TIỂU MIÊN HOA

Thần giả thương hại chúng sinh.

Tha thứ hoặc không tha, đều là đối xử bình đẳng, nửa phần bất công đều là nghiệp.

Lối thông hai giới thiên địa sớm đã bị phong tỏa hoàn toàn, cổ thần lựa chọn lưu lại nhân gian bảo hộ thế nhân rồi cũng không còn đối xử bình đẳng với chúng sinh.

Một thoáng thương hại làm nàng trở thành người trần.

Trăm năm làm bạn, làm nàng sinh ra trái tim phàm tục.

Ngàn vạn năm qua, đôi mắt hờ hững quan sát thế gian, lần đầu tiên rũ mắt thương xót, tương ngộ một con hồ ly vội vàng xâm nhập tầm nhìn.

Một khắc đó nàng mới biết được, mình cũng không phải cỏ cây.

Chỉ tiếc hận, hai nàng tương ngộ ở sai thời không, Thiên Ma ăn mòn thế gian, như cừu hận quấn lấy các nàng.

Nàng kết ấn, ánh sáng thần lực nhu bạch như xé nát khói mù, xuyên qua hết thảy trở ngại, hướng tới chỗ hồ ly nàng vẫn luôn cố chấp tìm kiếm.


Nơi nàng đi qua, ma khí tiêu tán vô tung.

Dưới chân nàng dần dần sinh ra bụi gai màu đỏ sậm, tựa lệ quỷ cản nàng lại, mỗi bước đều rơi xuống một vết máu.

Rốt cuộc, dưới ánh mắt của vô số con rối nhìn chăm chú, nàng đi tới trước hồ ly mình đầy thương tích kia.

Hồ ly nhắm chặt mắt, giữa mày ninh lại, tựa như đang kiệt lực kháng cự ma khí quanh mình xâm nhập.

Mà bên cạnh hồ ly là một nữ nhân mặt mày rất giống nàng.

Đó là tỷ tỷ của hồ ly, hoặc có thể nói là ký thể của Thiên Ma hiện giờ, là thể xác sớm đã tan hồn nát phách.

"Thiên giới vứt bỏ nhân gian đã bao lâu, thế gian này lại vẫn có sức mạnh như vậy?" Thiên Ma câu môi nói, khóe miệng cong lên một tia ý cười giễu cợt, "Ngươi tới đây vì muội muội ngoan ngoãn của ta sao?"

"Ngươi không phải tỷ tỷ của nàng." Úc Linh thấp giọng nói, ngồi xổm xuống, ôm Lâm Song cuộn tròn trên mặt đất vào trong lòng ngực, vừa độ nhập linh lực, vừa nhẹ giọng gọi tên nàng.


"Trước kia không phải, về sau có thể chứ, chỉ cần nàng nguyện ý nghe lời, ta cũng có thể không thay đổi hoàn toàn ký ức của nàng, trả lại nàng 'mái ấm' nàng muốn."

Thiên Ma nói, đầu ngón tay tụ lại một tia ma khí, ra vẻ đau thương mà khẽ thở dài một tiếng, nói: "Chỉ là cha mẹ nàng quá bướng bỉnh, ta không thể không khiến bọn họ hôi phi yên diệt...... Chuyện này, ta không thể trả lại được."

"......"

"Ngươi đang nghĩ gì? Ngươi nhìn nàng quá thống khổ a!"

Thiên Ma cười đi tới chỗ Úc Linh, mang theo một luồng áp lực khiến người cảm thấy rét lạnh.

Nàng nói với Úc Linh: "Dù sao nàng cũng là muội muội của thân thể này của ta, máu mủ gắn liền với trái tim, ta cũng không nỡ thương tổn nàng. Ngươi nghĩ đi, mang theo thù hận sống sót chẳng thà chết đi rồi, nhưng chết rồi lại chẳng còn gì, chi bằng trao tất cả cho ta, ta có thể khiến nàng buông bỏ hết thảy."


"......"

"Nể tình ngươi, ta cũng có thể cho nàng tự do, tự do sau khi buông thù hận."

"Đó không phải thứ nàng muốn."

"Sao ngươi biết?" Thiên Ma cười cười chế giễu, "Ngươi gọi nàng là Lâm Song đúng không? Ngươi còn chẳng biết tên thật của nàng, ngươi sao có thể biết nàng muốn gì?"

"Ta biết." Khóe miệng Úc Linh hiện một tia ôn nhu, đôi mắt phiếm lệ quang, dẫu tầm mắt mơ hồ cũng vẫn chăm chú nhìn hồ ly trong lòng ngực.

Nàng nhẹ giọng nói, nàng biết.

Nàng biết hồ ly cũng như nàng, đều không sợ đau đớn, chỉ chấp nhận thứ chính mình mong muốn.

Nàng không có quyền thay người kia quyết định cái gì, không nên cũng không thể.

Điều duy nhất nàng có thể làm chính là ủng hộ quyết định của đối phương.

"Thiên Ma, dù là ở nơi nào vào lúc nào, dù lặp lại bao nhiêu lần, gặp ngươi, ta cũng sẽ thực hiện cùng một quyết định." Úc Linh nói, "Lần trước là vì trách nhiệm, lần này là vì một người."
Nàng nói, thần sắc Thiên Ma đột ngột thay đổi.

Ánh sáng đan xen cùng bóng tối trên không trung, va chạm nổ ra sấm sét ầm ầm.

Mưa lớn trút xuống, tựa như rơi lệ, mông lung thiên cảnh vặn vẹo quỷ quyệt như tận thế trước mắt.

Nàng muốn châm tẫn sinh mệnh này, chỉ vì thực hiện tâm nguyện của hồ ly.

Lại một lần trải qua cơn đau đớn kịch liệt như liệt hỏa đốt người, một lòng nàng lại không còn trống rỗng.

Đáy mắt đáy lòng loáng thoáng hiện lên từng màn, tất cả đều là hồ ly đã tốt như thế nào.

Ngây ngẩn, nàng nhớ tới thanh âm đã triệu hoán mình tới.

—— thần cũng vậy, ma cũng thế, ta nguyện dâng lên ba hồn bảy phách cùng thân xá này, đổi lại Thiên Ma tiêu tán khỏi thế gian, Hồ tộc trở lại an bình.

Nàng biết, nàng vẫn luôn biết, mong muốn thực sự của hồ ly trước nay vẫn là vậy.
Thật tốt, thân hình nhỏ yếu giả dối khiến các nàng chưa thể kết khế.

Cho nên giờ này phút này, hồn phách nàng tan đi cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến hồ ly.

Nhưng vì sao lại có bàn tay siết chặt lấy đầu ngón tay nàng.

Thể xác cùng hồn phách sắp sửa tiêu tán, tựa như trong chớp mắt bị người túm trở về nhân gian, rơi xuống thân thể vấy bùn.

Nước mưa quá lạnh, một giọt lại một giọt rơi lên mặt nàng.

Nàng muốn cử động nhưng đã mất đi khí lực.

"Không phải ta đã bảo ngươi đi sao? Ngươi trở về làm gì?"

"Giữa chúng ta căn bản không kết khế ước nào cả, tử sinh của ta có liên quan gì đến ngươi đâu?"

"Ngươi...... Ngươi không muốn đi phải không? Không muốn đi thì đừng đi...... Nếu đi thì phải mang ta đi cùng......"

Từ cổ tay truyền tới một cơn đau đớn.

Quá nhẹ so với hồn phách giờ phút này đang chịu thiêu đốt, nhẹ đến mức nàng suýt nữa không thể phát hiện.
Nàng chậm rãi mở mắt, chỉ thấy hồ ly ấn nàng trên mặt đất, cổ tay chảy máu tươi, đè nặng lên vết thương nàng bị cắt qua.

Nước mưa hận không thể hòa tan mạt đỏ thắm kia, chúng lại còn tương dung.

Tầm mắt nàng tràn ngập huyết sắc dần dần mờ mịt.

Khi nàng còn ngây ngẩn, hồ ly niệm một loại chú thuật xa lạ, ngón trỏ nhẹ điểm giữa mày nàng, một luồng linh lực mãnh liệt tràn vào ba hồn bảy phách nàng, đau đớn lại lần nữa cuộn trào.

"Tỉnh lại, tỉnh lại a...... Đã nói rồi, dù có đi đâu, chúng ta cũng sẽ không xa rời nhau......"

"......"

"Chúng ta chưa kịp kết khế ước, giao dịch lần này không thể tính...... Ngươi là thần minh ta gọi tới, chúng ta có chú ước, nếu ta không muốn, ngươi không thể tự tiện trả giá bất cứ thứ gì thay ta."

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Ta nguyện dâng lên ba hồn bảy phách cùng thân xá, đổi lấy ngươi......"
Hồ ly nói, siết chặt thân hình nhỏ gầy trong lòng ngực.

Hận không thể khảm nhập người kia vào ba hồn bảy phách của mình, từ nay về sau không thể nào tách ra, trừ phi cùng nhau tiêu tán theo thế gian này.

Úc Linh chậm rãi mở đôi mắt vô cùng nặng nề.

Nước mưa thực lạnh, cái ôm của hồ ly là hơi ấm còn sót lại trên thế gian này.

Nàng theo bản năng không muốn xa rời hơi ấm đó, ma khí lại muốn phá tan trói buộc, gào thét như ác quỷ trước khi đột phá tầng gông xiềng cuối cùng.

"Ngươi không phải vẫn luôn nói...... Nếu, nếu lúc trước ta không xuất hiện...... Hết thảy...... đã sớm kết thúc sao?" Nàng không biết mình đang nói gì, nhưng vừa mở miệng đã chất vấn như vậy, "Nếu đã như vậy, ngươi đang làm cái gì?"

"Ta hối hận, tiểu miên hoa......" Hồ ly nghẹn ngào, như cầu xin, "Hết thảy không kết thúc cũng được, ta đã biết ta không có bản lĩnh đó, ta không thể cứu ai...... ta không cứu nổi ai cả...... Ta chỉ muốn bảo vệ mình ngươi, chúng ta cùng trốn đi."
"Ngươi......"

"Từ đây về sau, ta và ngươi sinh tử bên nhau, ta mang ngươi trốn đi, chúng ta......"

"Chúng ta có thể chạy đi nơi nào?" Úc Linh cắt đứt câu nói của hồ ly.

Hồ ly sửng sốt một lát, ánh mắt lộ ra một tia mờ mịt.

Nàng nói: "Nơi nào cũng được, đi đến nơi nó không ảnh hưởng tới được, luôn có nơi như vậy."

"Còn lại, đều...... đều không quan tâm?"

"Không quan tâm." Hồ ly nắm lấy tay nàng, ngón cái nhẹ nhàng lau đi huyết ô trên mặt nàng.

Hồ ly mình đầy thương tích kia a, cố gắng đến nhường nào để lộ ra một tia ý cười, như muốn nói cho tiểu miên hoa trước mắt, mình thật sự có thể buông bỏ hết thảy vì nàng.

Nhưng hồ ly rốt cuộc không phải là một con hồ ly giảo hoạt, chỉ trong thoáng chốc, lệ quang lóng lánh trong hốc mắt đã hoàn toàn bán đứng chút không cam lòng ẩn sâu dưới đáy lòng, đau đớn nặng nề đến như vậy, nặng đến mức sắp sửa đè sụp chính mình, nặng đến mức ý cười cũng mang theo chua xót, đến mức không thể lừa nổi một đóa tiểu miên hoa chưa từng thấy qua việc đời.
"Hồ ly...... không phải đều giỏi gạt người sao...... Ngươi sao lại...... không như vậy......"

"Ta......"

"Không thể lừa người thì đừng lừa......" Úc Linh cong cong mặt mày, hơi thở mong manh, nụ cười nhợt nhạt, "Ta không ngốc."

Nàng đã châm tẫn thần lực, nếu hôm nay không gϊếŧ Thiên Ma, ngày sau lại không còn sức lực.

"Ai cho phép ngươi tham lam như vậy...... Một lần chỉ có thể ước một nguyện vọng a."

Nàng nói, dùng hết sức lực cuối cùng rút đi hết hồn phách của mình từ huyết khế còn chưa kịp hoàn thành kia, một phân lại một phân, một tấc rồi một tấc, nhè nhẹ từng đợt từng đợt, rút về tất cả.

Nàng biết điều này nghĩa là gì.

Chỉ trong khoảnh khắc tâm hồn tương liên, nàng đã biết trong chân tâm của hồ ly, tràn tràn đầy đầy đều là nàng.

Đủ rồi, hồ ly dâng mệnh chia cho nàng, nàng không thể không biết đủ.
Chỉ là nàng a, không muốn vĩnh viễn chỉ làm một tiểu miên hoa được một con hồ ly mình đầy thương tích toàn lực bảo hộ, không mong hồ ly vĩnh viễn sống trong hận ý và tự trách.

"Cảm ơn ngươi đã gọi ta tới nơi này, một trăm năm quá ngắn ngủi, lại vẫn quan trọng hơn ngàn năm vạn năm."

Nguyên lai, 500 năm, ngắm bất tận nhân gian.

Chỉ vì chưa gặp được ngươi.

"Trước kia ngươi luôn bảo hộ ta, lúc này đây...... Ta sẽ bảo hộ ngươi."

......

"Úc Linh!"

Hồn phách chặt chẽ tương liên bị tách ra như kéo tơ.

Tất cả ký ức đều vì cấm thuật nghịch chuyển mà trở nên vặn vẹo mơ hồ.

Nàng ôm ngàn ngàn vạn vạn níu kéo, lại một lần kiên quyết đi về hướng vực sâu hắc ám.

Hồn phách thoát ly thể xác, lại một lần nữa nhẹ như khói nhạt.

Nàng cúi người đến bên tai hồ ly, nhẹ nhàng nỉ non thanh âm chỉ hồ ly có thể nghe thấy.
Có lẽ ngươi sẽ quên ta.

Có lẽ ngươi sẽ phát hiện, không có ta, thế giới sẽ không có gì khác biệt.

Nhưng nếu có một ngày, ngươi tìm thấy một mảnh núi rừng, trong rừng có thung lũng, trong hang có cự mộc.

Xin hãy bẻ một cành xuống.

Nó che chở nhân gian, cũng sẽ che chở ngươi.

......

—— nhân loại sẽ nhớ kỹ mỗi dịp lễ quan trọng.

—— vui vẻ đưa tiễn, nghênh đón, hoặc hoài niệm.

Nàng khi đó hẳn sẽ suy nghĩ.

Nếu có thể, ta muốn ghi nhớ ngươi.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tới tới, tuy rằng rất ngắn, nhưng lúc ta viết cũng bị thương, ngày mai tiếp tục.

Bổ một đao nhỏ, ở phần mở đầu chương 1, ngay từ đầu đều cảm thấy là thị giác của tiểu miên hoa phải không? Kỳ thật đó là thị giác của hồ ly.

Lời của editor: Tui đã khóc lóc một phen nước mắt một phen nước mũi khi đọc đoạn này. Đến lúc edit lại khóc sụt sùi thêm lần nữa T.T

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi