TIỂU KIỀU CỦA QUYỀN THẦN



Gương mặt tuấn mỹ của Tiêu Dịch nhiều chút hung ác nham hiểm.
Hắn trầm giọng:" Ta kêu ngươi đi sao chép Tứ Thư Ngũ Kinh, ngươi đứng đây làm gì?"
Nam Bảo Y ủy khuất," Khương Tuế Hàn ăn bánh quả hồng ta tự mình phơi, chính ta cũng không có lỡ ăn đâu.

Nhị ca ca, ngươi phải làm chủ cho ta nha!"
Nguyên lai là bởi vì ăn uống....
Tiêu Dịch yên tâm.
Hắn nhìn quả hồng trong tiểu cô nương," Sao lại muốn làm cái này?"
Nam Bảo Y chỉ hướng cây hồng kia," Cây hồng trong viện chúng ta kết được thật nhiều quả.

Ta suy nghĩ, nếu như ngươi cũng ở trong phủ, ước chừng sẽ muốn ăn chúng.

Thế nhưng ta lo lắng ngươi trở về quá muộn, không ăn được hồng tươi, thế nên đặc biệt vì ngươi làm rất nhiều bánh quả hồng.
Nhị ca ca, ta mỗi ngày đều bận bịu khắp nơi cũng trông coi mấy quả hồng cẩn thận, nghĩ khi ngươi trở về có thể ăn được quả hồng trên cây của chúng ta.


Thế nhưng Khương Tuế Hàn không thông qua đồng ý của ta, liền tự tiện ăn sạch những quả hồng kia, hiện tại chỉ còn lại một quả..."
Có lẽ cảm thấy tâm huyết bị lãng phí, tiểu cô nương mười phần ủy khuất, nói chuyện liền nghẹn ngào.
Nàng yếu ớt lại chân thành.
Tiêu Dịch cầm bánh quả hồng trong tay này.(ahr)
Hắn bẻ ra, đưa cho nàng một nửa," Cùng ăn một quả."
Hắn không thích bánh ngọt, trái cây ngọt.
Nhưng dù sao bánh quả hồng cũng là nàng tự mình làm, tất nhiên hắn muốn nếm thử, mới không coi là cô phụ tâm ý của nàng.
Nam Bảo Y cầm lấy nửa quả hồng, cẩn thận từng li từng tí cắn miếng nhỏ.
Cái quả hồng này là bị Khương Tuế Hàn chọn thừa để lại, vừa nhỏ vừa không ngọt, thậm chí còn có chút chát chát.
Nàng ngẩng đầu lên, lo âu nhìn về phía Tiêu Dịch.
Quyền thần đại nhân cái loại sơn trân hải vị gì chưa từng ăn qua, để hắn ăn loại thức ăn này, là nhục nhã đối với hắn nha!
Thế nhưng là hắn lại nghiêm túc nhai kỹ nuốt chậm, phảng phất nửa quả hồng kia giống như đồ ăn mỹ vị nhất trên đời....
Nàng có chút khó mà mở miệng:" Nhị ca ca, ngươi không cảm thấy, hương vị có chút chát chát sao?"
Tiêu Dịch thản nhiên nói:"Bởi vì là đây đồ ăn ngươi tự tay làm cho ta, vì vậy không phải sơn trân hải vị khác có thể so sánh.

Ta ăn chính là phần thiện ý này, mà không phải ăn tư vị của đồ ăn."
Nam Bảo Y giật mình.
Kiếp trước, nàng từng học Nam Yên, vì Trình Ngữ Đức tự mình xuống bếp, làm món sườn xào chua ngọt mà hắn thích.
Nàng mất thời gian cả buổi chiều mới làm ra một bàn thức ăn, mặt đầy bụi tro bưng lên bàn, Trình Đức Ngữ ngay cả nếm cũng không nếm qua liền kêu tỳ nữ đem đổ đi.
Hắn nói, thức ăn như vậy là vũ nhục hắn.
Hắn còn răn dạy nàng bắt chước bừa, tâm cao ngất, còn muốn mưu toan sánh vai cùng Yên nhi của hắn.
Những lời kia từng từ đâm thẳng vào tim gan, đến nay nghĩ lại vẫn làm lòng người chua sót.
Mà quả hồng hôm nay nàng làm, rõ ràng chát như vậy, mà quyền thần đại nhân lại không chút chê bai....
Nam Bảo Y nhìn Tiêu Dịch, nước mắt từng nóng hổi từng giọt nhỏ xuống váy áo.
Kiếp trước người người đều nói hắn tâm ngoan thủ Lạt, có thể hắn không cô phụ tâm ý của người khác, hắn mới thực sự là người trọng tình trọng nghĩa.
Tiêu Dịch nhíu màu,"Khóc cái gì, choáng váng?"
Mắng như vậy, lại sắc mặt vẫn hoà hoãn, đem nàng ôm vào trong ngực, giơ tay giúp nàng lâu nước mắt.
Nam Bảo Y nhắm mắt lại, không muốn rời xa mà dựa vào cánh tay hắn," Nhị ca ca là ca ca tốt nhất trên đời...."
Khương Tuế Hàn ngồi trên bậc thang, mặt đầy khinh thường.
Đang yên đang lành lại bị Tiêu gia ca ca kéo lên chiến trường, thật vất vả ăn đủ đau khổ mới được trở về, còn phải xem hắn mịt mờ dựa danh nghĩa huynh muội, ôm ấp vung thức ăn cho chó...
Hắn phẫn hận nhặt lên một nhánh cây, vẽ vòng tròn trên mặt đất.

Hắn muốn nguyền rủa bọn họ người hữu tình cuối cùng cũng chỉ là huynh muội.
Còn chưa kịp vẽ xong vòng tròn, bỗng nhiên cảm nhận được đỉnh đầu phát lạnh.
Ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tiêu gia ca ca," Không báo mà cầm là trộm.

Khương Tuế Hàn, ngươi nên bồi thường Kiều Kiều hai mươi quả hồng."
Khương Tuế Hàn:"......"
Chẳng qua là hắn mới ăn mấy trái hồng, thế mà còn muốn bồi thường?
Tiêu gia ca ca trọng sắc kinh bạn, thật đúng là quá khó!
Hắn hậm hực xuất phủ đi mua hồng.(ahr)
Nam Bảo Y theo Tiêu Dịch bước vào thư phòng, mặc dù bị phạt chép Tứ Thư Ngũ Kinh cùng ,< Nữ giới>, nhưng chẳng biết tại sao, trong nội tâm nàng một chút oán giận cũng không có.
Nàng bắt đầu bày ra giấy mực, ngoan ngoãn ngồi sau thư án.
Nàng lặng lẽ gương mi mắt.
Quyền thần đại nhân ngồi ngay ngắn ở thư án bên kia, mặc dù là đêm tối đi gấp về Cẩm Quan thành, nhưng cũng không bởi vì đi đường vất vả liền buông lỏng chính mình.
Hắn tinh tế đọc sách sử, thần thái lạnh lùng tự nhiên, hai đầu lông mày đều nghiêm túc ung dung không vội.
Lúc hắn trên chiến trường chỉ huy thiên quân vạn mã, tất nhiên cũng là tư thái như vậy.
Hắn là anh hùng lợi hại như vậy!
Nàng cắn cán bút, không khỏi lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Tiêu Dịch nhíu mày.
Hắn trầm giọng:" Phạt ngươi sao chép kinh thư, ngươi cười ngây ngô cái gì? Ngại mười lần không đủ nhiều?"
Nam Bảo Y vội vàng nâng lên quai hàm, không để cho mình lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Rốt cục không cười, nàng nhỏ giọng nói:" Mười lần đương nhiên là đủ nhiều...."
Nàng cúi đầu viết hái chữ, xem chừng hẳn là quyền thần đại nhân đang đọc sách, thế là lại không khỏi ngước lên nhìn lén hắn.
Thiếu niên dung mạo tuấn mỹ, tài học uyên bác, quân công hiển hách, còn cuối cùng rồi sẽ quyền khuynh thiên hạ.
Đến tột cùng nàng có bao nhiêu may mắn, mới có thể nghịch thiên cải mệnh, gặp được nhị ca ca tốt như vậy.
Tiêu Dịch lật ra một trang sách.
Hắn cau mày ngẩng đầu, tiểu cô nương không kịp thu liễm nụ cười ngây ngô, bị bắt tại trận.
Hắn lãnh đạm:" Không đủ chăm chú, tất cả tăng gấp đôi."
Nam Bảo Y ngạc nhiên.
Mười lần đã không biết phải chép tới bao giờ, tăng gấp đôi nữa, cổ tay nàng có còn cần nữa hay không?
Khuôn mặt nhỏ nàng sầu khổ, ủy khuất nâng bút, bị ép nghiêm túc chép kinh thư.
Trong thư phòng đốt một lò hương sơn thuỷ.

Ngoài cửa sổ lăng hoa kính, mặt trời dần lặn về tây, chim về tổ, hoa cúc bắt đầu cụp lại.
Tiêu Dịch khép lại sách sử.
Hắn nhìn về phía Nam Bảo Y, tiểu cô nương ngoan ngoãn sao chép kinh thư, chữ Khải thanh lệ mà có khí phái, so với mấy tháng trước tiến bộ không ít, có thể thấy được cũng không có hoang phế thư pháp.
Hắn thấp giọng phân phó Dư Vị bày bữa tối.
Nam Bảo Y múa bút thành văn, chép càng lúc càng hăng, Hà Diệp cung kính tới thỉnh, " Nhị công tử phân phó, mời ngài đi phòng khách dùng bữa tối.

Ánh sáng tối, tiểu thư cẩn thận làm hư con mắt."
Nam Bảo Y gác lại bút lông, duỗi lưng một cái.
Đi vào sảnh tiểu hoa, trên bàn tròn bày đầy món ngon, bắt mắt nhất chính là một bàn cua đỏ lớn, cùng một bát lựu đỏ xếp thành một ngọn núi nhỏ.
Nàng kinh ngạc.
Hai thứ đồ ăn này, đều là mỹ vị Châu Châu đề cập qua lúc chiều.
Tiêu Dịch rót một chén rượu hoa quế," Còn đứng ở đó làm cái gì, lại đây."
Nam Bảo Y ngồi đối diện hắn, hai mắt sáng lấp lánh," Nhị ca ca, như thế bò hôm nay lại có cua lớn cùng lựu đỏ? Có phải ngươi nghe lén Châu Châu nói, mua những cái này đến làm ta cao hứng?"
Tiêu Dịch lạnh lùng," Là ta đột nhiên muốn ăn."
Quyền thần đại nhân thật sự là khó chịu!
Nam Bảo Y trong lòng sáng như gương, cười tủm tỉm múc một muỗng lựu.
Lựu mới hái, ngọt vô cùng.

Nàng còn ngửi được trong không khí mùi rượu hoa quế thơm ngọt, không khỏi nói:" Nhị ca ca, đây là rượu hoa quế trong phủ mới ủ sao? Ta cũng muốn uống."
" Tiểu cô nương, uống rượu cái gì?"
Nam Bảo Y nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:" Thế nhưng là rượu hoa quế nồng độ cũng không lớn, tiểu cô nương cũng có thể uống.

Mới lại gần tới trung thu, luôn cảm thấy muốn uống một chén rượu hoa quế, ăn hai con cua, thưởng thức hoa sen cùng hoa cúc, mùa thu năm nay nói là viên mãn."
Tiêu Dịch nghĩ nghĩ, phân phó tỳ nữ đem một chén bạch ngọc nhỏ, rót cho nàng chút xíu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi