TIỂU KHẢ ÁI, TAN HỌC ĐỪNG ĐI!

"Bệnh tâm thần, hử?" Giọng nói của anh rất nặng nề, nhưng lại nhàn nhạt với khuôn mặt không một biểu cảm.

"Đúng vậy đấy! Cậu ta không phải là..."

Còn chưa nói xong, quả bóng rổ trong tay Lục Xuyên trực tiếp đập vào trên mặt Giang Trì, không chút lệch, vững vàng ngay trung tâm.

Các bạn học nữ bên cạnh từ hò hét biến thành sợ hãi.

Mà sức lực đánh bóng của Lục Xuyên không nhỏ, đập vỡ mắt kính bên trái của Giang Trì tan tành, Giang Trì che lấy mũi của mình, đau đến mức rống lên kêu gào, tự mình đứng dậy, trong mũi chảy đầy máu, lách tách rơi xuống đất, cả người thật sự rất thảm hại, chật vật.

Lục Xuyên bỗng nhiên bạo phát đánh người làm cho bạn học xung quanh đang xem thi đấu sợ đến ngẩn người.

"Mày chơi bóng hay đánh người thế!"

Mấy anh em của Giang Trì muốn vì hắn ta mà ra mặt.

Nhưng Lục Xuyên không phải là người dễ trêu chọc, anh đi đến nhấc chân đạp một cước lên người Giang Trì khiến cậu ta lăn một vòng trên mặt đất, gầm lên một tiếng: "Nếu để cho tao nghe thấy cái miệng thối của mày nhắc đến hai chữ Kiều Sở, tao giết chết mày."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi