lưng vẫn không gặp được Huy Lãng.

“Tiếp tục như vậy, không biết mình sẽ chết vì bệnh, hay là chết đói, hay bị Anh Sói hại chết nữa.” Tiểu Hồng Mạo uể oải nói.

Lúc này Bạch Tuyết đã gửi WeChat qua: (Tiến triển thế nào?)

Tiểu Hồng Mạo trả lời: (Không tốt lắm ạ.)

Bạch Tuyết: (Cần hỗ trợ không?)

Tiểu Hồng Mạo: (Không cần đâu ạ, đã đến lúc này rồi, cứ thuận theo tự nhiên đi.)

Bạch Tuyết: (Dù kết quả như thế nào, trước mười hai giờ nhất định phải về Bỉ Ngạn Hoa.)

Tiểu Hồng Mạo: (Vâng.)

Trước mười hai giờ cô phải về Bỉ Ngạn Hoa, nếu như còn sống, thì cùng chúc mừng bạn cùng phòng bệnh ở Bỉ Ngạn Hoa. Nếu như chết, thì cũng sẽ không phải chết cô độc một mình.

Tiểu Hồng Mạo cười khổ một tiếng, tiện tay đăng lên vòng bạn bè: (Bỗng nhiên thấy mình giống như cô bé lọ lem, hy vọng trước mười hai giờ có thể nhìn thấy hoàng tử.)

Chẳng mấy chốc đã 6 giờ, người trong văn phòng bắt đầu lục tục tan tầm.

8 giờ, người tăng ca cũng lục tục rời đi.

10 giờ, bảo vệ tòa nhà bắt đầu khóa cửa.

11 giờ, Tiểu Hồng Mạo vừa lạnh vừa đói ngồi trên đường cái xe cộ qua lại.

11 giờ, Tiểu Hồng Mạo nhận được tin của Hùng Đại, thông báo anh và Anh Sói đang xuống dưới.

11 giờ hai mươi, xe của anh Sói dừng ở phía trước Tiểu Hồng Mạo.

“Anh Sói.” Tiểu Hồng Mạo chống đầu gối vừa tê vừa đau của mình, mừng rỡ đứng lên, “Anh rốt cuộc cũng chịu gặp tôi.”

Anh Sói không dấu vết nhìn lướt qua đầu gối Tiểu Hồng Mạo, nhăn mày: “Cô muốn nói cái gì? Nếu muốn xin lỗi thì không cần.”

“Tôi… Tôi…” Tiểu Hồng Mạo muốn nói lời xin lỗi thì bị Anh Sói cản lại.

“Hôm nay là ngày thứ hai mươi lăm, đã đến thời gian chúng ta hẹn rồi.” Anh Sói nói, “Hiệp ước kết thúc, bắt đầu từ ngày mai cô không cần đến đây nữa.”

“Anh Sói, anh có thể đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này được không, tôi thấy hơi khó chịu.” Tiểu Hồng Mạo có chút không thích ứng được với giọng điệu lạnh băng của Anh Sói.

Anh Sói đột nhiên dừng lại, sau đó cưỡng ép chính mình đối mặt với Tiểu Hồng Mạo đang bất hòa.

“Thật ra, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, nhưng mà bây giờ không còn nhiều thời gian nữa.” Tiểu Hồng Mạo nhìn đồng hồ nói, “Hơn nữa, chắc anh cũng không thích nghe. Anh hẳn vẫn chưa xóa WeChat của tôi nhỉ, tôi nhắn một vài lời, lát nữa gửi qua WeChat, anh xem xong hẵng xóa tôi có được không?”

“Trời không còn sớm nữa, cô về đi.” Anh Sói dặn dò một tiếng, Hùng Đại đóng cửa sau lại, sau khi tạm biệt Tiểu Hồng Mạo thì khởi động xe rời đi.

Tiểu Hồng Mạo bất đắc dĩ cười cười, cô duỗi tay đón một chiếc xe, về Bỉ Ngạn Hoa.

Tiểu Hồng Mạo lên xe xong, việc đầu tiên cô làm chính là biên tập tin tức vừa rồi khi ngồi trên đường cái thu thập được, thử gửi cho Wechat của Anh Sói, sau đó cô bắt đầu ngẩn người nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Càng đến gần thời gian chết, tâm trạng Tiểu Hồng Mạo lại càng bình tĩnh, chỉ là không biết làm sao, những cây đèn đường vốn đã nhìn quen rồi nhưng tối nay lại vô cùng đẹp.

Bên kia, Anh Sói vừa về đến nhà, khi bốn bề vắng lặng, anh mới móc di động của mình ra. Anh click mở WeChat nhưng lại chậm chạp không dám mở cuộc hội thoại với Tiểu Hồng Mạo, chỉ ngơ ngác nhìn, tùy ý để thời gian trôi đi từng phút từng giây.

Cô có thể nói gì đây, không phải chỉ là một lời xin lỗi thôi sao, còn có ý gì nữa chứ.

=

“Đến rồi.”

Tiểu Hồng Mạo vừa quay đầu, quả nhiên đã về đến Bỉ Ngạn Hoa.

Bạch Tuyết lúc này cũng gọi điện cho cô: “Em về chưa vậy.”

“Em về rồi, đang ở cửa, em vào đây.” Tiểu Hồng Mạo nói.

“Chị ra đón em.” Bạch Tuyết không ngắt điện thoại, mà cùng Tiểu Minh, Tào Nặc, Vu Cách chạy từ cửa ra.

Tiểu Hồng Mạo nhìn về phía hướng mọi người chạy đến, trên mặt chậm rãi hiện lên một nụ cười, có điều nụ cười của cô còn chưa kịp nở, trong cổ Tiểu Hồng Mạo bỗng nhiên ngọt ngọt, phụt một tiếng phun ra một búng máu.

“Tiểu Hồng Mạo!!!”

Chút ý thức cuối cùng của Tiểu Hồng Mạo chính là tiếng hét kinh hoảng của Bạch Tuyết.

HẾT CHƯƠNG 43

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi