TIỂU KHOÁI LẠC CỦA NGÀI CHỈ HUY

Phùng Kiến Vũ nghe thấy Vương Thanh nói không cần mình nữa liền hoảng sợ, trái tim bắt đầu bất an không thể khống chế được vội vàng luống cuống hướng Vương Thanh giải thích:

"Em không uất ức nữa, từ giờ em cũng sẽ không phạm lỗi nữa, ngài quất em cũng được nhưng ngài đừng không cần em nữa"

Vương Thanh đưa tay nắm lấy cằm của Phùng Kiến Vũ xoay về phía sau khẽ hỏi:

"Tôi hàng ngày sẽ mang roi da quất em, bất kể cho dù em đúng hay sai đều sẽ quất, em sẽ không uất ức sao?"

Phùng Kiến Vũ hai mắt phiếm hồng không rõ là bởi vì đau hay là do hoảng sợ mà nước mắt bên trong kia cũng long lanh như muốn chảy xuống:

"Sẽ không, em sẽ không uất ức"

Vương Thanh nhẹ nhàng xoay cả người Phùng Kiến Vũ lại đối diện mình, để cho cậu tựa lưng vào thành bồn tắm nhìn cậu thật lâu giống như muốn xem xem cậu có nói thật hay là không. Phùng Kiến Vũ cắn cắn môi dưới nhưng lại không muốn né tránh ánh mắt của Vương Thanh, cậu sợ nếu như mình né tránh thì Vương Thanh sẽ nghĩ cậu đang nói dối, Vương Thanh vừa rồi đã nói nếu như cậu còn phạm sai lầm nữa sẽ không cần cậu.

Vương Thanh trầm giọng nói:

"Hàng ngày quất em vẫn còn chưa đủ đâu"

Phùng Kiến Vũ nắm chặt lòng bàn tay ở dưới im lặng không nói gì cả, Vương Thanh đưa tay nâng cằm Phùng Kiến Vũ khẽ mơn trớn:

"Vừa mới rồi chưa có ăn cơm sao?"

Phùng Kiến Vũ lắc đầu thành thật:

"Ngài không nói em ăn cho nên em không ăn"

Vương Thanh hài lòng bật cười:

"Thực ngoan, tôi chính là thích người nghe lời tôi như vậy. Tôi nói người chuẩn bị đồ ăn cho em rồi, đợi một lát tôi đút em ăn, có vui không?"

Phùng Kiến Vũ trong lòng cảm thấy rét lạnh, rõ ràng người trước mặt vô cùng ôn nhu nhưng không hiểu sao cậu lại không thể buông lỏng cảnh giác được, nhưng mà cho dù thế nào đi chăng nữa Phùng Kiến Vũ vẫn phải mỉm cười đáp:

"Ưm, vui!"

Vương Thanh kéo tay Phùng Kiến Vũ để cho cậu ngã vào lòng hắn, mang ngón tay thon dài của cậu khẽ vuốt ve:

"Đáng yêu như vậy tại vì sao ưa nói dối đây?"

Phùng Kiến Vũ giật mình, Vương Thanh không phải là có năng lực đặc biệt có thể nhìn thấu mọi thứ chứ, tại sao cái gì cậu muốn che giấu hắn đầu có thể nhìn thấy hết tất cả đây. Phùng Kiến Vũ im lặng không nói, Vương Thanh đưa tay xuống phía dưới chọn đúng chỗ vết thương ở trên mông cậu nhéo lấy, hắn dùng lực cực kỳ mạnh nhưng giọng nói hiện giờ phát ra lại rất dịu dàng giống như là hành động kia cùng hắn không có nửa điểm liên quan:

"Cười lên nhìn sẽ rất vừa mắt"

Phùng Kiến Vũ cố gắng nhịn đau ngẩng đầu nhìn Vương Thanh cười, khóe mắt ửng hồng, sống mũi cũng đồng dạng ửng hồng nhưng nụ cười ở trên môi vẫn không có ý định dừng lại. Vương Thanh nhếch môi cúi đầu hôn nhẹ một cái vào môi của Phùng Kiến Vũ:

"Rất thuận mắt, tôi rất thích!"

Phùng Kiến Vũ vì đau đớn mà giọng nói cũng chuyển khàn rõ rệt:

"Cám ơn ngài"

Một lúc sau đó có một nữ hầu gái cầm vào một cái bát nhỏ, trong đó không biết đựng cái gì nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn có thể nhìn thấy hơi nóng theo tầng khói bốc lên cao. Nữ hầu gái kia cả một đường bước vào đều cúi đầu không dám ngẩng mặt lên, Phùng Kiến Vũ thấy cô ấy như vậy cũng đỡ xấu hổ đi một chút, cậu cho dù không nhìn thấy bộ dạng của mình thế nào nhưng cậu biết mình hiện giờ rất thảm.

Vương Thanh cầm lấy chiếc bát nhỏ kia trên tay để ở trước mặt Phùng Kiến Vũ nói:

"Em thích ngọt có phải không?"

Phùng Kiến Vũ quả thật thích ăn ngọt cho nên khẽ gật đầu, Vương Thanh trước hết là mang thìa nhỏ múc lấy nước ở trong đó đưa đến trước miệng Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ há miệng ra ngậm lấy thìa kia uống ngụm nước đó, món bánh trôi này vừa mới nấu xong cho nên vẫn còn nóng, Phùng Kiến Vũ đầu lưỡi vừa chạm vào liền bị nóng phải tránh xa. Vương Thanh vẫn giữ nguyên tư thế đó âm trầm nhìn Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ sợ hãi cố gắng nhịn nóng uống một ngụm, nước nóng truyền qua cuống họng vào đến tận dạ dày vẫn còn cảm thấy giống như bị bỏng rát. Vương Thanh mang thìa để lại vào trong bát hỏi:

"Thế nào, ngon đúng chứ?"

Phùng Kiến Vũ hít một hơi:

"Ngon, nhưng mà có chút nóng, em..."

Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp nói xong, Vương Thanh đã lên tiếng cắt ngang lời cậu:

"Có nóng sao? Tôi vì sao không cảm thấy thế? Hay là em lại đang nói dối?"

Phùng Kiến Vũ giật mình, Vương Thanh nhất định là muốn dồn cậu vào bước đường cùng, chính vì thế Phùng Kiến Vũ liền tìm cách sửa lời:

"Ân... có thể là vì em quá đói cho nên nhất thời cảm giác sai rồi, ngài đút em lại một miếng nữa em từ từ cảm nhận xem"

Vương Thanh lần này dùng thìa lấy một viên bánh trôi đặc biệt lớn đuưa đến phía trước miệng của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy thế thì rất sợ, bánh trôi lớn kia mà cắn ra khẳng định sẽ rất nóng, nhưng bây giờ Vương Thanh lại có ý định muốn cậu ăn viên bánh trôi này... Phùng Kiến Vũ cậu đây thật sự có muốn không ăn cũng không thể".

Phùng Kiến Vũ há miệng, Vương Thanh không một chút thương tình trực tiếp mang bánh trôi vừa lớn vừa nóng kia đút vào trong miệng của Phùng Kiến Vũ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi