TIỂU KHẢ ÁI ANH ĐẦU HÀNG


Chuyện cô và Thời Khanh hẹn hò, hiện giờ chỉ có một mình Phong Tịch biết vì vậy Ngôn Án đành phải kết giao với cô ta để quan sát tình hình trước mắt.
"Đi lâu vậy?"
Thời Khanh đang lười biếng nhắm mắt nghĩ ngơi trên ghế, nghe tiếng động bên cạnh thì đưa mắt sang nhìn.

Khi thấy Ngôn Án, anh nhếch môi hỏi.
"Em còn chỉnh trang lại lớp makeup hôm nay"
Hiện tại Ngôn Án vẫn chưa muốn cho Thời Khanh biết chuyện của bọn họ đã bị Phong Tịch phát hiện.
"Trở về thôi.

Hôm nay chúng ta tan ca sớm"
Thời Khanh nhìn cô một lúc rồi đứng dậy cho tay vào túi quần thẳng chân bước đi.
Ngôn Án nghe vậy thì cũng nhanh chóng đứng lên.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Phong Tịch thì gật đầu với cô ta một cái bảo mình đi trước.
Phong Tịch cũng mỉm cười, đáp lại với cô bằng một cái gật đầu vô cùng hoà nhã.
Mặc Đình đưa mắt sang nhìn Phong Tịch không rời.
"Phong Tịch.

Tôi đưa chị về".


Đam Mỹ Hiện Đại
Bỗng nhiên anh mở lời chủ động hướng về phía Phong Tịch nói.
"Không cần đâu.

Trợ lý của chị đến ngay thôi"
Phong Tịch thu hồi tầm mắt vẫn đang nhìn theo Ngôn Án và Thời Khanh, cô nhìn sang Mặc Đình xua xua tay.
"Nào người anh em.

Đưa anh mày về đi"
Dung Mộc bên cạnh huýt một cái vào vai Mặc Đình cười đùa.
"Cút"
Mặc Đình nhanh chóng đứng dậy không lưu luyến mà rời đi.
Dung Mộc bị bỏ lại phía sau vô cùng đau khổ...
Nếu anh là con gái thì sẽ được đãi ngộ giống Phong Tịch và Ngôn Án sao?
"Đi, tôi đưa anh về khách sạn"
Bạch Bạch khá thoải mái, cô xoay xoay chìa khoá trên tay nhìn về phía Dung Mộc.
"Đa tạ.

Đi thôi"
Dung Mộc nhanh chóng thu hồi dáng vẻ bi thương của lúc này, anh đứng dậy đi theo sau cô nàng Bạch Bạch.
...
"Chúng ta không trở về trung tâm thành phố sao?"
Ngôn Án nhìn cảnh vật ngoài cửa rồi quay đầu vào hỏi Thời Khanh.
Thời Khanh một tay cầm vô lăng, tay còn lại gác trên thành cửa kính.
Ngôn Án nhìn thấy tư thế này thì thấy vô cùng quen mắt.
Đây có lẽ là thói quen từ trước đến giờ của anh, anh luôn tập trung lái xe nhưng lúc nào cũng chỉ lái bằng một tay.
Nhìn bàn tay của Thời Khanh, Ngôn Án không khỏi nuốt nước bọt nhiều lần.

Tay Thời Khanh vô cùng đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương hiện ra rõ ràng nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt.
"Hôm nay ở lại đây.

Mai sáng trở về sau"
Anh thờ ơ đáp một tiếng.
Một lúc sau, Thời Khanh lái xe đến một khách sạn cách trường quay không xa để ở lại qua đêm.

Ngôn Án đứng phía sau nhìn Thời Khanh đang ở trước mặt nhận lấy chìa khoá phòng.
"Cảm ơn."
Thời Khanh lấy được chìa khoá thì lịch sự cảm ơn một tiếng với tiếp tân sau đó nắm tay Ngôn Án rời đi.
"Cô nhìn xem.

Người thanh niên đó sao lại quen mắt như vậy nhỉ?"
Cô nàng tiếp tân vẫn nhìn theo bóng dáng của Thời Khanh, kề tai với cô bạn bên cạnh nhỏ giọng.
"Ừm, tôi không biết nhưng nhìn rất đẹp trai.

Giọng nói cũng dễ nghe"
Cô nàng bên cạnh cũng gật đầu tán thưởng.
Ngôn Án sau khi trở về phòng liền uể oải đặt mình lên giường đánh một giấc no say.
Thời Khanh biết cô mệt mõi nên không tới làm phiền, anh chỉ đến gần cô kéo chăn lên đắp kín cả người cô lại.

Anh không dám trèo lên giường nằm cạnh vì sợ cô sẽ thức giấc.
Một lát sau điện thoại đổ chương, anh mang điện thoại ra ngoài nghe.
"Ngày kia về ạ?"
Thời Khanh nhấc máy xong nghe được tin từ đầu dây bên kia thì có chút bất ngờ.
"Cả hai người sao?"
"Định cư lâu dài? Ba mẹ định trở về đây ở luôn?"
Hàng loạt câu hỏi của Thời Khanh đưa ra cho ba mẹ mình.
Một lát sau anh bất lực đỡ trán mà cúp điện thoại
Ba mẹ anh biết tin anh có bạn gái nên sắp trở về rồi...
Lúc Thời Khanh trở về phòng, anh cố gắng dùng động tác nhẹ nhất để mở đóng cửa nhưng quay đầu lại liền thấy Ngôn Án đã tỉnh giấc.
Nét mặt còn ngu ngơ vì buồn ngủ của Ngôn Án khiến Thời Khanh cố chút không nhịn được muốn hôn thật nhiều cái lên mặt cô.

Thấy anh đã trở vào, Ngôn Án liền đưa mắt lên nhìn anh một hồi lâu.
"Khanh Khanh, chúng ta cùng đi dạo ở bờ biển có được không?"
Mấy phút sau Ngôn Án mới chớp mắt vài cái rồi nhỏ giọng hỏi Thời Khanh.

Giọng nói cô có chút khàn khàn.
"Được"
Miệng anh vẫn trả lời, bước chân đi nhanh đến chiếc bàn gần đó rót cho cô một ly nước.
"Cảm ơn anh"
Ngôn Án ngoan ngoãn đưa tay nhận lấy ly nước uống liền một hơi.
Đúng như lời đã nói với Ngôn Án, Thời Khanh sẽ dẫn cô đi biển nhưng trước đó cả hai đã ghé vào một nhà hàng Nhật nổi tiếng để dùng bữa.
"Lần trước cũng có mời anh.

Nhưng anh lại chẳng ăn gì cả.

Một mình em chén hết cả bàn đồ ăn"
Nhìn đống đồ ăn tươi ngon trên bàn, Ngôn Án lại nhớ đến chuyện lần trước, cô mời anh đi ăn để cảm ơn nhưng anh động đũa hai ba lần xong liền bot ra ngoài hút thuốc.
"Lần này anh ăn với em, được chưa?"
Nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Ngôn Án, Thời Khanh khẽ cười đưa tay vò đầu cô theo thói quen..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi