TIỂU KHẢ ÁI CỦA TÔI

Tiêu Hà hỏi, “Lòng cậu có điểm dừng sao?”

Mộc Mộc và Thu Dương ở bên kia cười, “Mẹ nó cậu nói nhanh như vậy, Tiêu đội có thể nhớ kỹ sao? Miên Phong là người thành thật, chỉ gọi ba món mình thích nhất, còn cậu chẳng khác gì gọi đồ, lên thực đơn ầm ầm, cậu có phải là chuẩn bị gọi hết toàn bộ món ăn hay không?”

Happy không phục, “Ngày vui như vậy không cho tớ ăn nhiều một chút ư? Còn nữa, tớ đăng ký vầy các cậu thật sự không ăn? Cũng không phải đều là món mà tớ thích ăn, thật là, mấy tên cún con nhà các cậu.”

“Mộc Mộc nâng cậu ta xuống, tới cậu đi.” Tiêu Hà sẽ không cho Happy một cơ hội nào nữa.

Happy chỉ có thể không tình nguyện đưa điện thoại cho Mộc Mộc, sau đó ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở Mộc Mộc gọi đồ mình muốn ăn.

Chờ bốn người họ gọi xong đồ ăn, điện thoại trở lại tay Điền Dã, Tiêu Hà hỏi anh muốn ăn cái gì.

Điền Dã cười, “Bọn họ gọi nhiều như vậy cũng đủ ăn rồi, anh bây giờ chuẩn bị với họ một chút rồi dẫn mấy đứa ấy qua.”

Tiêu Hà nhìn lên một hàng dài đồ ăn trên sổ đành không bảo anh gọi món nữa, lại hỏi, “Uống gì không?”

Lúc này giọng của Happy vang lên, “Chắc chắn là rượu rồi! Bia thì lấy bốn thùng, còn lại tự quyết định đi nha!”

Miên Phong lại chen vào nói, “Báo cáo Tiêu đội! em muốn uống sữa chua! Cho em một hộp sữa chua!”

“Miên Phong cậu còn nhỏ lắm sao? Cậu đã 19 tuổi rồi đó! Lớn đầu lắm rồi đó! Phải cùng bọn anh uống rượu, sữa cái gì mà sữa! Chỉ có trẻ con mới uống sữa thôi!” Happy giáo dục lại Miên Phong.

Mien Phong phản bác, “Em không! Chỉ có trai hư mới uống rượu, các chị gái nói đều thích em uống loại sữa chua cún con!”

Đối diện trầm mặc một trận, Tống Dịch nghe thấy thì bật cười, bao nhiêu lo lắng và căng thẳng bị cuộc trò chuyện này của họ xua tan, hơn nữa cảm thấy đội ngũ của họ thật là vui vẻ.

Tiêu Hà quay đầu nhìn anh, “Cứ như vậy đi, tắt đây.”

Điền Dã lên tiếng, “Đừng quên Chu Nghiêm.”

Tiêu Hà ừ một tiếng, nói cho anh ta biết cậu sẽ không quên, sau đó tắt điện thoại gọi một cuộc cho Chu Nghiêm, Chu Nghiêm nói đến giờ cơm chiều sẽ qua.

Tất cả đều đã liên lạc xong, hai người cầm theo một sổ menu đồ ăn ra khỏi nhà.

Đến dưới lầu còn để Tống Dịch ghi lại thẻ phòng.

Bảo vệ và bảo an cơ bản là đều biết mặt Tiêu Hà, cậu chính là chủ hộ lớn nhất đầu tiên của nơi này, là người bạn theo chân bà chủ của bọn họ, bọn họ dĩ nhiên là nhớ kĩ mặt của Tiêu Hà, nhân viên công tác ghi chép lại thẻ phòng của họ rồi còn hỏi cậu một câu, “Ngài Tiêu, đây là anh trai của ngài sao?”

Tiêu Hà nhận lấy thẻ đưa cho Tống Dịch, lắc đầu, “Đây là chồng tôi.”

Nhân viên công tác không nghĩ cậu trẻ tuổi vậy mà đã kết hôn, nhưng nhìn trên tay bọn họ không đeo gì mới không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể cười xin lỗi họ, nói là mình nhìn không ra.

Tiêu Hà cũng không để ý, sau khi làm xong thì nắm tay Tống Dịch đi. Vừa mới lên xe, Tống Dịch đã câu lấy cổ cậu hôn một cái thật mạnh, “A Hà, dạo gần đây em ăn nhiều mật ong à?”

Tiêu Hà không hiểu nhìn anh, “Không ăn.”

“Vậy tại sao dạo này miệng em ngọt như vậy chứ.” Tống Dịch vui vẻ nói, có cảm giác như trai tân ba ngày chưa lau mắt.

Tiêu Hà không đáp, chỉ thanh thanh yết hầu không nhìn anh, “Mau buông ra, lên đường thôi.”

Cậu còn lâu mới nói cho Tống Dịch biết, từ thời điểm Tết lúc anh mời cậu về nhà chơi, cậu đã lặng lẽ lên mạng xem mấy video để làm thế nào nâng cao kĩ năng nói lời yêu thương của mình.

Cậu mau chóng học được một chút những gì mà cậu không biết từ trước đến nay, muốn sớm đề cao mồm miệng của mình, sớm ngày tự tin đi gặp người nhà Tống Dịch, biểu đạt tâm ý của mình đến họ.

Tống Dịch làm bộ không thấy chút thẹn thùng vụn vặt của cậu hôn cậu thêm một cái nữa buông cậu ra, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười.

Hai người đi đến một nhà ăn có đầu bếp khá danh tiếng, đưa thực đơn cho họ, yêu cầu họ đưa đến trước 6h, nhân viên trong cửa hàng tỏ vẻ không thành vấn đề, bọn họ liền để lại điện thoại rồi ở lại quán ăn cơm trưa.

Thời gian nghỉ ngơi còn sớm, hai người liền quyết định đi xem phim.

Tiêu Hà nói trước nay không đi xem rạp xem phim điện ảnh, không bằng nói số lần đi trong mấy năm nay của cậu thật sự rất ít, đếm trên đầu ngón tay cũng đủ số lần đó.

Tống Dịch không cấm nghĩ đến việc mình được người ta giao cho một anh bạn trai hóa thạch sống, vì thế liền chọn một bộ phim hài kịch nội địa.

Trước đó anh đến trước xem qua điểm phim, thấy mới có 6,9 điểm, nhìn có vẻ cũng không có gì đáng chờ mong, anh nói với Tiêu Hà như vậy.

Kêt quả sau khi tiến vào, anh thường xuyên nhìn Tiêu Hà, mà đôi mắt cậu vẫn luôn chăm chú nhìn lên màn hình lớn, xem phim còn nghiêm túc hơn bất cứ ai.

Điều này làm anh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, dựa đầu lên vai cậu ngủ một giấc.

Hoàn chương 64

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi