TIỂU MINH, TÔI BẮT EM VỀ LÀM VỢ!!! (PHẦN 2)

A Bối ngoan ngoãn ngủ say trong lòng Lãng Minh. Thằng bé thiếu hơi của y cũng khá lâu nên dính chặt lấy y cũng đương nhiên thôi.

Vậy mà, Tần Thiên Lăng lại khó chịu. Có lẽ hắn ta cũng muốn ôm vợ của mình, sinh ra cảm giác ức chế, bức bối. Hắn ta nhẹ nhàng ngồi dậy, cẩn trọng nhấc bổng A Bối, chuyển sang bên phải của hắn.

Tiếp đến, hắn xong xuôi đắp chăn cho A Bối thì nằm sát vào người Lãng Minh. Lãng Minh không động đậy gì, hành vi của hắn ta coi như thành công mỹ mãn.

Tần Thiên Lăng đến thở cũng không dám thở mạnh, từng chút từng chút đặt đầu Lãng Minh lên tay hắn. Lãng Minh tỏ vẻ dễ chịu, xoay người, cạ cạ mặt y vào cái bắp tay đó. Lúc này, mặt đối mặt, Tần Thiên Lăng có chút không thở nổi.

“~~A Bối, đến đây ôm baba nào~~”

_Cái miệng nhỏ của Lãng Minh thì thào

“Tôi là chồng em, không phải A Bối.”

_Tần Thiên Lăng rỉ những âm thanh quyến rũ vào tai Lãng Minh

“~~ưm, con không nghe lời baba vậy hả~~”_Lãng Minh trực tiếp úp mặt lồng ngực rắn chắc của Tần Thiên Lăng

Một con mèo nhỏ cứ nũng nịu bên trong ngực của Tần Thiên Lăng, khiến hắn không cưỡng lại mà ôm chặt lấy chú mèo đó, thoải mái mà ngủ thiếp đi đến tận sáng.

“Thức dậy…thức dậy đi…”

A Bối thức dậy rất sớm, bất bình khi bị bỏ rơi, nằm riêng một góc. Thằng bé trèo lên người của Tần Thiên Lăng mà quậy phá.

“Bố Lăng…trả baba đây…”_A Bối hét toáng lên

Cả Lãng Minh và Tần Thiên Lăng đều thức dậy. Nhưng Tần Thiên Lăng cứ cứng đầu ôm chặt lấy Lãng Minh.

“Mới sáng ra, con định làm trò gì đây?”

“Trả baba cho con…”_Mặt A Bối hất hất lên

Lãng Minh vẫn đang vùng vẫy để thoát khỏi Tần Thiên Lăng.

“Anh bỏ ra xem nào?”_Lãng Minh khó chịu trừng mắt Tần Thiên Lăng

“Mới sáng ra mà đã…”

Tần Thiên Lăng buông Lãng Minh ra, rồi bế A Bối đem vứt ở cửa.

“Đi thay đồ rồi đi học. Đừng làm phiền bố với baba của con.”_Tần Thiên Lăng lạnh lùng đóng cửa lại

Tần Thiên Lăng trở lại thì Lãng Minh đã chui vào phòng tắm, khoá chặt cửa.

“Này…sao em lại khoá cửa? Anh cũng muốn dùng phòng tắm.”

“Tôi thích khoá cửa thì làm sao?”

“Không làm sao cả. Tôi sai.”

Tần Thiên Lăng ngoan ngoãn ngồi đợi Lãng Minh mở cửa, không lâu đâu, tầm 30 phút gì đó.

“Không cần dùng giá truyền nước biển nữa sao?”

“Tôi khoẻ rồi…Vết thương cũng không sao nữa.”

“Đưa lưng cho tôi xem.”

Tần Thiên Lăng ngang nhiên kéo áo Lãng Minh lên cao. Ánh mắt trực tiếp nhìn rõ ràng vào cái vết thương ấy.

“Đúng là đã lành rồi. Tốt thật.”

Hơi thở Tần Thiên Lăng cứ thổi liên tục vào lưng Lãng Minh, khiến y hơi run lên.

Lãng Minh ngại ngùng đẩy tay Tần Thiên Lăng ra.

“Vết thương của tôi. Tôi tự biết.”

Trong lúc đó, Tần Thiên Lăng lấy ra một viên thuốc trực tiếp uống trước mặt Lãng Minh.

“Thế này thì không sợ bệnh tái phát rồi.”

Viên thuốc ấy là viên thuốc ức chế. Có lẽ, Tần Thiên Lăng xác định dùng cả ngày ở bên Lãng Minh nên hắn mới sử dụng thuốc.

“Anh không định đi làm sao? Bình thường giờ này anh đã biến mất.”

“Thì ra em để ý tôi đến vậy.”_Tần Thiên Lăng cười mỉa mai

Đợi tôi một lát, tôi đi thay y phục. Hắn ta gởi trên má Lãng Minh một nụ hôn mới chịu rời đi.

“Đây là tôi hôn con tôi, không phải hôn em. Đừng có mà tức giận đấy.”_

Tần Thiên Lăng trêu chọc Lãng Minh

“Tôi đâu có tức giận.”_Lãng Minh đợi Tần Thiên Lăng rời đi mới chịu thốt ra câu nói đó

Gia đình 3 người, à không bây giờ là gia đình 4 người rồi cùng dùng bữa sáng. Đương nhiên là, A Bối là thành phần bị lãng quên. Thằng bé cũng quen với cảnh này rồi.

Tần Thiên Lăng vẫn thói quen cũ, chỉ chăm chăm vào vợ anh thôi.

“Em vẫn nên ăn cháo. Hiện tại, em vẫn là bệnh nhân của tôi.”

“Anh là bác sĩ chắc?”_Lãng Minh trả treo

“Không cãi với em.”_Ánh mắt cưng chiều vô điều kiện

Tần Thiên Lăng kéo chân vợ anh đặt lên đùi mình.

“Lát nữa, đến công ty cùng anh.”

“Tại sao?”

“Công khai em với mọi người.”

“Ờ…”

A Bối được bác tài xế đưa đến trường. Tần Thiên Lăng bắt Lãng Minh thay bộ vest cùng màu với bản thân hắn. Sau đó, một mạch đưa đến công ty.

Công ty Tần Thị vẫn náo nhiệt như thường ngày.

“Em đeo mặt nạ vào?”

Lãng Minh lặng lẽ đeo vào.

“Không phải tôi chê em xấu. Đơn giản để bọn người đó không nhìn em chăm chăm. Tôi ghen.”

Lãng Minh bật cười.

“Ngoan…Bây giờ, em là em trai tôi. Cứ đi sau tôi là được.”

Tần Thiên Lăng mở cửa xe. Cả hai bước xuống, đi thẳng vào sảnh của công ty.

Hôm nay, Boss Tần dẫn người đến nên ai nấy đều tò mò.

“Cậu bạn đó là ai vậy?”

“Chắc là diễn xiếc đó. Đeo mặt mạ kìa.”

“Thật kìa lạ nha. Boss Tần chỉ có cậu Lãng Minh thôi mà. Nay dẫn một nam nhân khác đến.”

“Nghe nói là em trai của Boss Tần.”

“Thật sao? Chẳng giống gì thế?”

Đám người buôn chuyện đó cũng giải tán khi Tần Thiên Lăng dẫn Lãng Minh vào văn phòng, kéo rèm cửa lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi