TIỂU KHOÁI LẠC CỦA NGÀI CHỈ HUY

Phùng Kiến Vũ nghe vậy thì đỏ mặt, nhưng Vương Thanh thì lại vô cùng thản nhiên giống như đây chính là chuyện hiển nhiên, hắn lạnh lùng hỏi tiến sĩ Most:

"Có chuyện gì sao?"

Tiến sĩ Most vuốt vuốt sống mũi nhìn vào kết quả cuộc kiểm tra trên màn hình máy vi tính:

"Bởi vậy cho nên đứa nhỏ trong bụng cậu ta mới đang nằm lệch một chút, tôi nghĩ tốt hơn hết 3 tháng đầu này hai người không nên quan hệ, nếu như không thể nhất định sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ"

Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh chăm chú lắng nghe, tiến sĩ Most nói câu nào sẽ khe khẽ gật đầu, Vương Thanh thì vẫn giữ một bộ dạng lạnh lùng không mấy quan tâm đến đứa nhỏ này:

"Nói về tình trạng sức khỏe, những rủi ro, nguy hiểm của em ấy nếu như giữ đứa nhỏ này đi"

Tiến sĩ Most gật đầu:

"Về cơ bản thì sức khỏe của cậu ta không có gì đáng lo ngại cả, có sức đề kháng rất tốt, nhưng bởi vì cậu ta là đàn ông cho nên không thể áp dụng phương thức sinh đẻ bình thường giống như phụ nữ được, cho nên khi có dấu hiệu chuyển dạ cần áp dụng phương thức sinh mổ"

Vương Thanh vừa nghe đến đây liền nhíu mày, có điểm kích động định lên tiếng nói gì đó, nhưng mà Phùng Kiến Vũ đã nhanh chóng nói trước hắn:

"Không sao, như vậy cũng được"

Vương Thanh lạnh giọng:

"Không được, như vậy quá nguy hiểm, chi bằng nhanh một chút tiến hành phá bỏ đứa nhỏ này đi"

Phùng Kiến Vũ nghe vậy lại hốt hoảng cậu vội vàng quay sang nắm chặt lấy cổ tay Vương Thanh nói:

"Sẽ không sao đâu mà ngài đừng lo, sẽ không quá nguy hiểm đâu"

Vương Thanh không hài lòng nhìn Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ mang đầu ngón tay đan vào trong tay của hắn, giọng nói vô cùng gấp gáp muốn khuyên nhủ:

"Tiến sĩ Most không phải đã nói sức khỏe của em rất tốt rồi hay sao, sinh mổ cũng không phải là chuyện không tốt, không biết chừng còn có thể nhanh một chút mang đứa nhỏ ra tránh để cho nó ở bên trong lâu sẽ bị ngạt"

Tiến sĩ Most cũng ở một bên nói tiếp:

"Theo thể trạng của cậu ta quả thật rất thích hợp để mang thai, nhưng chỉ có duy nhất một lựa chọn là sinh mổ, đương nhiên không thể nói là không có bất cứ rủi ro nào, nhưng nếu như quyết định giữ tôi sẽ đích thân giúp cậu ta, cho nên ngài chỉ huy cũng không cần quá lo lắng"

Phùng Kiến Vũ quay sang nhìn tiến sĩ Most rồi lại nhìn về phía Vương Thanh, dùng ánh mắt mở lớn kia nhìn hắn chăm chú:

"Ngài xem, không phải mọi chuyện đều rất tốt đẹp hay sao, em sẽ cẩn thận chú ý một chút, sẽ không có nguy hiểm nào cả"

Vương Thanh im lặng không nói nữa, tiến sĩ Most tiếp tục quay sang nhìn Phùng Kiến Vũ:

"Đương nhiên khi cậu có đứa bé sẽ rất bất tiện, không phải là mọi thứ đề tốt đẹp, trong quá trình mang thai tính khí sẽ thay đổi thất thường, còn sẽ có thời gian ăn vào liền nôn ra hết, cũng sẽ có thời gian ăn rất nhiều"

Phùng Kiến Vũ gật đầu ân một tiếng, tiến sĩ Most nhìn cậu mở miệng:

"Còn có một chuyện, cậu có thể sẽ không có hoặc có rất ít sữa, cho nên chuyện muốn cho đứa nhỏ kia ăn no sẽ cần có sữa ngoài hoặc vú nuôi"

Phùng Kiến Vũ nghe vậy lại đỏ mặt a một tiếng, lại nghĩ đến ngày hôm qua Vương Thanh nói ngực của cậu lớn lên một ít rồi, sau này có đứa nhỏ rồi ngực đột nhiên lớn ra sẽ nhìn rất kỳ quặc:

"Như vậy... ngực của tôi sau này sẽ lớn ra rất nhiều sao?"

Tiến sĩ Most lắc đầu:

"Căn bản chỉ lớn ra một chút so với bình thường, nếu như không thường xuyên để ý cũng chẳng thể phát hiện ra"

Phùng Kiến Vũ nhận được đáp án mới thầm thở phào một hơi, may mắn ngực không có lớn ra quá nhiều. Vương Thanh ở bên cạnh có điểm nóng nảy:

"Tôi muốn biết em ấy có gặp nguy hiểm nếu như cố tình muốn sinh đứa nhỏ này hay không?"

Tiến sĩ Most nhìn Vương Thanh nhanh chóng đáp:

"Không thể nói là không gặp bất cứ một nguy hiểm nào, nhưng nếu như cậu ta cứ giữ vững tình trạng sức khỏe như thế này, hoặc không có việc gì ngoài ý muốn xảy ra, đương nhiên phần trăm nguy hiểm sẽ rất ít"

Phùng Kiến Vũ nắm lấy tay Vương Thanh cười đến ngọt ngào:

"Được rồi, ngài đừng lo lắng mà, sức khỏe của em rất tốt đấy"

Ba người trao đổi với nhau một chút, nói đúng hơn chỉ có hai người có hứng thú muốn nghe, riêng chỉ có duy nhất một mình Vương Thanh là thập phần thấp thỏm bất an, hắn không muốn đứa bé này ra đời, bởi vì hắn sợ Phùng Kiến Vũ vì đứa bé này sẽ biến mất mãi mãi.

Buổi tối hôm ấy phùng Kiến Vũ nằm ở trên giường gối đầu vào tay Vương Thanh khe khẽ hỏi:

"Ngài không thích có đứa nhỏ hả?"

Vương Thanh thẳng thắn đáp:

"Đúng thế"

Phùng Kiến Vũ khẽ thở dài lại kéo tay Vương Thanh đặt lên bụng mình:

"Đứa nhỏ này sinh ra nhất định sẽ giống ngài, ngài không thích nhìn thấy một tiểu bảo bảo giống ngài hay sao?"

Vương Thanh thu tay về nhắm mắt lại:

"Không muốn nhìn thấy"

Phùng Kiến Vũ có điểm hơi buồn một chút, nhưng mà cậu biết lý do tại vì sao Vương Thanh luôn như vậy cho nên cậu cũng không có chút tức giận nào:

"Được rồi, đứa nhỏ hiện tại hẳn là chưa nghe được nhưng mà khi nó ra đời rồi, ngài đừng nói những lời như thế nữa nhé"

Vương Thanh im lặng không nói gì cả, Phùng Kiến Vũ quay sang ngắm nhìn hắn sau đó không biết nghĩ cái gì liền ghé vào hôn lên môi hắn một cái. Vương Thanh đột nhiên mở mắt ra khàn giọng lên tiếng:

"Đừng để tôi ngay bây giờ cùng em quan hệ, đứa nhỏ kia cũng không giữ được đâu"

Phùng Kiến Vũ a một tiếng:

"Đừng như vậy, đến lúc đó đứa nhỏ không giữ được, em cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy"

Vương Thanh nhắm mắt lại ra lệnh:

"Đi ngủ đi"

Phùng Kiến Vũ khẽ mỉm cười, đầu nhỏ tiến sâu vào lòng ngực Vương Thanh hạnh phúc nói:

"Ngài nhất định là thật sự đã yêu em rồi"

Vương Thanh dọa Phùng Kiến Vũ:

"Đừng nói nhiều nếu không tôi ngay bây giờ phá bỏ đứa nhỏ"

Phùng Kiến Vũ vội vã đưa tay lên che miệng Vương Thanh lại:

"Ngài đừng nói lời như vậy nữa, đứa nhỏ sẽ buồn, em cũng sẽ không vui".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi