TIỂU KHOÁI LẠC CỦA NGÀI CHỈ HUY

Phùng Kiến Vũ nhận được câu trả lời của Vương Thanh trong lòng liền trầm xuống, môi mỏng mím mím lại với nhau rồi lại nhỏ giọng hỏi hắn:

"Như vậy, ngài thấy em rất khó nhìn sao?"

Vương Thanh vẫn bình thản đáp:

"Ừ"

Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy có chút tủi thân, khóe mắt nóng râm ran có điểm ẩm ướt, không rõ là do câu nói kia của Vương Thanh hay là do vết thương ở phía sau cậu mà hiện tại cả người cảm thấy vô cùng đau đớn. Phùng Kiến Vũ đưa tay lên mặt gạt nước mắt chuẩn bị rơi xuống, Vương Thanh ở phía sau nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng hắn lại không có ý định lên tiếng nói gì tiếp cả.

Phùng Kiến Vũ im lặng một hồi, cuối cùng lên tiếng nói tiếp:

"Em cảm thấy... mình cũng không quá khó nhìn"

Vương Thanh thờ ơ trả lời Phùng Kiến Vũ:

"Rất khó nhìn"

Phùng Kiến Vũ vùi mặt vào trong gối nói:

"Ngài có thể là thấy Khả Khả nhìn rất đẹp mắt... cho nên ngài thấy ai cũng đều khó nhìn như vậy"

Vương Thanh chậm rãi giúp Phùng Kiến Vũ xoa xoa vết thương ở cửa động nhỏ, chính là đơn thuần giúp ích cho cậu nhanh chóng hồi phục vết thương ở nơi đó:

"Đương nhiên không phải như vậy, trên đời này tôi chỉ thấy em là nhìn không thuận mắt nhất"

Phùng Kiến Vũ trong đầu có tiếng nổ lớn, nếu Vương Thanh nói cậu xấu như vậy chắc chắn cậu sẽ không có cơ hội ở bên cạnh hắn lâu nữa, đến lúc đó Phùng Kiến Vũ cậu thật sự không biết đi đâu. Cậu không có ba mẹ, nhà đã bị tịch thu khi bị bắt, nếu như ngay cả Vương Thanh cũng đuổi cậu đi nữa, Phùng Kiến Vũ khẳng định thời gian kế tiếp sẽ là một đoạn đường thê thảm:

"Thế... ngài thích người như thế nào?"

Vương Thanh chầm chậm đáp:

"Nghe lời tôi"

Phùng Kiến Vũ giống như có một sợi dây giúp đỡ liền cật lực bám lấy:

"Ngài nói em... có phải rất nghe lời ngài đúng không?"

Vương Thanh khàn giọng:

"Em sao? Hết lần này đến lần khác lừa dối tôi"

Phùng Kiến Vũ cảm thấy có điểm khó thở quay đầu sang một bên nhưng lại không dám xoay người lại nhìn Vương Thanh:

"Em là bất đắc dĩ mới lừa dối ngài, nhưng em sau này sẽ không lừa dối ngài nữa"

Vương Thanh vẫn lạnh lùng như thường ngày:

"Vậy để xem biểu hiện sau này của em đi"

Phùng Kiến Vũ cắn cắn môi, đột nhiên đưa tay chạm vào tay Vương Thanh đang đặt ở trên động nhỏ của mình:

"Ngài có thích... chỗ đó không?"

Vương Thanh nhìn chằm chằm bóng lưng của Phùng Kiến Vũ, bóng lưng kia vừa dài vừa thon quả thật rất mê người, khó khăn lắm hắn mới có thể khắc chế được ham muốn trong lòng, hiện tại đã bị vật nhỏ kích bạo này khơi lên hết:

"Không thích, mỗi lần làm cũng phải mất một thời gian rất lâu mới hồi phục"

Phùng Kiến Vũ hỏi nhiều như vậy chỉ mong tìm ra được một điểm ở cậu mà Vương Thanh sẽ thích, nhưng xem ra Vương Thanh có vẻ như chẳng thích điểm nào ở cậu cả:

"Ngài không phải nói... ngài rất thích em sao?"

Vương Thanh nhếch môi:

"Em rốt cuộc muốn cái gì đây?"

Phùng Kiến Vũ một tay gãi gãi gối đầu có điểm khó xử, cuối cùng vẫn quyết định đem mọi chuyện nói ra:

"Ngài chính là người cứu mạng em, tuy rằng ngài đối với em rất thô bạo, nhưng ngài đem rất nhiều thứ tặng cho em. Ngoài có một chút thô bạo ra thì ngài cái gì cũng rất tốt, cho nên em... thật sự rất quan tâm đến cảm nhận của ngài đối với em là như thế nào"

Vương Thanh chầm chậm vuốt ve động nhỏ của Phùng Kiến Vũ:

"Không phải tôi nói rồi sao, nhìn không thuận mắt, ưa nói lời giả dối, ngay cả nơi này cũng chậm chạp không chịu hồi phục"

Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình cũng không đến nỗi tệ như lời Vương Thanh nói, vì thế cậu liền yếu ớt phản kháng lại:

"Em thật sự không có đến mức quá xấu, nếu như ngài nhìn em nhiều một chút, ngài nhất định sẽ thấy em rất thuận mắt. Em quả thật đã lừa dối ngài nhưng đó chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, em nhất định sau này sẽ không lừa dối ngài nữa. Còn có nơi đó... ưm... nếu như ngài dịu dàng một chút, nơi đó sẽ nhanh lắm tốt trở lại"

Vương Thanh buồn cười nhưng không có để lộ cho Phùng Kiến Vũ thấy, hắn hỏi:

"Em nói xem em có chỗ nào đẹp?"

Phùng Kiến Vũ xấu hổ, chẳng có ai lại tự kể ra những nơi nào của mình đẹp cho người khác biết cả. Nhưng mà Vương Thanh hiện tại nói cậu nhìn rất xấu, vì thế mà cậu muốn thay đổi suy nghĩ của Vương Thanh, để cho hắn thấy cậu thật ra cũng không xấu như hắn nói:

"Mắt của Khả Khả ấy thật ra không có lớn giống như em đâu, nếu như ngài thích mắt nhỏ thì em không thể nói, nhưng nếu ngài thích mắt lớn... ưm mắt của em thật rất lớn mà. Mũi của Khả Khả rất cao, nếu như ngài hôn cậu ấy nhất định sẽ cảm thấy vướng víu, phải xoay mặt sang một bên rất là phiền phức, mũi của em tuy rằng không có cao như cậu ấy, nhưng nếu như... ngài hôn em sẽ không phải xoay mặt hay cảm thấy vướng víu. Còn có miệng của em, ngài không cảm thấy môi em rất mềm hay sao?"

Vương Thanh nhếch môi:

"Không có"

Phùng Kiến Vũ tuy có chút thất vọng nhưng vẫn không bỏ cuộc:

"Có thể là gần đây em không uống đủ nước, cho nên môi mới không mềm nữa, nếu như em uống nhiều nước một chút, ngài nhất định sẽ thay đổi suy nghĩ là môi em không có mềm".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi