TIỂU KHẢ ÁI ANH ĐẦU HÀNG


Thời Khanh gạt tay Ngôn Án ra, kéo chăn lên đắp lại hơn nửa người của cô.
Ngôn Án liền ngoan ngoãn say giấc nồng.
Đêm hôm đó, nhóm lớp cấp 3 có hàng trăm tin nhắn sôi nổi.
Thời Khanh cầm điện thoại lên lười nhác lướt xem nội dung của tin nhắn.
Các thành viên trong lớp muốn tụ họp lại để họp lớp, có cả thầy Lâm.
Thời Khanh nằm dài trên sofa đưa mắt nhìn về phía chiếc giường lớn mà Ngôn Án đang nằm.
Hôm nay vốn dĩ anh định sẽ lợi dụng lúc cô say mà moi chuyện những năm đó ra, nhưng ngẫm lại thì thấy không được.

Sự tình năm đó, anh hy vọng cô sẽ tự mình mở lòng mà bày tỏ với anh.
Anh chỉ nghe cô...
Sáng hôm sau, Ngôn Án thức dậy, cô mở mắt ra nhìn trần nhà một hồi lâu rồi mới thấy có điều không đúng nên nhanh chóng đưa mắt sang bên cạnh nhìn
Thời Khanh chẳng biết từ lúc nào đã trèo lên giường, hiện tại đang ôm gọn Ngôn Án vào lòng mình.

Để cô gối đầu lên tay anh mà ngủ.
Hơi ấm từng cơ thể Thời Khanh truyền đến khiến Ngôn Án vô cùng dễ chịu, cô muốn tham lam tận hưởng khoảnh khắc này thật lâu, thật lâu thêm nữa.
Ngôn Án không động đậy nữa, cô chỉ yên tĩnh nhìn anh trong khoảng cách vô cùng gần này.

Chỉ sợ khi anh tỉnh dậy liền thay đổi thái độ, đem cô đá ra khỏi giường.
Sự tình ngày hôm qua, cô cũng chẳng nhớ rõ, chỉ biết mình đã uống quá chén, say đến hoa mắt.
Cái nhìn của Ngôn Án quá mức nóng bỏng khiến Thời Khanh không nhịn được liền khó chịu mở mắt ra.
Ngôn Án thấy anh đã dậy thì nhanh chóng bật dậy, cách xa anh nửa mét.

Thời Khanh nghiêng đầu sang nhìn cô rồi chống người ngồi dậy, nửa ngồi nửa nằm tựa vào thành giường.
Vì dậy sớm cộng thêm cả đêm hôm qua ngủ trên sofa khó chịu nên Thời Khanh liền có chút cáu gắt.
Ngôn Án biết thân biết phận cảm ơn một tiếng rồi nhanh chóng thu dọn đồ của mình bay khỏi phòng trước khi Thời Khanh mở miệng.
"Phù..."
Về đến nhà mình, Ngôn Án liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô lấy điện thoại trong túi mình ra, nhìn thấy tin nhắn của nhóm lớp cấp 3 đang có hàng trăm tin thì nhíu mày ấn vào.
"Họp lớp?"
Ngôn Án đọc sơ bộ nội dung rồi khẽ lầm bầm trong miệng.
Ngôn Án định ấn vào nhắn tin hỏi Nguỵ An Nhiên thì cô nhanh chóng gọi tới.
"Án Án, đi họp lớp nhé.

Mấy năm rồi tao với mày không tham gia"
Nguỵ An Nhiên nhanh chóng lôi kéo đồng đội của mình đi cùng.
"Ừm...cũng được"
Ngôn Án nghĩ ngợi chốc lát rồi cũng đồng ý, tham gia để ôn lại một chút kỉ niệm cũ năm xưa cũng là một niềm vui.
"Chốt, chiều nay tao đến, tối chúng ta cùng đi"
Nguỵ An Nhiên cười ha hả nói vài câu nữa với Ngôn Án rồi cúp máy.
...
"Án Án, để tao trang điểm cho mày, còn có, uốn tóc đi.

Tao có đem theo máy uốn, mày cứ để tóc buộc thành đuôi ngựa như vậy miết.

Xấu lắm"
Nguỵ An Nhiên lấy đồ trang điểm và dụng cụ làm tóc trong túi mình ra bày lên bàn rồi kéo Ngôn Án đến trước gương sửa soạn cho cô.
Ngôn Án lười nhác ngáp một cái rồi ngồi yên mặc cho Nguỵ An Nhiên an bày.
15 phút sau...
Ngôn Án nhìn mình trong gương rồi ngẫn ngơ một lúc.
Không thể công nhận tài trang điểm của Nguỵ An Nhiên vô cùng xuất sắc.

Chỉ chốc lát mà gương mặt vốn đang vô cùng nhợt nhạt lại trở nên sắc xảo vô cùng.
Tóc tai cũng uốn thành lọn nhỏ, xã tự do ra dài đến hơn nửa lưng.
Nguỵ An Nhiên lấy thêm trong túi ra một chiếc kẹp ngọc trai mang nó kẹp lên tóc của Ngôn Án.
"Xuất sắc"
Hoàn thành tất cả, Nguỵ An Nhiên vỗ tay vài cái khen ngợi thành quả của mình.
"Được đấy chứ"
Ngôn Án bậm bậm môi cho đều son sau đó cũng tấm tắc khen ngợi.
Nguỵ An Nhiên nhanh chóng phi thẳng vào tủ đồ của Ngôn Án chọn đồ hôm nay cho cô.

"Toàn đồ xịn ấy chứ"
Nhìn tủ đồ lộng lẫy của Ngôn Án, Nguỵ An Nhiên cũng phải thốt lên kinh ngạc.
Chọn tới chọn lui, cuối cùng Nguỵ An Nhiên chọn một outfits vô cùng quyến rũ lại hợp với lớp trang điểm và kiểu tóc hôm nay.
Ngôn Án thay đồ xong trở ra liền xoay một vòng trước mặt Nguỵ An Nhiên.
"Moá, tiểu tiên nữ.

Tao mà là con trai thì tao cua mày từ lâu rồi"
Nguỵ An Nhiên chậc lưỡi ngắm nhìn cô bạn thân của mình.
Sau khi Nguỵ An Nhiên chuẩn bị xong, cả hai liền ngồi xe đến nhà hàng nơi tổ chức buổi họp lớp.

Tất nhiên là Nguỵ An Nhiên lái xe, Ngôn Án là chúa tể mù đường lại còn không biết lái xe...
Nhà hàng Vahila.
Nguỵ An Nhiên và Ngôn Án hỏi nhân viên sau đó được dẫn tới một phòng bao đặt biệt rộng lớn.
Cảnh cửa mở ra, nhanh chóng có rất nhiều ánh mắt hướng về phía đó.
Kinh ngạc có, hốt hoảng có.
"Đó chẳng phải chị đại Ngôn Án sao? Trở lại rồi à?"
Một vài người nhìn thấy Ngôn Án trở về liền vô cùng kinh ngạc.
"Hi, đã lâu không gặp"
Ngôn Án vẫy vẫy tay nhìn một vòng chào hỏi.
Cao Thần nhanh chóng tiến lên kéo ghế cho Nguỵ An Nhiên và cô.
"Vô cùng xinh đẹp"
Khi Cao Thần nhìn thấy Nguỵ An Nhiên vẫn không nén được sự bất ngờ.

Bạn gái của anh ta vô cùng xinh đẹp, nhìn cô như vậy anh cứ muốn đem giấu đi, không cho bất kì ai nhìn thấy.
Thời Khanh cũng lơ đễnh nhìn về phía Ngôn Án.

Lần đầu tiên anh thấy cô trong bộ dạng nữ tính như vậy.

Ngôn Án hôm nay còn đặc biệt trang điểm, tóc tai cũng khác hẳn bình thường.
Vô cùng xinh đẹp.
"Ngôn Án, vẫn khoẻ chứ?"
Một vài người trong lớp nhìn sang Ngôn Án hỏi thăm.
"Khoẻ"
Ngôn Án lịch sự gật đầu trả lời.
"Còn có mặt mũi trở về sao? Năm đó chẳng phải bỏ đi chẳng một lời từ biệt à?"
Châu Dĩnh ngồi vắt chéo chân nhìn sang Ngôn Án cất giọng mỉa mai.
"Thế tôi đi là phải đến tận nhà báo cáo cho cậu sao? Cậu nghĩ cậu là tổng thống chắc?"
Nguỵ An Nhiên muốn cong miệng cãi lại thì đã bị Ngôn Án kịp thời ngăn cản sau đó cô tự mình đáp trả.
"Cậu...cậu năm đó bỏ Thời Khanh đi.

Cậu có biết cậu ấy đã nhập viện vô số lần không?"
Châu Dĩnh cãi cọ không lại liền nhìn sang Thời Khanh một cái rồi to gan quát lên.
Ngôn Án nghe đến đây thì cả người cứng đơ nhìn Thời Khanh.
Thời Khanh khó chịu cau mày.
"Câm miệng.

Chuyện của tôi còn cần cô quản à?"
Giọng nói không chút hơi ấm của Thời Khanh lành lạnh vang lên phá tan bầu không khí..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi