TIỂU MA PHI CỦA MINH ĐẾ



Khang Vương phủ
" Tin tức Tiêu tam tiểu thư đánh Tiêu tứ tiểu thư đến phế đan điền, giờ aii trong kinh thành cũng đến tin này thậm trí là lan cả sang mấy nước bên cạnh.

Hiện tại Tiêu Lạc Nhi vô cùng nổi tiếng.

Nhưng mà cũng lạ.

Rõ ràng là không có một chút linh lực nào sao lại có thể đánh Tiêu Cẩn Mai đến tàn phế nhỉ?"
Nhạc Lam ngồi nói chuyện đáng chú ý nhất mấy ngày hôm nay, bên cạnh là Lạc Khang Dụ và Cửu U Huyền đang thưởng thức y rượu trong tay
Lạc Khang Dụ nãy giờ vẫn luôn im lặng không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau, hắn mới lên tiếng nhưng là quay sang hỏi nàng
" Chuyện này là do ngươi sắp sếp!"
Không phải nghi vấn mà là khẳng định
Nhìn sang Lạc Khang Dụ, cảm xúc bị một tấm mặt nạ bạc che đi toàn bộ cảm xúc trên khuân mặt nhưng khoé miệng đã nâng lên một nụ cười
" Ngươi thông minh hơn ta nghĩ! Thảo nào Lạc Vu Quân lại kiêng kị đối với ngươi như thế!"

Nhạc Lam vô cùng bất ngờ, cũng có chút không tin hỏi lại:" Chuyện này thật sự là do ngươi làm sao?"
Cửu U Huyền:" Hơn tám năm trước, trong một lần lịch luyện tại Xích Huyết sâm lâm, ta đã vô tình cứu được nàng, cho người đi điều tra mới biết được thân thế nàng!"
Lạc Khang Dụ nghe xong mấy câu đơn giản mà nàng nói thì rơi vào trầm tư
Nàng cũng không rảnh rỗi để ý đến hắn, đứng đậy bỏ đi
Nàng vừa mới nhận được tin tức từ Hồng Nương.

Cái tảng băng di động kia rõ ràng nói có chuyện quay về rồi mà xử lý xong lại quay về chỗ của nàng nói là phong cảnh ở đây không tệ muốn ở thêm vài ngày.

Không lẽ Minh Điện của hắn hết chỗ rồi sao? Cho dù là vậy thì mấy cái sản nghiệp to lớn kia cũng hết chỗ cho hắn rồi?
Đêm
Thừa Tướng phủ - Trúc viện
" Thiếu chủ, đêm nay gió lạnh, người mau vào nghỉ ngơi sớm đi!"
Lãnh Ngưng đứng một bên thúc dục Ninh Lạc đi nghỉ ngơi nhưng có vẻ Ninh Lạc vẫn chưa muốn đi ngủ
" Ta ở đây một lát, ngươi cứ về phòng nghỉ trước đi!"
" Nhưng..."
Lãnh Ngưng còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Ninh Lạc chen ngang
" Đừng để bổn thiếu chủ nói lại lần thứ hai!"

Ninh Lạc nhíu mày, biết là thiếu chủ nhà mình tâm trạng hiện tại không ổn định nên chỉ đành lấy ra một chiếc áo phủ thêm cho nàng không bị lạnh rồi mới rời đi
Ninh Lạc đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng toả sáng trong màn đêm tối lán áp cả ánh sáng của các vì tinh tú trên trời
Tám năm trước, bầu trời ban đêm hình như cũng như thế này!
Tám năm trước
Xích Huyết sâm lâm
Hai người nam nhân to cao, thô kệch, trên mặt vô cùng lo sợ nhìn xung quanh.

Một trong hai nam nhân còn vác theo một bao tải trên lưng
Màn đêm bao trùm vạn vật.

Xích Huyết sâm lâm yên tĩnh đến đáng sợ.

Bình thường các loại dã thú như Dạ Ma lang đi săn mồi vào ban đêm cũng không thấy tiếng kêu của chúng, càng làm cho hai nam nhân kia sợ hãi hơn
Đừng nhìn yên tĩnh như vậy nhưng thực chất các loại dã thú vẫn đi săn vào ban đêm bình thường.

Chẳng qua, nếu không phải vị sát thần kia không thích ồn ào, đặc biệt là lúc đang ngủ.

Nếu không, chỉ cần một tiếng gầm của loại dã thú nào mà làm phiền đến vị kia thì chắc chắn ngay lập thú một vùng trong Xích Huyết sâm lâm liền bị phá huỷ.

Cho nên mới có tình trạng là ngay cả một tiếng côn trùng cũng không nghe thấy
Một nam nhân sợ sệt lên tiếng:" Lão đại, nơi này thật đáng sợ! Hay là chúng ta quay về đi?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi