TIỂU KHOÁI LẠC CỦA NGÀI CHỈ HUY

Vương Thanh từ trong ngăn tủ lấy ra một lọ thuốc nhỏ, Phùng Kiến Vũ mắt thấy Vương Thanh quay lại liền vội vã đưa tay xuống rồi quay mặt né tránh hắn, dĩ nhiên thì hành động nhỏ này của Phùng Kiến Vũ làm sao có thể lọt khỏi mắt một người chỉ huy cả tinh cầu, có điều Vương Thanh cũng không có ý định vạch trần, hắn chỉ chậm rãi tiến đến ngồi lên giường mang thuốc bôi lên lưng của Phùng Kiến Vũ:

"Sẽ đau một chút..."

Quả thật đau vô cùng, thuốc vừa mới chạm vào vết thương của Phùng Kiến Vũ cả người cậu liền cũng run rẩy theo, miệng  phát ra tiếng kêu nho nhỏ kiềm chế không hét to lên:

"Ưm"

Vương Thanh ở phía sau vẫn thành thục thoa thuốc giúp cho Phùng Kiến Vũ:

"Ngoan, rất nhanh tôi sẽ thoa xong"

Phùng Kiến Vũ rất muốn hỏi Vương Thanh vì sao đã đánh cậu mạnh tay như vậy nhưng bây giờ lại còn bôi thuốc giúp cậu, nhưng mà câu hỏi đó đến cuối cùng cậu vẫn không có dũng khí dám hỏi hắn. Vương Thanh ở phía sau Phùng Kiến Vũ cúi đầu vùi vào cần cổ của cậu thở khí nóng:

"Tiểu khoái lạc, nhanh một chút hồi phục nếu không tôi sẽ không chờ nữa"

Phùng Kiến Vũ lại khóc, nước mắt lặng lẽ chảy ra. Vương Thanh đương nhiên biết người nọ có điều kỳ quái vì thế hắn cũng không muốn dọa nạt cậu nữa, chỉ nhẹ giọng nói:

"Nằm xuống đi, tôi giúp em thoa thuốc"

Phùng Kiến Vũ nằm xuống, phải mất một lúc cậu mới có thể nằm ổn định được, mỗi lần cử động vết thương lại giống như muốn rách ra vậy. Vương Thanh ôn nhu mang thuốc xoa ở hai bên mông cho Phùng Kiến Vũ, ánh mắt hơi nhíu lại một chút:

"Ngày mai tôi sẽ đi dự một bữa tiệc, vốn là sẽ mang theo em cùng đi, với tình trạng này em chỉ có thể ở nhà rồi"

Phùng Kiến Vũ cảm thấy ở nhà cũng tốt, nếu như cậu cùng Vương Thanh đi dự tiệc vậy thì chiếc chuông bạc ở dưới chân kia của cậu sẽ bị người khác nhận ra, mỗi lần di chuyển chiếc chuông đó sẽ vang lên quả thật rất kỳ quái.

Vương Thanh thoa thuốc xong rồi liền đặt lọ thuốc kia qua một bên:

"Có muốn ăn một chút gì đó hay không?"

Phùng Kiến Vũ im lặng một chút, sau đó dè dặt đáp:

"Em muốn ngủ"

Vương Thanh cũng không ép Phùng Kiến Vũ nữa, hắn nằm xuống bên cạnh cậu, lấy chăn đắp lên người cho cậu thật cẩn thận rồi dùng tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt ẩm ướt kia:

"Tôi thích một người nghe lời chứ không phải một người ngang bướng, tôi nói cái này đúng thì em tuyệt đối không được nói cái đó sai, nếu em muốn tôi ôn nhu với em thì em phải biết tự điều chỉnh, có hiểu không?"

Phùng Kiến Vũ đều nghe thấy rõ ràng nhưng trước sau không lên tiếng, cậu giả bộ rằng mình hiện tại đã ngủ rồi. Vương Thanh nghiêng người xoa nhẹ mấy vết thương trên người Phùng Kiến Vũ:

"Nhớ kỹ chỉ hôm nay thôi, cho phép em hôm nay ngang bướng như vậy"

Phùng Kiến Vũ cảm thấy đầu óc nặng trĩu, người giống như nâng nâng trên tầng mây, trước khi cậu chìm dần vào giấc ngủ vẫn còn nghe thấy Vương Thanh nói cái gì đó ở bên tai cậu, nhưng cậu lại không thể nghe rõ được, cứ như vậy mà mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.

Khi Phùng Kiến Vũ tỉnh dậy đã là tận buổi chiều ngày hôm sau, mãi cho đến khi nữ hầu gái đứng ở bên giường dùng tay lay cậu dậy thì cậu mới có thể mở mắt ra được.

"Ngài chỉ huy muốn cậu đợi ngài ấy trở về cùng ăn tối, đây là quần áo ngài chỉ huy đưa cho cậu"

Phùng Kiến Vũ thấy hình ảnh phía trước đều vô cùng mờ nhạt, phải mất một lúc mới có thể nhìn thấy rõ ràng được mọi thứ xung quanh, cậu vừa nhấc tay muốn đưa lên dụi mắt cả người liền kéo theo cơn đau tê dại giống như muốn rách da:

"Ưm, tôi sẽ xuống ngay, cô đi ra ngoài trước đi"

Nữ hầu gái để lại một câu rồi lặng lẽ bước ra ngoài:

"Nước tắm cũng đã được chuẩn bị sẵn ở bên trong rồi"

Sau khi nữ hầu gái rời đi, Phùng Kiến Vũ liền nghiến răng nhịn đau đặt chân xuống dưới sàn nhà muốn đứng dậy đi vào trong phòng tắm. Chân vừa chạm xuống sàn đá cẩm thạch loáng bóng liền nghe được một tiếng đinh đinh đinh rất rõ ràng. Cả một căn phòng rộng lớn yên tĩnh cũng khiến cho tiếng đinh đinh đinh đó vang vọng càng thêm rõ ràng hơn, là chuông bạc ở chân Phùng Kiến Vũ kêu, chẳng hiểu sao cậu đối với chiếc chuông này vô cùng không thích, cậu cảm thấy giống như là mình đã trở thành một món đồ bị chủ nhân đánh dấu vậy. Phùng Kiến Vũ nhịn đau cúi người xuống muốn thử đưa tay tháo chiếc chuông đó ra, kết quả phát hiện ra đúng như lời Vương Thanh nói, đó là một chiếc lắc điện tử được mã hóa, chỉ có thể mang số nhập vào mới có thể tháo được nó ra.

Phùng Kiến Vũ bước vào trong phòng tắm, vẫn là mùi rượu nồng nặc của buổi tối ngày hôm qua, hương vị đó khiến cho cậu cảm thấy rùng mình nhớ tới sự đau đớn tê dại kia, càng nhớ rõ như in những biểu hiện tàn bạo của Vương Thanh. Phùng Kiến Vũ cậu ngay tại lúc này đây chính thức cảm thấy sợ hãi Vương Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi