TIỂU KIỀU NƯƠNG CỦA NHÀ THỢ RÈN



Đỗ Tam Nương cõng cái sọt đi thẳng đến Nhan phủ.
Nàng chỉnh sửa y phục rồi lau mặt, đi đến chỗ cửa phụ lần trước gõ cữ.
Rất nhanh người gác cổng đi đến mở cửa, Đỗ Tam Nương thấy người mở cửa là người lần trước, nàng nở nụ cười nói: "Hình thúc, lại gặp mặt rồi."
Lão Hình rất có ấn tượng với tiểu nha đầu này, đây lần đầu tiên hắn ta thấy có người bán được tiền mà còn cho tiền hắn ta đi mua rượu uống.
"Là ngươi sao?"
Hắn ta nhìn lướt đồ trong sọt của nàng, thấy phía trên toàn là rau quả nên nói: "Cô nương, những đồ này của ngươi chỉ sợ không lọt nổi vào mắt của những người trong phủ."
Lời hắn ta nói đều là thật, bây giờ năm đói kém đã qua, người trong phủ cũng bắt đầu thích những thứ rau xanh này, nhưng trong thời gian dài cũng cảm thấy ngán.
Đỗ Tam Nương cười nói: "Hình thúc, không phải là những thứ này đâu, trong phủ gia đại nghiệp đại, ta cũng sẽ không đưa những đồ này đến đâu.

Nhà ta tìm được đồ hiếm trong núi.

Hôm nay ta cõng đến đây.

Hình thúc có thể báo cho vị Triệu thúc kia một tiếng không?"
Tính theo thời gian quản gia lần trước đi ra ngoài, lúc này nàng đến, có lẽ quản gia kia chưa đi ra ngoài.
Lão Hình nhìn nàng một cái, cười nói: "Ngươi còn biết Triệu quản gia của chúng tôi sao?"
Đỗ Tam Nương cười yếu ớt.

Bên miệng còn xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ: "Triệu thúc là một người tốt, lần trước ngài ấy nói nếu nhà ta có đồ mới gì thì có thể đưa đến cho ngài ấy nhìn thử."
Rồi nàng lại nói tiếp: "Nếu bây giờ mà ta bán được tiền, quay về ta sẽ đưa ít tiền cho thúc mua rượu."

Lão Hình rất thích nghe lời này, hắn ta nói: "Được rồi, ta sẽ đi hỏi một chút, nhưng ta không thể cam đoan là có được hay không, ngươi cứ chờ ở đây trước đi."
Nói xong hắn ta đóng cánh cửa lại, để cho Đỗ Tam Nương đứng ở ngoài canh giữ.

Ngẩng đầu nhìn cái tường cao vời vợi, trong lòng nàng cũng có chút thấp thỏm, không biết mình có thể bán đồ được không.
Rất nhanh cửa lại mở ra, trong nháy mắt Đỗ Tam Nương lên tinh thần, nhìn người trước mặt đúng là vị quản gia trước kia, Đỗ Tam Nương liền đi thẳng vào vấn đề và nói: "Triệu thúc, nhà ta kiếm được một đồ quý hiếm."
Triệu quản gia rất có ấn tượng với nàng, lúc này cười nói: "Để cho ta xem là đồ hiếm gì.

Nếu làm cho lão gia vui, đương nhiên sẽ có thưởng."
Đỗ Tam Nương vội vàng gật đầu, lấy cái đồ trong sọt ra, rồi cởi lá chuối che chắn phía trên xuống, nói: "Triệu thúc, đây là con kỳ nhông, mà tên cũng là kỳ nhông, đây là con nổi bật nhất trong loài cá, bình thường sẽ không dễ dàng tìm thấy đâu, cũng do phụ thân ta tốn nhiều công sức mới tìm được."
Nói xong Đỗ Tam Nương mò ở trong nước, ngay lập tức con kỳ nhông kia kêu vài tiếng, gã sai vặt đi theo Triệu quản gia ra ngoài nói: "A, sao tiếng này giống tiếng trẻ con vậy."
Đỗ Tam Nương vẫn luôn nhìn Triệu quản gia, trong lòng căng như sợi dây cung, nếu hắn ta mà không muốn, thì hôm nay nàng đã làm một chuyện vô ích.

Nhưng nàng không dám hỏi hắn ta, trong lòng chỉ chờ mong hắn ta có thể mua đồ của nàng.
Triệu quản gia nheo mắt lại nhìn đồ trong tay nàng, cũng không mở miệng nói chuyện.
Hắn ta im lặng làm cho trong lòng Đỗ Tam Nương loạn tung tùng phèo, nếu không phải linh hồn của nàng đã trưởng thành, chỉ sợ lúc này nàng đã không còn kiên trì nổi.
Bên tai chỉ có tiếng kêu của kỳ nhông, tay của nàng ôm nó đã mềm nhũn, trong lòng nàng có chút uể oải, chẳng lẽ nàng đã thất bại rồi sao?
Nhưng Triệu quản gia lại đang suy nghĩ chuyện khác, nghe nói huyện lão gia ở trong thành sắp mở tiệc mừng thọ, trong phủ đang suy nghĩ nên chọn đồ gì để tặng.

Đương nhiên hắn ta biết cái con kỳ nhông này, tnhưng cái đồ đặc biệt này rất là hiếm.


Triệu quản gia mím môi một cái rồi nói: "Ngươi muốn bán cái này như thế nào?"
Đỗ Tam Nương nghe xong, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nàng nói: "Tiểu nữ cũng không hiểu về mấy cái thứ này, chỉ là nghe người lớn nói thứ này rất là hiếm, ăn vào còn có thể kéo dài tuổi thọ! Ngài cứ nhìn rồi ra giá đi."
Nàng thật sự không biết thứ này có giá trị bao nhiêu.

Hơn nữa, nàng định giao thiệp lâu dài với Nhan phủ, với chuyện giá tiền này, dĩ nhiên đối phương đưa ít hay nhiều nàng cũng sẽ thu.
Đỗ tTam Nương chỉ đồ trong cái sọt: "Mấy loại rau quả trong nhà sẽ đưa cho trong phủ.

Tiểu nữ đều chọn những quả mềm nhất.

Còn có quả dương đào dại, mùi vị cũng không tệ, những đứa nhỏ rất thích ăn, và những người thai phụ rất là thích, nên đưa cho Triệu quản gia nếm thử."
Đỗ Tam Nương nhặt được những cái to nhất, bề ngoài tốt nhất, còn những cái kém hơn thì để ở nha.

Nói xong nàng đưa cái lớn cho Triệu quản gia: "Triệu thúc, ngài nếm thử đi, nếu không ngọt thì sẽ không đưa cho ngài."
Triệu quản gia cười tủm tỉm nhận lấy, lột vỏ cắn một cái, vừa chua vừa ngọt, nhưng mà vị ngọt nhiều hơn, chắc chắn bọn nhỏ sẽ thích.
"Cầm lấy đi."
Hắn ta nói vừa xong, có hai gã sai vặt đi ra cầm đồ của Đỗ Tam nương vào, nàng yên lặng chờ ở cửa, lão Hình nói: "Cô nương ngươi thật là lợi hại, đến cả Triệu quản gia cũng bị ngươi thuyết phục."
Đỗ Tam Nương mở miệng nói: "Triệu thúc là một người tốt."
Khoảng một khắc đồng hồ, Triệu quản gia tự mình đi đến đưa hầu bao cho nàng, Đỗ Tam Nương nhận lấy ước lượng ở trong tay, trọng lượng không nhẹ, sờ hình dạng thử, cũng không biết là cái gì.


Triệu quản gia vuốt râu và nói: "Đây là thưởng ngươi hầu bao.

Đúng rồi, quả kia ngươi gọi là gì, trong nhà còn không, phu nhân nhà ta rất thích ăn."
Đỗ Tam Nương vội vàng gật đầu nói: "Trong nhà còn có chút, chỉ là bề ngoài không được tốt, có điều trên núi có, ta có thể đi hái một ít."
Triệu quản gia nhẹ nhàng gật đầu, một lúc sau gả sai vặt khác chạy đến, trong tay còn cầm cái túi, Triệu quản gia nói: "Đổi cho ngươi chút bạc vụn."
Đỗ Tam Nương vội vàng cười nhận lấy: "Tạ ơn Triệu thúc."
Triệu quản gia nheo mắt cười nói: "Sau này có đồ tốt thì cứ đến đây đưa."
Nói xong hắn ta lại nhìn người gác cổng: "Sau này mà cô nương đây đến, ngươi cứ dẫn nàng ấy vào thẳng."
Nói xong những lời này, Triệu quản gia liền rời đi.
Đỗ Tam Nương nở cười yếu ớt, nàng lấy một nắm tiền đưa cho Lão Hình, khoảng mười văn tiền, nàng phải tạo mối quan hệ.

Người canh cửa kia được cho tiền đương nhiên rất là vui vẻ, vỗ ngực nói: "Sau này cô nương đến đây, lão Hình ta đây chắc chắn sẽ chạy việc ngươi"
Nàng cất kỹ hầu bao vào trong người, rồi một hầu bao bạc vụn thì nhét vào dưới đáy sọt, đặt thùng gỗ và những đồ khác ở phía trên, trong túi tiền ở bên hông còn có mấy văn, xem chừng khoảng hơn trăm văn.
Nhà nông đều dùng những tiền đồng, đây chính là một khoản tiền lớn a.

Nàng phải trở về cân một chút, xem nặng bao nhiêu.

Dựa theo một lượng đổi thành một nghìn tiền đồng, vậy mà lần này nàng lại kiếm nhiều hơn thu nhập cả năm của một nhà.
Cha mẹ ở nhà trông coi vài mẫu đất cằn cõi kia, chẳng qua một năm chỉ kiếm được hai ba xâu tiền thôi, còn chưa nói đến việc chi tiêu của cả nhà, thì phải tặng đồ qua lại các loại.
Trong lòng cao hứng, Đỗ Tam Nương khẽ hát một bài từ con hẻm nhỏ đi ra ngoài đường, chuẩn bị chờ lúc nữa sẽ mua hai cân thịt.
Đi đến một cửa tiệm bánh ngọt, Đỗ Tam nương nhìn những đồ ăn vặt kia, hỏi giá cả một chút, vậy mà còn đắt hơn thịt, Đỗ Tam Nương giật mình.

Nghĩ đến hai đứa nhỏ trong nhà, chỉ mua sáu khối nhỏ bánh ngọt nhân đậu đỏ, cầm giấy dầu gói kỹ lại, chỉ có nhiêu đó mà đã là mười hai văn tiền, điều đó đủ làm nàng đau như cắt thịt.

Lại đến cửa tiệm lương thực mua gạo và bột mì, sau đó Đỗ Tam Nương đi về chợ Tây.
Đi rất lâu, mới tìm được cửa tiệm thịt heo của Thu gia, Đan Thu Thực nhìn thấy Đỗ Tam Nương đến, vội vàng mở miệng kêu: "Tam Nương, muội đã đến rồi."
"Thu Thực ca." Đỗ Tam Nương kêu một tiếng, cúi đầu nhìn thịt heo đang bày biện, nàng chỉ vào khối thịt ba chỉ: "Thu Thực ca, cho ta một khối."
"Được!" Đơn Thu Thực cắt một đường xuống, Đan Trường Quý thấy con trai mình cắt một khối lớn như vậy, sợ là nặng đến bốn, năm cân, ngay lập tức ông ấy gõ trán con trai mình, tên ngốc này cũng không hòi nàng muốn mua bao nhiêu.
"Tam Nương, con muốn lấy bao nhiêu? Thúc sẽ cắt một dao cho con." Đan Trường Quý nheo mắt cười nói, sáng nay thấy chẳng qua cõng đồ ra chợ bán, có thể bán được mấy văn tiền chứ? Giá của thịt này cũng không hề rẻ, Đan Trường Quý cầm dao lên, chờ nàng mở miệng.
Đỗ Tam Nương nói: "Đan Nhị thúc, người không cần cắt đâu, cứ cân thẳng cho ta là được rồi."
Đan Trường Quý nói: "Tam Nương, thịt ba chỉ này nhị thúc tính cho con mười lăm văn một cân, cái này sợ là nặng bốn, năm cân."
Ông ấy sợ nàng không có tiền, Đỗ Tam Nương hiểu rõ ý tứ của Đan Trường Quý, người ta khéo léo nhắc nhở nàng như vậy, sợ chút nữa nàng không nhiều tiền để trả làm cho nàng mất mặt.
Đỗ Tam Nương gật đầu nói: "Ta biết, Đan Nhị thúc, người cứ cân cho ta là được rồi."
Đan Trường Quý thấy nàng vẫn kiên trì, chỉ có thể cân cho nàng, ông ấy: "A, là năm cân hai lượng, thúc sẽ không tính tiền hai lượng này cho con."
"Bảy mươi lăm văn!" Đỗ Tam Nương nói, ngay lập tức mở túi tiền ra, lấy bảy mươi lăm văn tiền đưa cho ông ấy, chiếc hầu bao ban đầu phồng lên ngay lập tức đã bị xẹp xuống.
Đơn Trường Quýcười nói: "Vậy mà Tam Nương còn biết tính sổ sách!"
Ông ấy vừa nói vừa kêu con trai mình gói kỹ thịt vào: "Khi nào con về? Nếu không đứng ở cửa thành chờ, ngươi chờ Thu thẩm nhi đến, ta kêu bà ấy tiện đượng chở ngươi đi luôn."
Đỗ Tam Nương cười lắc đầu, "Không cần đâu, Đan Nhị thúc, con đi dạo một vòng rồi mới về nhà."
Bên kia Đan Thu Thực lấy hai cái xương heo đứa cho nàng, Đỗ Tam Nương vội nói: "Thu Thực ca, ta không có mua cái này."
Đan Trường Quý nhìn con trai của mình, Đan Thu Thực cười hì hì nói: "Chỉ là hai cái xương thôi, phía trên cũng không có thịt gì.

Muội lấy về nấu canh."
Đan Trường Quý cũng nói: "Tam Nương, ngươi cứ lấy đi."
Đỗ Tam Nương có hơi xấu hổ: "Vậy thì cám ơn Nhị thúc."
Nàng lấy thịt được bọc kỹ trong lá chuối bỏ vào trong sọt, Đỗ Tam Nương quay người rời đi, chờ nàng đi xa, Đan Thu Thực còn rướn cổ lên nhìn nàng.
Mới vừa đi một đoạn đường, đột nhiên Đỗ Tam Nương nhìn thấy một người đứng ở phía trước, nàng ồ lên một tiếng, ngay lập tức chạy đuổi theo!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi