TIỂU KIỀU NƯƠNG CỦA NHÀ THỢ RÈN

Trải qua một đêm, con cọp đã không còn nhanh nhẹn như hôm qua.

Triệu quản gia mím môi một cái, liền gọi thẳng tên một người: “Đại Khuê, ngươi mau xuống dưới nhìn thử xem.”

Người nam nhân bị gọi là một người có bộ dạng cường tráng nhất trong đám người đó, lúc này bị Triệu quản gia gọi tên, khuôn mặt của hắn ta trắng bệch, cầu xin nói: ‘Triệu quản gia, trong nhà của ta còn có thê tử mà mấy đứa nhỏ, cái này... Cái này...”

Triệu quản gia trừng hai mắt: “Thế nào, chút chuyện này mà cũng làm không xong! Ngươi có còn muốn làm việc này nữa không?”

“Không phải… Triệu quản gia không phải tiểu nhân không muốn làm, nhưng mà cái con cọp này…” Đại Khuê sợ hãi, lại cúi đầu nhìn cái hố kia, càng nhìn càng thấy sợ.

Lúc này quả nhiên Triệu quản gia bị chọc tức, nhìn mấy người họ nói: “Tốt, tốt lắm, các ngươi không muốn làm, thì cút ngay cho ta!”

Đỗ Tam Nương nhíu mày, nhìn con cọp trong cái hố kia, những người khác sợ hãi cũng là điều bình thường, nhưng mà, làm hạ nhân Nhan phủ, nhất định phải phục tùng mệnh lệnh. Nếu từ chối thẳng thừng như vậy, sau này khó mà được trọng dụng.

Tình cảnh này quá xấu hổ, Đỗ Tam Nương mở miệng giải vây: “Triệu thúc, nếu không tìm một sợi dây, nhìn xem có thể quấn vào cổ nó được không.”

Ngụy Đại Trụ nói: “Chỗ của ta có sợi dây thừng.”

Nói xong liền kêu đại nhi tử Lục Đào lấy dây thừng ra, dây thừng to khoảng bằng ngón tay cái của nam nhân, thêm sợi đay vào làm cho dây thừng rất là chắc, buộc chặt lấy, có lẽ là không xảy ra vấn đề gì.

Lục Trạm nhíu mày, kêu người ta đem đòn gánh cho hắn, hắn cầm ở trong tay, đi đến mép hố.

Đỗ Tam Nương nhìn tư thế kia của hắn, giật mình, đừng nói là hắn muốn nhảy xuống dưới đó?

Đỗ Tam Nương vội vàng đi tới, kéo y phục của hắn, không đồng ý trừng mắt liếc hắn một cái, thấp giọng nói: “Huynh muốn làm gì vậy.”

Lục Trạm cầm lấy một đầu đòn gánh, chọc vào trên người con cọp kia một cái, ban đầu con cọp kia nằm rạp trên mặt đất, bị người ta chọc một cái như vậy, lại đứng lên gầm một tiếng.

Tiếng cọp gầm làm cho da đầu mọi người đều tê dại, Đỗ Tam Nương cũng bị dọa sợ đến mặt trắng bệch, nàng nắm chặt cánh tay Lục Trạm, nói: “Mau lui ra, nó còn chưa chết đâu!”

Lục Trạm nhìn nàng, nói: “Tam Nương, muội đứng sang bên cạnh đi, ta không có sao đâu.”

Nói xong Lục Trạm lại dùng đòn gánh chọc con cọp kia, ngay lập tức con cọp nhe răng nhếch miệng về phía Lục Trạm, chỉ là cái hố này rất lớn, lại sâu, chẳng qua nó chỉ có thể ở dưới đó gầm lên, căn bản là không gây thương tổn được người khác.

Lục Trạm cầm lấy đòn gánh chọc nó, Đỗ Tam Nương nhíu mày, trong lòng liền hiểu ra, nhìn Triệu quản gia nói: “Triệu thúc, mau, mau cầm đồ đến đây chọc giận nó, chờ đến khi nó không còn sức, đến lúc đó cho dù là bắt sống nó, cũng sẽ dễ dàng hơn, nó cũng không gây thương tổn được người khác nữa.”

Làm cho nó từ từ mất sức, giống như là chiến thuật biển người, cho dù nó lợi hại đến đâu thì cũng có lúc sẽ không còn sức. Hơn nữa cả ngày hôm qua ở trong đây một đêm, đợi đến lúc nó yếu đi thì liền bắt.

Triệu quản gia vội nói: “Đúng đúng, Tam Nương nói đúng.”

Lập tức mấy nam nhân vây quanh miệng hố, Đỗ Tam Nương nghe từng tiếng hổ gầm, vội vàng lùi ra phía sau chút, bị lỗ tai lại.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng con vật kia cũng đã yên tĩnh lại, lúc này cũng chỉ có thể nằm rạp xuống đất thở.

Triệu quản gia lại nói: “Còn không mau xuống trói nó lại.”

Cho dù con cọp kia đã mất hết sức, nhưng những người đứng ở phía trên vẫn có chút sợ hãi. Lục Trạm mím môi một cái, vươn tay ra lấy dây thừng cột trên người lại, nói: “Để ta đi xuống.”

Đỗ Tam Nương còn chưa kịp nói, đã nhìn thấy hắn không chút do dự nào mà nhảy xuống, nhất thời bị dọa đến mức muốn tim ngừng đập.

Nàng chạy mấy bước đến, nhìn chằm chằm hắn, người nam nhân này đang làm gì vậy chứ!

Gương mặt nàng trắng bệch nhìn người nam nhân đang ở trong hố, la lên: “Lục Trạm…”

Lục Trạm ngẩng đầu nhìn nàng một chút, cho nàng một cái ánh mắt mắt yên tâm.

Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: “Huynh hãy cẩn thận một chút.”

Nàng nhìn chằm chằm hắn không hề chớp mắt chút nào, tim không ngừng đập thình thịch, sợ con cọp kia sẽ đứng lên, nếu mà làm hắn bị thương thì làm sao bây giờ?

Nghĩ tới đây, trong lòng không nhịn được mà oán trách! Thật sự không để nàng bớt lo chút nào, chuyện không có liên quan đến hắn, thì mắc mớ gì hắn phải nhảy xuống chứ!

Cắn chặt môi, cả người Đỗ Tam Nương đều căng cứng.

Chỉ thấy Lục Trạm đến gần con cọp kia, con cọp kia thở hổn hển, tuy nói trời đã lạnh, nhưng mà còn có thể ngửi thấy cái mùi hôi thối.

Lục Trạm cẩn thận thăm dò nó mấy lần, tuy con cọp ngẩng đầu gầm lên, nhưng vẫn không đứng lên.

Xem ra thật sự đã không còn sức, Lục Trạm nghĩ tới đây, cũng không còn lo lắng nữa, hắn lại đến gần mấy bước, cầm lấy đòn gánh đè cổ con cọp, lập tức dạng chân ngồi thẳng trên lưng con cọp, còn đánh vào đầu nó mấy quyền, sau đó một tay đè cái đòn gánh, một tay lấy sợi dây quấn quanh cổ nó.

Đỗ Tam Nương gần như là không dám nhìn, nàng nhắm mắt lại, chỉ dám mở ra một khe nhỏ.

Lục Trạm nhanh chóng luồn sợi dây qua cái cổ con cọp, lấp tức xoắn sợi dây lại, loạch xoạch một cái quấn dây lại, trói cả 4 chân của nó lại.

Làm xong những cái này, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, nói: “Được rồi! cho người xuống đây bắt nó đi.”

Triệu quản gia hắn, tuy chàng trai này có thân thể cường tráng, nhưng nhìn tuổi cũng không lớn, không nghĩ tới lá gan lại không hề nhỏ, ông ta lập tức vươn ngón tay cái, bội phục nói: “Lá gan của chàng trai này thật là lớn”

Lúc này Lục Trạm đã trói con cọp kia lại, những người khác cũng thở phào nhẹ nhõm, không đợi Triệu quản gia nói, liền nhao nhao nhảy xuống.

Đỗ Tam Nương nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt rất là khó coi nhìn Lục trạm đứng đó, cái này người nam nhân này, vừa nãy thật sự muốn dọa chết nàng!

Nàng còn chưa có gả cho người đâu, cũng không muốn quay về thành một góa phụ trước khi cưới!

Đám người dùng hết sức chín trâu hai hổ mới đưa con nghiệt súc kia ra khỏi hố, tuy là giữa mùa đông, những đầu từng người đều chảy đầy mồ hôi. Triệu quản gia nhìn Lục Trạm, người trẻ tuổi kia chẳng những có mưu lược, mà còn có sức lực không người thường nào có thể so sánh được, trong lòng ông ta lại nổi lên lòng yêu người tài, lập tức liền nói: “Tiểu huynh đệ thật lợi hại, Triệu mỗ bái phục!”

Từ nhỏ Lục Trạm đã là vương của mấy đứa trẻ, đánh nhau rất là nhiều, chính là được đặt danh hiệu “Tiểu Bá Vương”. Bây giờ trưởng thành, cũng đã hiểu chuyện, nhưng những “Chiến tích” năm đó làm cho mọi người đều kinh sợ, nên không ai dám tìm hắn gây phiền phức.

Triệu quản gia lại nói: “Ta thấy sức lực của ngươi, cũng giống là biết chút công phu quyền cước, phủ chúng ta đang tuyển chọn hộ vệ, tiểu huynh đệ có muốn đến tham gia không?”

Đỗ Tam Nương sợ hắn đồng ý, vội vàng nói: “Triệu thúc, ý tốt của người chúng tôi xin nhận, chuyện này sợ là không được rồi. Trong nhà hắn có cái lò rèn, là tay nghề tổ truyền, bình thường hắn cũng rất là bận rộn.”

Triệu quản gia nghe vậy liền hiểu ý của người ta, cảm thấy có mấy phần tiếc nuối, người này cũng chỉ thể làm thợ rèn, quả nhiên là dùng người tài không đúng chỗ.

Lúc Đỗ Tam Nương nói chuyện, Lục Trạm chỉ ở bên cạnh nghe, cũng không nói lời nào.

Nàng không không muốn cho hắn vào phủ, Triệu quản gia cũng không nhắc đến nữa, ngược lại hỏi: “Vậy cái cửa tiệm thợ rèn kia ở đâu?”

Ngay lập tức tinh thần của Đỗ Tam Nương trở nên tỉnh táo, trong lòng suy nghĩ ý của ông ta, lại nghĩ đến Nhan phủ là gia đại nghiệp đại, còn có hộ vệ bảo vệ, nói không chừng cũng thường thường làm một chút binh khí hoặc là vật dụng hằng ngày.

“Triệu thúc, hắn tên là Lục Trạm. Cửa tiệm rèn Lục gia, ở trong thành mấy năm nay, cũng có ít danh tiếng. Hắn được phụ thân hắn truyền lại, tay nghề không tệ.” Nói xong Đỗ Tam Nương lại nói: “Ở ngoài thành, đi theo tường thành khoảng nửa dặm đường, ở chỗ Hứa gia, tùy tiện hỏi người đều có thể tìm thấy.”

Triệu quản gia cười tủm tỉm gật đầu, mắt thấy sắc trời đã không còn sớm, ông ta nói: “Khiêng xuống núi đi.”

Trong làng săn được một con cọp lớn, khi khiêng con cọp này xuống núi, ngay lập tức làm cho mọi người trong thôn vây quanh nhìn xem, nhìn cách ăn mặc của mấy người dẫn đầu kia, cũng không phải là những người như nhà nông bọn họ, đương nhiên là nhà giàu.

Sau khi nghe ngóng, mới biết được con cọp này do Ngụy Đại Trụ săn được, ngay lập từng người giơ ngón tay cái về phía Ngụy Đại Trụ.

Trong thôn Ngụy Đại Trụ là một thợ săn có kinh nghiệm, hai đứa con trai của ông ấy cũng học săn bắt theo ông ấy, nhưng lúc này săn được chính là con cọp, ánh mắt các bà con hàng xóm nhìn ông ấy khác với những ngày bình thường, đừng nói chi là những lời khen.

Hạ thị nhìn cái con quái vật khổng lồ kia, cũng là giật mình, bà ấy đến bên cạnh phu quân mình, mím môi một cái, thấp giọng hỏi: “Lão Ngụy, bọn họ trả cho ông bao nhiêu tiền vậy?”

Ngụy Đại Trụ trừng bà ấy một chút: “Còn không mau đi nấu nước nóng để cho mọi người rửa tay rửa mặt!”

Hạ thị bị ông ấy mắng, liền nhanh chóng mang nước nóng ra.

Mấy người Triệu quản gia rửa tay, lại cầm khăn lau mặt.

Đỗ Tam Nương đứng ở bên cạnh, nhìn Hạ thị nói: “Thím, người mau bưng nước trà đến đi.”

Hạ thị bưng nước trà ra, đám người uống nước giải khát, Triệu quản gia nói với Đỗ Tam Nương: “Tam Nương, ngày mai đến phủ tính tiền.”

Đỗ Tam Nương vui vẻ dạ một tiếng.

Hạ thị kéo tay phu quân mình, thấp giọng nói: “Sao không phải là tính tiền với ông?”

Ngụy Đại Trụ trừng bà ấy: “Chuyện của nam nhân, bà bớt quản vào đi.”

Hạ thị bị phu quân mình mắng một câu, cũng không dám hỏi nữa. Trong nhà chỉ nhờ vào việc đi săn của Ngụy Đại Trụ để kiếm sống, gần đây lần nào ông ấy cũng mang tiền về nhà, Hạ thị cứ cho là đều do công lao một mình ông ấy, lúc này nhìn thấy đại lão gia kia lại tính tiền với một cô nương, làm cho Hạ thị có chút không hiểu, cho nên mới mở miệng hỏi một câu.

Sắc trời đã tối, nếu còn không đi nữa, chờ cửa thành đóng lại, thì tối nay có lẽ bọn họ sẽ phải ở bên ngoài.

Triệu quản gia phải đi, Đỗ Tam Nương nói với Ngụy Đại Trụ: “Ngụy thúc, ngày khác chúng ta cùng đi vào thành, ta ở nhà chờ thúc.”

Ngụy Đại Trụ gật đầu, Triệu quản gia kêu: “Tam Nương, đi thôi, ta tiễn ngươi một đoạn đường.”

“Vâng.” Đỗ Tam Nương cười cười, cúi người xuống chui vào chiếc xe ngựa.

Vừa vào đông, trời tối rất là nhanh, Triệu quản gia muốn tiết kiệm thời gian về thành, nên không có đưa Đỗ Tam Nương đến cửa nhà, đành phải đi một đoạn đường.

Lúc Triệu quản gia bỏ nàng xuống, còn có chút tiếc nuối, Đỗ Tam Nương rất hiểu cho ông ta, nếu cửa thành mà đóng lại, trừ phi có lệnh bài của nha môn, nếu không là không vào được, sau khi đa tạ Triệu quản gia xong nàng liền xuống xe.

Vốn dĩ Đỗ Tam Nương muốn cho Lục Trạm đi về thành chung với Triệu quản gia, ai ngờ hắn cũng xuống xe theo nàng luôn.

“Huynh… Sao huynh cũng xuống vậy?” Đỗ Tam Nương mở miệng hỏi.

Lục Trạm nói: “Trời tối rất là nhanh, ta đã đồng ý với thím, sẽ đưa muội về nhà.”

Nơi vùng hoang vu này, để nàng một mình đi về thì hắn thật sự không yên tâm.

—-

Lục Trạm kiên trì muốn đưa nàng về, Đỗ Tam Nương không còn cách nào khác, đành phải mặc kệ hắn.

Từ nơi này trở về, xem chừng phải mất khoảng nửa canh giờ, nàng nhìn về phía Lục Trạm, thấp giọng hỏi: “Huynh… Vừa rồi sao huynh lại nhảy vào trong hố kia, thật sự dọa người ta!”

Cũng may cuối cùng không có chuyện gì xảy ra! Nhưng cho dù như thế, thật sự hắn cũng đã dọa sợ Đỗ Tam Nương.

Lục Trạm nói: “Ta tự có chừng mực, nếu không có nắm chắc, ta cũng sẽ không khoe tài.”

Hắn nói xong nhếch môi nở nụ cười, Đỗ Tam Nương nhìn gương mặt hắn, ánh mắt của hắn xán lạn như sao trời, làm cho nàng cảm thấy gương mặt cục mịch này nhìn lâu cũng thấy thú vị.

“Nhưng nói thế nào đi nữa, thì nó là con cọp đó.” Đỗ Tam Nương nhíu lông mày: “Sau này huynh đừng làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

Lục Trạm cười cười, gật đầu về phía nàng.

Trên đường không có người nào, sắc trời đã dần dần tối xuống, Đỗ Tam Nương cảm thấy đôi chân cứng ngắc đến mức không là chân của mình nữa. Nàng thỉnh thoảng đá đá chân, hoặc là đưa tay xoa bóp, Lục Trạm nhìn nàng, đôi mắt nhìn trên chân nàng, chiếc giày đã hoàn toàn ướt sũng.

Lục Trạm nhíu mày, hắn nói: “Giày của muội đã ướt hết rồi.”

Đỗ Tam Nương nói: “Không sao đâu, chờ đến nhà, ta sẽ nấu nước nóng ngâm chân, chảy ra mồ hôi là tốt rồi.”

Cái này thời tiết lạnh giá này chẳng đáng là bao, Đỗ Tam Nương nhớ lại sau khi về phải nấu ít nước gừng để xua đuổi hàn khí.

Lục Trạm dừng lại, hạ người xuống, trầm giọng nói: “Ta cõng muội đi.”

Đỗ Tam Nương nhìn tấm lưng rộng lớn của hắn, vội vàng vung tay áo: “Không cần, chính ta tự đi là được rồi!”

Để hắn cõng nàng đi, nàng còn không có yếu ớt vậy đâu, còn nữa nếu như bị người khác nhìn thấy, thì không tốt cho lắm.

“Muội lên đi, ta đi rất là nhanh.” Lục Trạm vẫn kiên trì.

Gương mặt Đỗ Tam Nương đỏ bừng, nàng mím môi một cái, nhìn xung quanh, quả thực không nhìn thấy ai hết, nàng thấp giọng nói: “Chờ đến cửa thôn, huynh hãy bỏ ta xuống.”

Hắn thấp giọng ừ một tiếng.

Đỗ Tam Nương xấu hổ dựa trên lưng hắn, Lục trạm cõng nàng lên, căn bản là không có cảm thấy nặng, hắn nhíu lông mày, thầm nghĩ vẫn là nên dặn dò nàng ăn nhiều một chút mới được, thật sự là quá gầy.

Hai tay nàng ôm lấy bờ vai của hắn, cắn môi nhìn chằm chằm cái ót hắn.

Đi một lúc nàng lại nói: “Lục Trạm…”

“Cảm ơn…”

Lục Trạm nghe vậy khóe miệng có chút cong lên, mắt nhìn phía trước, mỗi một bước đi đều rất vững chắc, mà đúng như lời hắn nói, hắn đi rất là nhanh, phải nói là bước đi như bay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi