TIỂU KHẢ ÁI CẮN TÔI


Edit: Hinh
Buổi họp phụ huynh kết thúc, Hứa Nhàn Nguyệt vừa đi ra khỏi phòng học đã nhìn thấy mẹ Hứa Thanh Hoan và mẹ Phó Nhất Ngôn đứng ở hành lang nói chuyện phiếm, y lập tức biết có chuyện đại sự xảy ra.

Quả nhiên ngay sau đó đã nhìn thấy Hứa Thanh Hoan cúi đầu không thể thấp hơn và Phó Nhất Ngôn đứng phía sau muốn dỗ nhưng không dám.

Chắc là mọi chuyện bị bại lộ rồi.

Nhưng Hứa Nhàn Nguyệt nhanh chóng ý thức được mình cũng có nguy cơ bị dây vào, phải nhanh chóng đi, nếu không ở đây lâu lại gặp chuyện không may mất.

Hứa Nhàn Nguyệt như không có gì chào hỏi mẹ Phó Nhất Ngôn và anh, sau đó vỗ đầu Hứa Thanh Hoan, “Thanh Hoan, giúp chú nhỏ một tí.


Hứa Thanh Hoan không hỏi chú nhỏ muốn mình giúp gì, mà là nói tạm biệt với mẹ và dì Khuyết, sau đó xoay người rời đi cùng chú nhỏ.

Chú nhỏ của cô thông minh, nhất định đã biết cô bị gì.

Lần đầu tiên Hứa Thanh Hoan cảm nhận được chú nhỏ của cô là một người đàn ông ấm áp, giúp cô giải vây, còn đưa cô rời đi.

Chú nhỏ tốt nhất, hồi trước còn giúp cô đẩy đối tượng hôn ước đi.

Sau khi lên xe, sự tức giận và nhục nhã của Hứa Thanh Hoan cũng giảm bớt, “Chú nhỏ, chủ nhiệm lớp của cháu nói cái gì?”
Hứa Nhàn Nguyệt hời hợt nói, “Nói trước khi thi đại học thì tâm trạng của bọn nhỏ là quan trọng nhất, không nên vướng vào mấy chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng.

Bằng cấp là thứ quan trọng nhất trong việc tìm kiếm việc làm sau này, phải ổn định tâm trạng vào.


Hứa Thanh Hoan nghe ra ý ngầm, nhưng lại không tin chú nhỏ đã biết chuyện, cô cúi đầu im lặng, không hỏi nữa.

Cũng không có tâm trạng đấu võ mồm với chú nhỏ.

Đi ngang qua quán ăn, Hứa Nhàn Nguyệt đi vào mua một phần cơm tinh xảo cho Hứa Thanh Hoan, để buổi tối cô ăn.

Đưa Hứa Thanh Hoan về đến nhà, cô đem hộp cơm xuống xe, ngoan ngoãn nói: “Tạm biệt chú nhỏ.


Hứa Nhàn Nguyệt do dự gọi cô lại, “Ngoan Ngoãn?”
Hứa Thanh Hoan quay đầu lại, lập tức giơ ba ngón tay lên: “Chú nhỏ cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ ổn định tâm trạng, khi đi khi nhất định sẽ phát huy ổn định, vượt xa mong chờ của mọi người!”
“Ừm.


Hứa Nhàn Nguyệt đưa tay về phía ghế phó lái, đầu Hứa Thanh Hoan cũng tự giác chui vào ghế phó lái, đợi chú nhỏ vỗ đầu cô.

Hứa Nhàn Nguyệt đưa tay kéo cửa ghế phó lái lại, kinh ngạc nhìn Hứa Thanh Hoan đang đưa đầu vào, “Cháu làm gì vậy, sao còn chưa vào nhà?”
Hứa Thanh Hoan: “…”
Chú kiểu gì vậy, không cần nữa.


Cũng không đúng.

Tất cả đều bỏ hết.

Hứa Thanh Hoan yếu ớt quay về nhà, ngã đầu lên giường, vùi đầu vào gối hu hu hu.

Nằm sấp hô hấp không được, cô bèn xoay người lại nằm ngửa ra, ngẩn người nhìn chiếc đèn vuông kiểu Nhật tươi mát trên đỉnh đầu.

Anh không phải thầy giáo, lại lừa cô nói anh là sinh viên của đại học Thanh Hoa ngành Tài chính.

Anh biết cô là Tiểu Cẩm Lý, còn giả vờ như không biết mà trêu chọc cô.

Anh biết cô là đối tương hôn ước của mình, thế mà trước khi lộ tẩy còn lừa cô làm bạn gái anh.

Phó Nhất Ngôn chính là tên không câu nào nói thật, bề ngoài thoạt nhìn áo mũ chỉnh tề, nhưng bên trong lớp quần áo lại là tên mặt người dạ thú bại hoại.

Hào hoa phong nhã là giả, tao nhã là giả, thứ thật duy nhất, chính là thành tích học bá của anh mà thôi.

Cô không cần phải thích anh.

Cứ coi như thích của cô bị chó ăn đi.

Cũng may nụ hôn đầu tiên vẫn còn, chưa bị anh lừa mất.

Ai mà ngờ được cô yêu đương, có bạn trai năm ngày, đến ngày thứ sáu lại thất tình chứ.

Đến cô cũng không ngờ…
Không thích anh, không tin anh, cũng không muốn tha thứ cho anh.

Hứa Thanh Hoan không biết khi nào ba mẹ mới trở về, cô không dám khóc nữa, sợ bị bọn họ nhìn ra, đành yếu ớt đi tắm rửa, vừa ngã đầu đã ngủ.

Ngủ thẳng giấc đến hôm sau… 5 giờ sáng.

Tỉnh.

Không ngủ được.

Hứa Thanh Hoan đột nhiên phát hiện yêu sớm đúng là làm chậm trễ việc học tập của cô, trong khi yêu đương, cô vừa tỉnh lại đã muốn trò chuyện với Phó Nhất Ngôn, chia sẻ với Kiều Kiều, trong đầu đều là anh.

Mà thất tình thì — Thúc đẩy cô học tập.

Hơn 5h sáng, vì để ép mình không nghĩ đến tên Phó Nhất Ngôn nhã nhặn bại hoại kia nữa, mới sáng sớm cô đã ngồi vào bàn học làm bài.


Hơn 9h sáng, điện thoại Hứa Thanh Hoan có một dãy số lạ gọi đến, cô do dự một lát, cúp máy.


Hơn 12h trưa, có anh shipper đến giao hàng, cô thấy là gửi cùng thành phố, không nhận.

Hơn 3h chiều, nhận được tin nhắn Wechat của Đỗ Bân Bân — Tha thứ cho tớ được không, đừng kéo vào sổ đen.

Từ chối tất cả các liên hệ với tên nhã nhặn bại hoại ấy.

Choạng vạng hơn 6h, chú nhỏ đến thăm.

Hứa Thanh Hoan làm bài đến mắt thâm đen, thấy chú nhỏ đến mới bỏ viết xuống, ra khỏi phòng cùng ăn hạt dưa với chú nhỏ.

Một ngày trước, ba mẹ Hứa Thanh Hoan và ba mẹ Phó Nhất Ngôn cùng đi ăn món Nhật, Hứa Thanh Hoan không biết 4 vị phụ huynh trên bàn cơm đã nói những chuyện gì, nhưng nói chung là sau khi ba mẹ trở về thì không nhắc đến hôn ước nữa.

Ít nhiều gì Hứa Thanh Hoan vẫn cảm thấy được an ủi.

Nếu ba mẹ cô trở về đã nhắc đến hôn ước, còn không ngừng khen Phó Nhất Ngôn thì chắc cô sẽ tức đến ngất mất.

Mẹ Hứa đang dùng muối ngâm dứa, ba Hứa thì lau bụi trên tủ lạnh.

Hứa Nhàn Nguyệt vừa cắn hạt dưa vừa hỏi Hứa Thanh Hoan, “Ngoan Ngoãn, cháu có chuyện… tình cảm gì muốn chia sẻ với chú nhỏ không?”
Hứa Thanh Hoan dùng một bên răng nhai nhạt dưa, “Không có ạ.


Hứa Nhàn Nguyệt nói: “Há miệng, để chú xem răng cháu.


Hứa Thanh Hoan nhe răng, hai hàm răng trắng, còn có hai chiếc răng nanh nhỏ, rất đều, không có hạt dưa dính vào răng.

Hứa Thanh Hoan kiêu ngạo, “Răng của cháu rất tốt.


Hứa Nhàn Nguyệt cắn môi hai lần, “Ngoan Ngoãn.


“Gì ạ?”
“Chú nhỏ hỏi cháu chuyện này.


Hứa Thanh Hoan thầm nói trong lòng, tuyệt đối đừng hỏi quan hệ của cô với Phó Nhất Ngôn.

Tầm mắt Hứa Nhàn Nguyệt lướt qua Hứa Thanh Hoan rồi dời sang chỗ khác, lại liếc rồi dời.

Hứa Nhàn Nguyệt có cảm giác với cá tính của Hứa Thanh Hoan, thì cô vẫn thích một người biết thẳng thắn nhận sai hơn, chuyện y lừa cô sớm muộn gì cũng bại lộ, cứ nên thẳng thắng trước là tốt nhất.


“Chú nói xong cháu đừng giận nhé.


Hứa Thanh Hoan chớp mắt nói, “Vậy chú nhỏ đừng nói nữa.


“…”
Hứa Nhàn Nguyệt ngồi trên ghế sô pha đối diện TV, Hứa Thanh Hoan ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh, y vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, “Cháu lại đây ngồi đi.


Chú nhỏ đây là muốn lặng lẽ nói với cô à, Hứa Thanh Hoan đột nhiên xuất hiện lòng hiếu kỳ, cô ngồi xuống bên cạnh chú nhỏ rồi nhỏ giọng hỏi: “Chú nhỏ, bộ chú muốn tâm sự chuyện tình cảm với cháu hả?”
Hứa Nhàn Nguyệt liếc mắt nhìn cô một cái, “Tuổi còn nhỏ, vậy mà còn nhiều chuyện hơn ông nội cháu nữa.


“…”
Hứa Nhàn Nguyệt do dự một lúc lâu, sau mấy lần thay đổi tư thế ngồi, cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng, “Ngoan Ngoãn, nếu chú nhỏ còn biết sớm hơn Phó Nhất Ngôn thì cháu sẽ không để ý chú trong bao lâu?”
Mắt Hứa Thanh Hoan từng chút mở to, hơi thở ngày càng sâu, cô hét lên, “Chú đã sớm biết rồi? Chú biết từ lúc nào hả?!”
Hứa Thanh Hoan vừa hét, ba mẹ cô đã đi đến.

Hứa Nhàn Nguyệt để hạt dưa lên bàn, ôn hoà trấn an, “Đừng kích động, đừng tức giận, là vào hôm đi ăn món nhật đó, mẹ Phó Nhất Ngôn tưởng chú là ba cháu, nói chuyện vài câu thì biết…”
Hứa Nhàn Nguyệt hiểu Hứa Thanh Hoan hơn Phó Nhất Ngôn, y biết nếu thẳng thắn thì chuyện sẽ dễ giải quyết hơn, nên đặc biệt xin lỗi rồi dỗ cô, “Chú nhỏ sai rồi, nhưng cháu xem chú nhỏ đã nhận thức được sai lầm của mình này, không đợi cháu phát hiện, chú đã tự động nói ra… Có phải chú nhỏ thẳng thắn thành khẩn hơn Phó Nhất Ngôn không? Cậu ta quá ngây thơ, cháu xem chú thành thục biết bao nhiêu.


Hứa Thanh Hoan tức giận đến nói không nên lời
Thì ra từ khi y chỉ cô nói với Phó Nhất Ngôn trên QQ gì mà “Em có 2 cái 150, nặng 150, cao 150” thì y đã sớm biết rồi!
Hứa Thanh Hoan đứng phắt dậy, nắm chặt tay xoay người hét to bên tai Hứa Nhàn Nguyệt, “A!!!”
Tai bị một âm lượng lớn kích thích, Hứa Nhàn Nguyệt điên cuồng xoa lổ tai, y dùng tiếng Pháp hét lên theo bản năng: “Ah! mon Dieu! Ah!”
Hứa Thanh Hoan tức giận tiếp tục hét: “A!!!”
Hứa Nhàn Nguyệt lấy hai tay che tai lại.

Ba mẹ Hứa vội càng đến can ngăn, “Chú nhỏ đến thăm, sao con lại cư xử như vậy, đừng hét nữa.


Hứa Thanh Hoan mím môi nhìn Hứa Nhàn Nguyệt, lại “A” một tiếng sau đó chạy về phòng, đóng cửa một cái rầm.

Ba hứa đau lòng cho con gái, phẫn nộ nhìn về phía Hứa Nhàn Nguyệt.

Hứa Nhàn Nguyệt bị hét đến ngứa lổ tai, đang tìm tăm bông: “Chủ yếu là do Ngoan Ngoãn nhìn dễ thương quá, nên không nhịn được chọc một chút.


Ba Hứa đánh vào gáy em trai, “Dám chọc Ngoan Ngoãn nhà anh tức giận này, muốn chọc con nít thì tự đi mà sinh!”
Mẹ Hứa không cách nào nói Hứa Nhàn Nguyệt nữa, bèn đẩy chồng một phen, kêu chồng quản em trai cho tốt.

Ba Hứa kéo Hứa Nhàn Nguyệt ra khỏi cửa, “Mắc nợ, đúng là mắc nợ em mà, đáng đời từng tuổi này còn chưa có bạn gái, tháng này đừng đến đây nữa.


Hứa Nhàn Nguyệt bị anh ruột đẩy ra khỏi cửa nhưng miệng vẫn không thành thật, “Ngoan Ngoãn! Chú nhỏ đi đây! Tự thú có thể được giảm hình phạt không! Lát nữa chú nhỏ gửi bao lì xì cho cháu nhé!”
“…”
Hứa Thanh Hoan bị chú nhỏ chọc tức, cảm thấy mình cứ như người luôn bị ức hiếp, tủi thân mở cửa ra ôm eo mẹ.

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, tủi thân vô cùng, “Mẹ ơi, bọn họ đều bắt nạt con.



Ba Hứa giành lấy con gái khỏi vợ, ôm cô vào lòng dỗ dành, “Ai bắt nạt Ngoan Ngoãn nhà chúng ta, ba sẽ bắt nạt lại người đó, một Phó Nhất Ngôn, một Hứa Nhàn Nguyệt, ba đều sẽ giúp con dạy dỗ bọn họ!”
Hứa Thanh Hoan ngửa đầu, đôi mắt to ngập nước, “Dạy dỗ thế nào?”
Dường như ba Hứa cũng chưa nghĩ ra nên dạy dỗ thế nào, đột nhiên im lặng.

Hứa Thanh Hoan gọi, “Ba!”
Ba Hứa phục hồi tinh thần, lòng đầy căm phẫn nói: “Thằng nhóc thối kia cả đời này cũng đừng hòng cưới con gái của ba, từ giờ trở đi không ai được nhắc đến hôn ước nữa, ba thấy cậu ta một lần sẽ đánh một lần, ba lập tức gọi diện thoại cho chủ nhiệm lớp con xin đổi chỗ ngay! Đại học con cũng không cần học trường của chú nhỏ nữa, lát nữa ba sẽ kêu ông nội lấy gậy đánh nó!”
Hứa Thanh Hoan cảm giác ba nói hai câu này làm cô rất hả giận, “Được!”
Mẹ Hứa: “…”

Hứa Thanh Hoan đi học, Phó Nhất Ngôn còn tới sớm hơn cả cô, tư thế ngồi thẳng tắp, cũng im lặng như thóc.

Hứa Thanh Hoan không nhìn anh, sau khi ngồi xuống liền đọc sách về sinh vật.

Tay chạm vào ngăn bàn, đụng phải cam và xoài, cô suy nghĩ hai giây rồi đi đến bục giảng, đặt cam và xoài lên bàn giáo viên, để lại tờ giấy — Thầy vất vả rồi, tặng thầy.

Phó Nhất Ngôn: “…”
Phó Nhất Ngôn hít thở không thông, nghĩ thầm, cuối cùng cũng hiểu được cảm giác khi biết bạn gái muốn chia tay rồi, tuy anh thân là bạn trai, nhưng tất cả các phương pháp đều mất hiệu lực, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Anh kéo ghế đến gần Hứa Thanh Hoan, nhỏ giọng nói: “Tớ biết mình sai rồi.


Câu “Cậu tha thứ cho tớ được không?” Đã ra đến miệng lại nuốt trở về.

Muốn xin tha thứ.

Nhưng không dám nói.

Hứa Thanh Hoan không nhúc nhích cũng không trốn tránh, cứ coi như anh vô hình, cúi đầu viết viết.

Phó Nhất Ngôn lại nói với cô, “Nếu không thì chúng ta khoan hẵn chiến tranh lạnh đi, đợi thi đại học xong rồi bàn chuyện này được không? Tớ sợ ảnh hưởng đến chuyện học hành của cậu.


Hứa Thanh Hoan đã viết xong đáp án của mình, cô nhỏ giọng đọc lại chỗ mình chưa rõ, sau đó xoay người lục lọi, viết những chỗ sai ra giấy, rồi đánh dấu lên đề khảo sát thầy đưa.

Hoàn toàn không để ý đến Phó Nhất Ngôn.

Phó Nhất Ngôn có cảm giác thất bại, cảm giác tỉnh ngộ cũng không ngừng leo thang.

Quả đúng như anh đoán, Hứa Thanh Hoan vô cùng kiên quyết, không chút mềm lòng.

Được rồi, cách ngày thi đại học còn 98 ngày, từ từ dỗ cô vậy.

Phó Nhất Ngôn xoa mày, chuẩn bị lấy kế sách ba mẹ bày ra để dỗ, bỗng nhiên ở cửa lớp truyền đến tiếng của chủ nhiệm Vương Chí, “Phó Nhất Ngôn, em đổi chỗ với Lâm Miểu đi, đổi ngay bây giờ.


Phó Nhất Ngôn: “…”
Tác giả có lời muốn nói: Nhanh ghê luôn, 14 vạn chữ rồi nè, chắc còn tầm ba bốn chương nữa là sẽ kết thúc chính văn, phiên ngoại có viết về chú nhỏ!
Bổ sung một tí, cái câu “Ah! mon Dieu! Ah!” của Hứa Nhàn Nguyệt ấy, tui hông có biết tiếng Pháp đâu, là tui hỏi người khác đó, dịch ra là “A! Trời ơi! A!”, mà trong ngữ cảnh đó thì sẽ thành — “Ôi! Mẹ ơi lổ tai của tôi! A!”
Cũng có thể dịch thành — “A! Hứa Thanh Hoan cháu đừng hét nữa! A!”
Đại khái là như thế đó… Nếu mà dùng sai từ thì… Có lẽ là do tui bị lừa rồi:(.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi