TIỂU KIỀU NƯƠNG CỦA NHÀ THỢ RÈN



"Phụ thân ngươi đã đỡ hơn nhiều rồi, ngày mai để cho hai đứa nhỏ ở nhà chăm sóc, nương sẽ đi với ngươi." Dương thị nói.
Bây giờ khắp nơi đều đói kém, muốn tìm cái gì ăn cũng không hề dễ dàng, nữ nhi vẫn còn nhỏ hơn nữa cơ thể gầy yếu, bây giờ còn phải đi tìm đồ ăn để nuôi cả nhà, trong lòng Dương thị không hề thấy thoải mái.
Đỗ Tam Nương theo Dương thị vào trong sân nhỏ, ở trong phòng Đỗ Hoa Thịnh nghe thấy giọng nói của nữ nhi, vội vàng hỏi: "Tam Nương đã về rồi hả?"
Đỗ Tam Nương dạ một tiếng rồi vội vàng chạy đi vào.

Đệ đệ Đỗ Phong cùng muội muội Tứ Nương vây quanh Đỗ Hoa Thịnh, nhìn thấy tỷ tỷ đến, hai đứa trẻ đứng lên kêu một tiếng tỷ tỷ.
Đỗ Tam Nương bỏ giỏ xách lên trên bàn, bây giờ thời tiết rất là nóng, Đỗ Hoa Thịnh bị thương ở chân, trong phòng quá ngột ngạt, nên đặt một ván cửa ở giữa nhà trên, Đỗ Hoa Thịnh sẽ ngủ ở đó, theo ông ấy nói thì ở nhà trên mát hơn.
Đỗ Tam Nương đến chỗ Đỗ Hoa Thịnh, nói: "Phụ thân, hôm nay con đã đào được rễ cỏ tranh đó."
Nàng vừa nói vừa nở nụ cười, lộ ra hai chiếc rang nanh nhỏ, lúc Đỗ Tam Nương cười hên thì hai bên má sẽ xuất hiện lúm đồng tiền, rất là đáng yêu.

Nhưng mà bây giờ, trên gương mặt của nữ nhi không hề có thịt, cái cằm nhọn, càng làm cho cặp kia cảm thấy thật to.

Đỗ Hoa Thịnh nhìn mà thấy khó chịu, ông ấy nói: "Con về thì tốt rồi, đều là do phụ thân không tốt, bây giờ lại làm liên lụy đến các người."
Đỗ Tam Nương nói: "Phụ thân đừng nói như vậy, ngài là trụ cột trong nhà, sẽ rất nhanh mà khỏi bệnh thôi."
Bên kia Dương thị cầm giỏ xách vào bếp, bỏ phụ thân bọn họ ở lại trong phòng.

Tuy Đỗ Hoa Thịnh không hề biết chữ, nhưng vẫn rất là yêu thương Đỗ Tam Nương, mặc dù không mua nổi đồ ăn ngon, nhưng mỗi lần đi chợ đều sẽ mua cho nàng một cây kẹo đường.
Trong phòng bếp, Dương thị cầm rễ cỏ tranh bỏ vào chậu rồi múc nước đổ vào, bây giờ mỗi lần bọn họ đi gánh nước đều phải đi một con đường thật xa, những thôn dân ở khắp mười dặm xung quanh đây đều dùng chung một cái giếng nước, cũng không biết còn có thể kiên trì được bao lâu.

Dương thị thở dài, nước còn chưa ngập qua rễ cỏ tranh, bà đưa tay vào trong xem, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, cầm lên nhìn thử, thì ra là một củ khoai.
Dương thị sững sờ nhìn, đây là củ khoai do nữ nhi đào sao? Nghĩ lại y phục bị lủng một lỗ của nàng, Dương thị hiểu ra, bà thở dài và lau khóe mắt.
Cơm tối chỉ thêm món nước rễ tranh với một ít muối và ba miếng khoai luộc, Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, thì biết nương không có nấu hết.

Dương thị gắp miếng khoai bỏ vào trong chén Đỗ Hoa Thịnh, một miếng khác thì cho nữ nhi, còn miếng cuối cùng thì lột ra chia thành hai phần cho các đứa nhỏ, còn một ít thì để lại cho mình.
Đỗ Tam Nương nhíu mày, nói: "Nương, người ăn cái của con này."
Dương thị lắc đầu, nói: "Không, không, con ăn đi, ta không đói bụng."
Đỗ Hoa Thịnh nhìn vậy, gắp nửa miếng mà mình đã ăn đưa cho bà, rồi nói: "Bà ăn đi, dù gì ta cũng không có làm gì, ngày mai, bà và Tam Nương cùng đi ra ngoài."
Nếu là kiếp trước, có người nói với nàng rằng, có một ngày nàng sẽ nghèo đến mức chỉ có thể ăn rễ cây, nàng chắc chắn sẽ cười to ba tiếng và cảm thấy đối phương đang rảnh rỗi muốn ăn đòn, nhưng bây giờ, đến nửa củ khoai cũng là đồ hiếm.
Cả một đêm không mộng mị gì, ngày hôm sau Đỗ Tam Nương phát hiện cái lỗ hỏng của y phục đã được khâu lại, trong lòng nàng cảm thấy rất là ấm áp, nàng mặc y phục vào.

Dương thị dậy từ sớm đã gánh nước từ nhà, Đỗ Tam Nương lau mặt, rồi yên lặng cõng cái sọt lên.

Dương thị kêu: "Tam nương, hôm nay con hãy nghỉ một ngày đi, để nương đi cho."
Đỗ Tam Nương vội vàng lắc đầu, nói đùa sao, hôm qua nàng đã chôn nửa cái củ khoai, nếu hôm nay không cầm về, chẳng phải sẽ làm lợi cho người khác sao.

Những làng thôn trong mười tám dặm quanh đây, ai ai cũng phải trải qua thời gian khó khăn, thứ đồ không có chủ kia, ai nhìn thấy đều có thể cầm đi.
Đỗ Tam Nương nói: "Nương, con đi đây."
"Chờ chút." Dương thị nói xong rồi bà đi vào phòng bếp cầm nửa củ khoai đi ra, đưa cho nàng: "Cầm trên đường ăn."
Đỗ Tam Nương cảm thấy đôi mắt chua xót, suýt chút nữa là rớt nước mắt, nàng dạ một tiếng, vội vàng quay người rời khỏi.
Sau khi Dương thị chờ nàng rời khỏi, thì quét dọn sân một lần, rồi nấu một ít đồ ăn trưa cho cha con bọn họ và đặt trên bếp lò, lúc này bà mới cõng cái sọt đi ra ngoài.
Đỗ Tam Nương nghĩ đến đồ mình giấu kia thì thấy trong lòng mình như có lửa nóng, nhưng nàng không thể đi thẳng đến đó.

Lúc này có rất nhiều người ra ngoài, từng người từng người không phải cõng sót cũng cầm rổ, nam nữ già trẻ đều có, tất cả đều là ra ngoài tìm ăn.

Bây giờ cảnh tượng như vậy đều bình thường, Đỗ Tam Nương cất kỹ củ khoai mà nương đưa cho vào trong người, lúc này có nhiều người nên nàng cũng không dám ăn.
"Tam nương, Đi có một mình à?" Có người chào hỏi.

Đỗ Tam Nương nhẹ nhàng gật đầu, kêu một tiếng: "Thôi yêu thẩm."
Người phụ nữ trung niên họ Thôi kia có đôi mắt tam giác rủ xuống, làn da vàng vọt, trên đầu có vài sợi tóc, đôi mắt liếc qua liếc lại, không biết trong lòng bà ta có ý định xấu xa gì.

Đỗ Tam Nương cũng không có cảm tình gì với bà ta, và cũng không thích nói chuyện với bà ta, mặc dù phu quân của Thôi Yêu Thẩm cùng họ Đỗ với phụ thân nàng, hai vị trưởng bối của hai nhà là hai huynh đệ ruột.
Nói xong Đỗ Tam Nương không thèm quan tâm đến bà ta, nàng vội vàng đi về phía trước.
Thôi thị nhìn chằm chằm nàng rất lâu, khóe môi cong lên, liếc mắt nhìn.

Nuôi cái con bé này làm gì, đầu năm nay mắt thấy sống không nổi nữa, còn không bằng bán đi, có thể lấy được mấy đồng để sống.
Năm đói kém, người khổ cũng chỉ có dân mà thôi, những người nhà giàu trong thành vẫn sống một cuộc sống giàu có, xa hoa.

Bây giờ có mấy ai sống nổi, vì mạng sống có rất nhiều người đều phải bán vô con.
Thôi Yêu Thẩm chờ một lúc, bà nhìn thấy Dương thị, vội vàng kêu: "Hôm nay tẩu tử cũng ra ngoài sao, nhị ca đã đỡ hơn chưa?"
Dương thị thấy bà ta, mím môi một cái, trả lời một cách không thân thiện: "Đã đỡ."
Thôi thị nói: "Nhị tẩu, chắc mấy khoảng thời gian rất là là vất vả."
Dương thị không thích bà ta, cũng không muốn nói chuyện với bà ta, nghe xong chỉ cười cười chứ không lời.
Dường như Thôi thị không nhìn thấy gương mặt lạnh của bà, lại nói: "Nhị tẩu, vừa rồi ta nhìn thấy tam nương nhà ngươi đi ra ngoài.

Mấy ngày này, nhà tẩu may mắn còn có con bé, ta thấy con bé thật là giỏi."

Dương thị không thèm nhấc mí mắt lên, bà chỉ ừ một tiếng.
Thôi thị lại nói: "Nhị tẩu, tẩu xem khoảng thời gian thật là khó khăn, chân của nhị ca còn bị thương, chắc uống thuốc cũng tốn rất là nhiều tiền."
"Nhà nông dân thì chỉ cần tìm một ít thảo dược là được rồi, làm gì cần phải kiếm tiền mua thuốc." Dương thị trả lời một câu.
Thôi thị nói: "Trước mắt thì không cần nói đến đại phu, nhưng nếu mà không chăm sóc tốt, thì sau này có thể bị tàn tật."
Dương thị cau mày, nhìn chằm chằm Thôi thị hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Thôi thị cười hì hì nói: "Là như vậy, Nhị tẩu.

Trước đây ông nhà ta đi vào thành, thì thấy một nhà họ giàu họ Chu ở trong thành muốn mua một nha đầu, ta cố ý đến nói với tẩu một tiếng, tẩu nhìn.."
Ngay lập tức Dương thị đen mặt lại, bà chủi: "Cút đi, nếu muốn bán thì bán con gái của ngươi! Dù nhà ta nghèo, cũng sẽ không bán nữ nhi đâu!"
Nói xong nhìn Thôi thị càng không vừa mắt, thế là bước thẳng đi về phía trước.
Thôi thị hừ một tiếng, nhìn chằm chằm bóng lưng của bà rồi phun nước miếng: "Không bán thì không bán, có gì đặc biệt hơn người.

Chỉ là một con nha đầu, còn coi nói là bảo bối."
Người đàn ông của Thôi thị tên là Đỗ Hoa Lâm, là một kẻ thông minh.

Bây giờ là lúc khó khăn ông ta chuyển sang làm việc bán người, thường thông đồng với người môi giới, sau đó nhận được người rồi sẽ đi tìm người mọi giấu, bán được một người sẽ có ít tiền, bây giờ đặt nó vào những người phải quanh năm ăn rể và vỏ cây, thì số tiền đó cũng không hề ít..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi