TIỂU KHẢ ÁI CỦA TÔI

Sau khi Tiêu Hà nghe xong những lời này, cậu dang tay ra ôm chặt lấy anh, trong lòng vô vàn cảm xúc, ngay lúc này chúng đã được anh làm dịu xuống.

Cậu cảm thấy mình bây giờ chẳng khác gì một bệnh nhân, chỉ có thể dựa vào những liều thuốc để bình ổn cảm xúc cuộn trào trong lòng, mà Tống Dịch lại chính là dược liệu duy nhất ấy.

Tống Dịch ghé vào bả vai của Tiêu Hà thấy có chút mệt nhọc, từ lúc cậu nói muốn tới đây, anh đã chuẩn bị đủ những vận dụng hằng ngày, lúc tắm rửa xong vẫn quyết định đợi cậu, tuy rằng có thể làm chậm công việc kéo dài đến chiều mai, nhưng làm sao so được với trường hợp ngay lúc này.

“A Hà anh muốn đi ngủ.” Tống Dịch ngả đầu lệch sang hõm vai của cậu nói.

Tiêu Hà lúc này mới nhìn lướt qua phòng ở của Tống Dịch, phòng này chia làm hai gian chính, dĩ nhiên là không thể so với toà chung cư sang trọng rồi, thế nhưng phong cách trang trí và màu sắc lại vô cùng ấm áp, trên tủ sô pha là một góc nhỏ những thứ đem về từ các buổi họp mặt.

“Phòng ở đâu?” Tiêu Hà kéo Tống Dịch vào lồng ngực hỏi anh.

“Bên trái đó.” Tống Dịch nhắm mắt lại ngửi hương vị trên người Tiêu Hà, cảm nhận được sự ấm áp giống như giây tiếp theo thôi là anh sẽ ngủ thiếp đi mất.

Tiêu Hà trở tay ôm lấy Tống Dịch lên, giống như ngày xưa ông hay ôm cậu như thế sau đó để Tống Dịch dựa vào bả mai mình đi vào phòng ngủ.

Tống Dịch có vẻ như nặng hơn so với ngày thường một chút, điều đó ngược lại khiến Tiêu Hà có một cảm giác kiên định.

“Bên trong tủ quần áo có áo ngủ, khăn lông và đồ tắm thì ở trong nhà vệ sinh.” Tống Dịch ghé vào vai cậu nói.

Tiêu Hà ừ một tiếng rồi mở cửa phòng ngủ của anh, đi chưa được hai bước thì Tống Dịch đã tự mình bật đèn phòng lên.

Tiêu Hà đưa mắt nhìn qua phòng của anh, phòng sạch sẽ ngăn nắp, cũng không được trang trí quá nhiều, nhìn từ bên ngoài cảm giác có chút trống vắng.

Cậu đỡ Tống Dịch lên giường, sau đó theo hướng anh chỉ đi đến tủ quần áo tìm đồ, bên trong ngăn kéo tủ có hai bộ đồ ngủ, một bộ màu nâu đậm có họa tiết đồ án, một bộ màu lam trắng có hình Doraemon.

“Anh mặc bộ nào?” Tiêu Hà hỏi.

Tống Dịch nằm duỗi người trên giường bỏ kính mắt đặt lên tủ đầu giường, xoay người cởi áo lông, “Cái nào cũng được, xem xem em muốn mặc bộ nào.”

Tiêu Hà nhìn hai bộ đồ ngủ, cậu nghĩ xem mình nên mặc bộ nào, rối rắm một lúc cũng quyết định đưa cho Tống Dịch bộ màu lam in hình Doraemon.

Tống Dịch mặc trên người một chiếc áo sơ mi nhung, lúc này cởi hẳn ra rồi cầm lấy bộ đồ ngủ chuẩn bị thay.

Tiêu Hà không nghĩ là Tống Dịch lại trắng như thế, thuộc kiểu người mặc đồ thì nhìn gầy nhưng cởi ra lại khá có da có thịt, trên người không hề có chút dư thừa nào, toàn bộ đều vô cùng cân xứng, thế nhưng lại trắng quá mức.

Rốt cuộc thì cậu cũng hiểu vì sao Tống Dịch nhìn như vậy nhưng lại nặng đến thế.

Sau khi Tống Dịch mặc xong áo, đang chuẩn bị cởi quần thay quần ngủ, Tiêu Hà thoáng nhìn động tác của anh liền ngay lập tức xoay người, theo bản năng lảng tránh, cầm theo bộ quần áo đi ra khỏi phòng, cậu không nghĩ Tống Dịch lại không kiêng dè như vậy, hay là vì anh quá mệt mỏi nên chỉ muốn nhanh chóng đi ngủ chăng?

Tiêu Hà cũng không biết nữa.

Tắm rửa xong, chờ cậu thay đồ xong rồi mới phát hiện bộ quần áo này ngắn hơn rất nhiều.

Cả ống tay áo và ống quần đều ngắn một đoạn, nhưng đúng là không còn cách nào khác, cậu mang quần áo của mình vào phòng vệ sinh rồi đến phòng Tống Dịch.

Đèn trong phòng chưa tắt, Tống Dịch cũng chưa ngủ mà vẫn còn ngồi trong ổ chăn chơi di động, sau khi thấy Tiêu Hà đi vào phòng thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Vừa thấy Tiêu Hà mặc quần áo của mình, anh liền có cảm giác cậu thật đáng yêu, buồn cười đến mức không nói nên lời.

“A Hà chắc là cao hơn 1m82 rồi, cảm giác em mặc quần áo của anh trông đáng yêu quá.”

“Vừa rồi không phải anh bảo buồn ngủ à, sao không ngủ đi?” Tiêu Hà không trả lời vấn đề của anh mà vừa lấy quần áo của mình treo lên vừa hỏi.

Tống Dịch lúc này trộm cầm lấy điện thoại, chụp Tiêu Hà một bức, lại chụp một bức chính diện lúc cậu đang nhíu mày, Tống Dịch lập tức thu tay lại “Ở trong chăn lạnh quá, anh không ngủ được, phải ngủ trong lòng A Hà thì mới ngủ được cơ.”

Tiêu Hà ngồi ở mép giường, cầm di động của mình nhìn lướt qua, lúc này đã 2h sáng.

Sau đó cậu đứng dậy đặt điện thoại ở tủ đầu giường, thấy Tống Dịch còn đang chơi điện thoại thì mới tự mình đứng dậy đi tắt đèn, “Nhanh ngủ đi, mai không phải đi làm nữa à?”

Tống Dịch đăng Weibo xong cũng đặt điện thoại mình lên tủ đầu giường sau đó nằm đẹp cho Tiêu Hà thấy “Đẩy lịch xuống chiều rồi.”

Tiêu Hà không đáp, sau khi tắt điện thì trở về mép giường xốc chăn lên rồi chậm rãi nằm xuống, bảo Tống Dịch tắt đèn bàn rồi ngủ đi.

Tống Dịch đưa tay tắt đèn sau đó quay người dán lên Tiêu Hà “À Hà à, em ấm quá.”

Tiêu Hà trước nay vẫn hay ngủ một mình nên không có thói quen có người nằm cạnh lại dính lấy mình như lúc này, thậm chí là còn ôm lấy cậu, mất một lúc lâu vẫn không biết phải làm như thế nào, đôi tay không biết nên đẩy hay ôm lại.

“Đừng vồ vập như vậy, em không có thói quen.” Tiêu Hà biểu đạt suy nghĩ của cậu với anh.

Tống Dịch liền thả tay mình từ eo của cậu xuống, chỉ dựa người gần cậu “A Hà thẹn thùng đó à?”

Tiêu Hà thả tay ở hai sườn, cầm một tay Tống Dịch lên, cảm nhận tay anh có chút lạnh, có lẽ là vừa rồi anh thò tay ra khỏi chăn chơi di động, “Không phải, chỉ là rất lâu rồi em chưa gần gũi với ai cả.”

Từ sau khi nhà xảy ra chuyện, rất nhiều năm rồi cậu không ngủ với bất cứ ai trên một giường, sau khi đánh giải, cùng đồng đội ngủ trong một phòng chứ chưa cùng ai dùng chung chăn gối.

Tống Dịch giờ này cũng hiểu cảm nhận của Tiêu Hà, anh cảm nhận được hơi ấm từ tay Tiêu Hà truyền qua, bả vai hai người dán vào nhau, “Bây giờ em có anh rồi, về sau cũng sẽ có anh bên cạnh.”

Anh nắm lấy chặt tay Tiêu Hà vì muốn cho cậu chút cảm giác an toàn, muốn cậu an tâm trở lại, bỏ xuống mọi phản xạ có điều kiện mà cậu tự hình thành suốt mấy năm qua.

Tiêu Hà nghe Tống Dịch nói vậy thì rốt cuộc đã trở nên an tâm hơn, cũng hiểu được cảm giác hạnh phúc khi bên cạnh có một người, cậu nghiêng đầu nhìn Tống Dịch, trong không gian tối đen này cậu cũng có thể cảm nhận được anh lúc này cũng đang nhìn mình.

Tống Dịch nằm cạnh dịch người, nhẹ nhàng nói bên tai cậu “Ngủ ngon.”

Tiêu Hà thấp giọng đáp lại anh.

Hai người cứ như vậy ở trong bóng đêm rồi từ từ vững vàng tiến vào mộng đẹp.

Chờ đến khi Tống Dịch tỉnh dậy thì anh đã cảm nhận được đằng sau có gì đó chọc vào mình.

Anh nửa mở mắt quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau, cả người anh lúc này nằm trọn trong lòng Tiêu Hà, động tác của hai người như một, mà mông anh lúc này vừa hay đáp lên vùng đất mẫn cảm của cậu.

Anh chui ra ngoài xoay người một chút, cầm lấy điện thoại ở tủ đầu giường xem đồng hồ, lúc này đã 9h40.

Lại duỗi chân ra lần nữa, anh cũng phát hiện thân thể mình xuất hiện phản ứng sinh lý bình thường.

Anh dụi mắt, từ trên giường bò dạy, vừa đeo mắt kính lên thì tay phải đã bị bắt lấy, Tống Dịch quay đầu lại mới thấy Tiêu Hà đã dậy từ lúc nào, hai mắt mông lung buồn ngủ nhìn anh.

Anh xoay người hôn cậu “Chào buổi sáng nhé A Hà.”

Tiêu Hà ngây người một hồi, giống như phát hiện mình đang ở đâu, lát sau mới như đã thanh tỉnh, cậu buông tay anh ra ngồi dậy, sau đó thì bắt đầu phát hiện ra thân thể mình có chút không hợp.

Cậu sửng sốt một lúc, sau đó biểu cảm biến đổi, bộ dạng có chút buồn cười, đến khi quay mặt nhìn về phía Tống Dịch thì anh mới bị bộ dạng đó của cậu chọc cười.

Anh ngồi từ đuôi giường bò đến trên đùi Tiêu Hà, thân thể nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cậu “Muốn anh giúp không?”

Tiêu Hà run rẩy giật mình một cái, lỗ tai lập tức trở nên đỏ hồng, trong lòng Tống Dịch rơi lộp bộp mấy tiếng.

Sợ là có người chưa kịp vén lên thì đã có người muốn đem mình bồi vào rồi.

Anh cũng không quan tâm nhiều mà lần nữa đẩy Tiêu Hà trở lại giường, dùng loại hơi thở và ngữ điệu câu hồn nói bên tai cậu “Anh cũng khó chịu.”

Tiêu Hà chưa bao giờ chịu loại trêu chọc này, biểu cảm nháy mắt thiên biến vạn hóa, cậu tránh Tống Dịch, không dám nhìn mặt anh.

“Lên.” Lúc mở miệng rồi Tiêu Hà mới phát hiện thanh âm của mình cũng trở nên trầm đục.

Tống Dịch nhìn mặt cậu trực tiếp cười thành tiếng, “A Hà, em thật là đáng yêu! Ha ha ha!”

Tiêu Hà thấy anh trêu đùa mình, ánh mắt cậu ngay lập tức sinh chút độc ác, dùng tay đẩy vai anh ra khiến anh cách xa mình một chút, “Nhanh lên.”

Cậu khống chế không nổi mình rồi.

Tống Dịch nghe lời cậu cách ra xa, vẫn quỳ xuống ở đuôi giường nhìn cậu, “A Hà của anh cũng khó chịu rồi.”

Tiêu Hà thật sự không biết khống chế ra sao nữa, cậu xốc chăn lên, ngay cả dép cũng không đi mà chạy ù té ra khỏi phòng ngủ.

Tống Dịch sau đó liền nghe được tiếng cửa phòng vệ sinh đóng cái rầm, cười trộm mà cũng cười thành tiếng.

Cười đến nửa thì không cười nổi nữa, chính anh cũng khó chịu lắm rồi.

“A Hà ~ anh khó chịu thật mà ~ em mau cho anh vào đi mà ~” Tống Dịch đứng ngoài cửa kêu to, trong giọng nói kèm theo một loại lôi kéo, dù sao chính anh cũng đã lửa xén đến thân, kém bao nhiêu so với cậu.

Tiêu Hà ở trong nghe vậy thì trong lòng càng nóng, “Câm miệng!”

Tống Dịch còn lâu mới chịu khổ “Anh không đi, không đi đó! A Hà, anh đứng không yên, trên mặt đất lạnh lắm, anh không muốn nằm ở đó đâu!”

Tiêu Hà lúc này mới cảm thấy, mình sau này cũng sớm bị Tống Dịch đùa chết.

Trong tiếng kêu to ngoài cửa vẫn vang lên thì cậu đã xong việc, đơn giản tắm rửa sạch sẽ là được.

Sau khi nhìn thấy Tống Dịch, cậu xác dịnh mình thật sự có ý tưởng giết chết anh.

Cậu kéo lấy Tống dịch còn đang ngồi xổm vào trong, nghĩ đến một câu mà Điền Dã từng nói với Happy, “Cậu sớm muộn gì cũng chết với tôi!”

Đập vào kính mắt Tống Dịch là một tầng sương mù phủ lấy mắt kính, áo ngủ trên người cũng không chỉnh tề, lại vì lực kéo mà nghiêng sang một bên lộ ra bờ vai, nhìn kiểu gì cũng càng thêm dụ hoặc.

“Chỉ cần là em thì có vấn đề gì.”

Tiêu Hà lập tức bưng kín miệng anh lại, chỉ sợ anh nói mấy lời lấy mạng người, ấn anh lên băng ghế nhà tắm còn mình thì xoay người rời khỏi phòng.

Trở lại phòng cậu rút ra điếu thuốc để bình tâm lại, thay quần áo xong rồi cậu lại bắt đầu nghĩ, rốt cuộc về sau có nên đưa anh về nhà ở cùng nhau không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi