TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Sắp chết mà vẫn còn mê nhạc điệu

Tiếng hồ cầm mỗi lúc một thêm ảo não thê lương.

Mạc Ðại tiên sinh vẫn còn đứng sau gốc cây chưa chịu xuất hiện.

Phí Bân lớn tiếng hỏi:

- Có phải Mạc Ðại tiên sinh đó chăng? Sao lại không ra đây tương kiến?

Tiếng hồ cầm đột nhiên đình chỉ. Một bóng người gầy khẳng gầy kheo từ sau gốc cây đi ra.

Lệnh Hồ Xung đã nghe tiếng Tiêu Tương Dạ Vũ Mạc Ðại tiên sinh từ lâu, nhưng chưa từng thấy mặt. Bây giờ dưới ánh trăng gã thấy người lão gầy như que củi, hai vai nhô lên trông chẳng khác người mắc bệnh lao hay bị ma làm, chẳng cứ lúc nào cũng có thể lăn đùng ra chết bất thình lình. Gã không ngờ chưởng môn phái Hành Sơn lại hình dung cổ quái như vậy.

Mạc Ðại tiên sinh tay trái cầm cây hồ cầm nhìn Phí Bân chắp tay nói:

- Phí sư huynh! Tả minh chủ vẫn mạnh giỏi đấy a?

Phí Bân thấy lão không có ác ý, lại biết lão trước nay vẫn bất hòa với Lưu Chính Phong liền đáp:

- Ða tạ Mạc Ðại tiên sinh. Tệ sư ca vẫn mạnh giỏi. Mạc Ðại tiên sinh ơi! Lưu Chính Phong ở quý phái giao kết với yêu nhân bên Ma giáo, bây giờ nên xử trí thế nào?

Mạc Ðại tiên sinh tiến gần về phía Lưu Chính Phong vẻ mặt lầm lì đáp:

- Phải giết đi!

Tiên sinh chưa dứt lời, ánh hàn quang lấp loáng. Tay tiên sinh cầm một thanh trường kiếm vừa mảnh vừa nhỏ. Kiếm quang vừa lóe lên đã đâm thẳng vào ngực Phí Bân.

Chiêu kiếm này Mạc Ðại tiên sinh phóng ra cực kỳ mau lẹ. Phí Bân hốt hoảng lùi lại.

Roạc một tiếng! Trước ngực Phí Bân bị vạch một đường dài. Vạt áo bị lưỡi kiếm bén xẻo rách vào đến da thịt. Hắn bị thương rồi.

Phí Bân vừa kinh hãi vừa tức giận phóng kiếm đâm trả. Nhưng Mạc Ðại tiên sinh phóng chiêu đầu chiếm được tiên cơ rồi tiếp tục khoa kiếm đánh rất rát. Thanh kiếm của tiên sinh mỏng như giấy phóng ra ngoằn nghào coi chẳng khác con linh xà rung động không ngớt luồn vào giữa làn kiếm quang của Phí Bân.

Phí Bân muốn cất tiếng quát mắng, song chiêu kiếm của Mạc Ðại tiên sinh thi triển mau lẹ quá chừng, bức bách hắn phải lùi hoài.

Bọn Khúc Dương, Lưu Chính Phong, Lệnh Hồ Xung đều là những tay kiếm thuật cừ khôi mà thấy chiêu kiếm của Mạc Ðại tiên sinh biến ảo như quỷ mỵ cũng không khỏi kinh tâm động phách.

Lưu Chính Phong cùng Mạc Ðại tiên sinh là bạn đồng môn học nghệ mấy chục năm trời, nhưng lão không ngờ Mạc Ðại sư huynh lại tinh thâm kiếm thuật đến thế.

Từng giọt máu tươi nhỏ xuống giữa hai thanh trường kiắm. Phí Bân chạy nhảy né tránh, cố sức chống đỡ, mà không sao thoát được luồng kiếm quang của Mạc Ðại tiên sinh chụp xuống người hắn.

Chung quanh hai người, máu tươi chảy thành một vòng tròn đỏ lòm.

Ðột nhiên Phí Bân thét lên một tiếng thật to rồi nhảy vọt lên cao, Mạc Ðại tiên sinh rụt kiếm lùi lại xỏ trường kiếm vào trong hồ cầm rồi trở gót đi luôn.

Sau gốc cây tùng, khúc đờn Tiêu Tương Dạ Vũ lại văng vẳng dạo lên mỗi lúc một xa.

Nguyên trong lúc kịch chiến vừa rồi, Phí Bân vọt người lên cao rồi té xuống. Máu trong ngực hắn phun ra như suối. Hắn bị Mạc Ðại tiên sinh đâm trúng ngực rồi mà nội lực chưa tiêu tan hết liẳn vận cho máu tươi phun vào lưỡi kiếm coi vừa kỳ bí lại vừa rùng rợn.

Nghi Lâm đang đứng nâng đỡ cho Lệnh Hồ Xung, nàng sợ quá trống ngực đánh thình thình. Tuy nàng đã học võ nhiều năm, nhưng chưa từng thấy thảm trạng giết người thế này bao giờ.

Phí Bân nằm trên vũng máu không nhúc nhích, dĩ nhiên hắn chết rồi.

Khúc Dương thở dài nói:

- Lưu hiền đệ! Hiền đệ vẫn nói là bất hòa với lệnh sư huynh, không ngờ giữa lúc hiền đệ lâm nguy, y lại ra tay giải cứu.

Lưu Chính Phong nói:

- Hành vi của Mạc Ðại sư ca thật là cổ quái, khiến cho người ta khó mà hiểu được. Giữa tiểu đệ và y có mối bất hòa, quyết không phải là vì chuyện bần phú thường tình mà vì tính nết chẳng hợp nhau chỗ nào.

Khúc Dương lắc đầu nói:

- Kiếm pháp y tinh thông đến thế, song tiếng hồ cầm cực kỳ đau khổ khiến người nghe phải rớt nước mắt. Vậy là y chưa thoát tục, vẫn bị trói buộc trong vòng luẩn quẩn.

Lưu Chính Phong nói:

- Chính thế! Mạc Ðại sư ca tấu hồ cầm chỉ có đi mà không trở lại. Khúc điệu vô cùng não ruột chạy thẳng một chiều trên đường sầu thảm. Những thi từ hay vui vẻ mà không dâm dật, bi ai mà không thảm đạm thì khúc nhạc cũng vậy. Hễ tiểu đệ nghe y dạo hồ cầm là lập tức muốn tránh xa.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:

- Hai lão này say mê âm nhạc đến thế là cùng. Sắp chết tới nơi mà còn nghiên cứu tiếng đàn, nói những gì bi ai mà không thê thảm, cũng là phong nhã, tục khí chi chi lắm chuyện.

Bỗng nghe Lưu Chính Phong lại nói:

- Nhưng về kiắm pháp, võ công thì tiểu đệ còn thua xa y lắm. Bình nhật tiểu đệ vẫn thường thất kính với y, bây giờ nghĩ lại thật là xấu hổ.

Khúc Dương gật đầu nói:

- Chưởng môn phái Hành Sơn quả nhiên là nhân vật danh bất hư truyền.

Khúc Phi Yên bỗng lớn tiếng la:

- Gia gia! Gia gia giải huyệt đạo cho tôn nhi mau, rồi chúng ta nên đi thôi.

Khúc Dương chống tay xuống định đứng dậy, nhưng lão vừa nhỏm người lên một chút lại phải ngồi phệt ngay xuống. Lão lắc đầu nói:

- Ta không làm gì được nữa rồi.

Lão quay sang bảo Lệnh Hồ Xung:

- Tiểu huynh đệ! Ta có điều yêu cầu, chẳng hiểu tiểu huynh đệ có ưng không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Tiền bối sai bảo điều gì... vãn bối xin tuân theo.

Khúc Dương đưa mắt nhìn Lưu Chính Phong nói:

- Ta cùng Lưu hiền đệ say mê âm luật, mất công mấy năm trời mới sáng chế ra được khúc "Tiếu Ngạo giang hồ" mà ta tin là một khúc nhạc kỳ diệu cổ kim chưa từng có. Từ đây về sau hàng ngàn năm nữa, dù trên đời này lại nẩy Khúc Dương khác nhưng khó lòng có Lưu Chính Phong. Hay là có những nhân vật như Lưu Chính Phong song không thể đồng thời có cả hai được. Hai người đã tinh thông âm luật lại nội công thâm hậu, thanh khí tương đồng để cùng sáng chế ra một khúc nhạc thì thật là một điều thiên niên vạn nạn. Khúc nhạc kỳ tuyệt này khiến cho ta cùng Lưu hiền đệ ở dưới suối vàng không khỏi ngậm ngùi.

Lão nói tới đây, lấy trong bọc ra một cuốn sách mỏng rồi nói tiếp:

- Ðây là cầm phổ khúc: "Tiếu Ngạo giang hồ", Lưu hiền đệ còn có bản tiêu phổ về khúc này. Ta xin tiểu huynh đệ nghĩ tình hai ta tốn bao nhiêu tâm huyết mà đem cầm phổ cùng tiêu phổ đi khắp thế gian ráng tìm cho được truyền nhân.

Lưu Chính Phong cũng lấy trong bọc ra một cuốn sách, cười nói:

- Nếu khúc "Tiắu Ngạo giang hồ" này mà còn lưu truyền được ở đời thì ta cùng Khúc đại ca có chết cũng nhắm mắt.

????????????????????

Ngoài ra là những yếu quyết về chưởng pháp, chỉ pháp. Chừng hai chục trang nói về cách đánh đàn. Còn gần một nửa cuốn thì toàn là những chữ kỳ lạ cổ quái, gã chẳng hiểu được chữ nào.

Lệnh Hồ Xung vốn đã ít hiểu biết về văn tự mà cầm phổ "Thất huyền cầm" lại toàn là những chữ quái dị, văn lý rất uyên thâm huyền diệu, gã chưa từng đọc bao giờ. Gã đành đút ngay sách vào bọc, quay lại bảo Nghi Lâm:

- Tiểu sư muội! Sư muội hãy nghỉ một chút rồi hãy vùi lấp thi thể của Khúc trưởng lão và Lưu sư thúc.

Nghi Lâm đáp lại bằng một tiếng dạ.

Khúc Phi Yên nghe nói đến chuyện vùi lấp di thể gia gia lại khóc oà lên.

Nghi Lâm nghe cô khóc rất thảm thiết cũng không khỏi sa lệ.

Lệnh Hồ Xung ngẩng đầu lên buông một tiắng thở dài bụng bảo dạ:

- Lưu sư thúc vì việc kết giao bằng hữu mà cả nhà phải uổng mạng. Tuy y kết giao với một vị trưởng lão trong Ma giáo, nhưng hai người cùng nghĩa khí ngất trời, thiệt không hổ là những trang hảo hán lẫm liệt khiến cho ai cũng phải khâm phục.

Gã nghĩ tới đây, bất thình lình thấy góc Tây Bắc có ánh thanh quang lấp loáng. Gã vừa nhìn qua đã nhận ra ngay là một tay cao thủ bản môn đang cùng người đấu kiếm thì trong lòng không khỏi run sợ, gã dặn Nghi Lâm:

- Tiểu sư muội! Sư muội hãy ở đây bầu bạn với Phi Phi, tiểu huynh đi một lúc rồi quay về ngay.

Nghi Lâm không nhìn thấy ánh thanh quang tưởng gã bỏ đi một lúc cho thoải mái, liền gật đầu ngay.

Lệnh Hồ Xung cầm cành cây chống đi chừng mười bước. Gã lượm thanh trường kiếm của Phí Bân cài vào sau lưng tiếp tục rảo bước đi về phía có ánh kiếm xanh là. Gã đi một lúc đã nghe văng vẳng tiếng khí giới chạm nhau chát chúa như pháo liên châu, cuộc đấu xem chừng rất cấp bách.

Gã tự hỏi:

- Vị tôn chưởng nào ở bản môn đang cùng người động thủ?

Cuộc đấu lâu thế này thì hiạn nhiên đối phương cũng là một cao thủ.

Gã lún thấp người xuống từ từ tiến lại. Gã nghe tiếng khí giới chạm nhau không còn xa mấy, liền nấp vào sau một gốc cây thò nửa mặt nhìn ra ngoài.

Dưới ánh trăng, gã thấy một vị nho sinh tay cầm trường kiếm đứng nguyên một chỗ.

Vị này chính là Nhạc Bất Quần, sư phụ gã, còn người nữa là đạo nhân thấp bé đang xoay quanh người lão một cách mau lẹ phi thường.

Ðạo nhân tay cầm trường kiếm cứ xoay quanh một vòng lại phóng ra mười mấy nhát kiếm.

Ðạo nhân chính là Dư Thượng Hải, chưởng môn phái Thanh Thành.

Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ mình cùng người động thủ một cách bất ngờ mà đối thủ lại là chưởng môn phái Thanh Thành bất giác trong lòng hứng khởi vô cùng. Gã thấy sư phụ mình phong độ nhàn nhã, mỗi khi Dư Thượng Hải phóng kiếm đâm tới lão đưa tay ra gạt.

Dư Thượng Hải xoay đến sau lưng, lão vẫn không thèm quay lại mà chỉ vung kiếm cùng vận chân khí hộ vệ hậu tâm.

Dư Thượng Hải tiếp tục tấn công không ngừng. Hắn vung thanh trường kiếm mỗi lúc một mau lẹ hơn.

Nhạc Bất Quần thủy chung vẫn giữ thế thủ chứ không phản công.

Lệnh Hồ Xung lại càng khâm phục nghĩ thầm:

- Các bạn võ lâm kêu sư phụ mình là Quân tử kiếm, quả nhiên phong độ người vẫn ung dung nho nhã. Cả lúc cùng người động thủ ra chiêu, cũng không tỏ vẻ gì cục súc nóng nẩy.

Gã coi một lúc nữa rồi bụng bảo dạ:

- Sở dĩ sư phụ mình giữ được bình thản không động hỏa khí là vì kiếm thuật người cao thâm hơn đối phương. Như vậy chẳng những do phong độ cao cả mà còn do bản lãnh phi thường.

Nhạc Bất Quần rất ít khi cùng người động thủ. Lệnh Hồ Xung chỉ thấy lão ra tay khi tỷ thí với sư mẫu hoặc lúc truyền dạy đệ tử mà thôi. Nhưng những trường hợp này chỉ là giả đấu chứ không phải đánh nhau thực sự như bữa nay, khiến người coi phải kinh tâm động phách.

Gã thấy Dư Thượng Hải lúc ra chiêu, kiắm phong đều rít lên veo véo, đủ biết kiếm lực của lão không phải tầm thường. Gã không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, miệng lẩm bẩm:

- Mình vẫn coi thường võ công phái Thanh Thành, ngờ đâu lão đạo sĩ thấp lùn này lại lợi hại đến thế. Dù mình không bị thương cũng chẳng thể nào đối thủ với lão được. Lần sau mình có chạm trán lão phải rất cẩn thận, hay xa lánh lão là hơn hết.

Lệnh Hồ Xung theo dõi cuộc tỷ đấu đến lúc nữa. Dư Thượng Hải càng đánh càng mau. Luồng thanh quang biến ảo thành một vòng bóng xanh xây lấy Nhạc Bất Quần mà chuyển động.

Hai thanh kiếm chạm nhau quá lẹ đến nỗi tiếng trước dính liến với tiếng sau thành một tiếng dài bất tuyệt, chứ không còn choang choảng như trước nữa.

Gã bụng bảo dạ:

- Giả tỷ mấy chục nhát kiếm kia đều phóng tới đánh mình là e rằng một chiêu mình cũng không đỡ nổi mà toàn thân sẽ bị đâm đến mấy chục vắt thương.

Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ vẫn không chuyển thế công thì không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ:

- Lão đạo sĩ lùn này ra chiêu thần tốc thế kia, thật là bình sinh mình chưa từng thấy bao giờ. Sư phụ mình chỉ sơ tâm một chút là bị hại dưới lưỡi kiếm của lão ngay tức khắc.

Bỗng nghe một tiếng choang rùng rợn vang lên. Dư Thượng Hải bay vọt về phía sau hơn trượng nhanh như tên bắn. Hắn đứng lại không hiểu hắn đã tra kiếm vào vỏ từ lúc nào mà không nghe thấy tiếng động.

Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi nhìn lại sư phụ cũng thấy lão tra kiếm vào vỏ rồi và lão vẫn đứng yên không nói nửa lời, không một tiếng động. Nhỡn lực của Lệnh Hồ Xung tuy sắc bén là thế mà cũng không nhận ra được ai thắng ai bại. Có bị thương hay không?

Nhạc Bất Quần và Dư Thượng Hải đứng lặng một lúc rồi Dư Thượng Hải lên tiếng:

- Thôi hãy biết vậy. Sau này còn có ngày tái ngộ.

Ðoạn hắn chuyển động thân hình tạt qua mé hữu dông tuốt.

Nhạc Bất Quần lớn tiếng quát hỏi:

- Lão họ Dư kia! Lão tưởng cứ thế rồi bỏ đi là xong chuyện chăng? Vợ chồng Lâm Chấn Nam hiện trạng ra sao?

Lão vừa nói vừa băng mình rượt theo. Dư âm chưa dứt cả hai người đã mất hút.

Lệnh Hồ Xung nghe giọng nói cũng biết sư phụ mình đã thắng được Dư Thượng Hải thì trong bụng mừng thầm.

Hắn trong người còn bị trọng thương mà đứng lâu như vậy nên đã cảm thấy mỏi mệt, miệng lẩm bẩm:

- Hai vị cao nhân tuyệt thế này mà thi triển khinh công rượt nhau thì chỉ trong chớp mắt là đã chạy xa hàng mấy chục dặm.

Hắn liền lượm một cành cây làm gậy chống đi về phía trước. Bỗng hắn nhìn qua kẽ lá thấy thấp thoáng có một đoạn tường mầu đỏ, xem chừng là một tòa miếu vũ tàn phế. Hắn đang định kiếm nơi ngồi nghỉ, liền tiến dần về phía bức tường đỏ. Lệnh Hồ Xung đi còn cách bức tường mấy trượng, bỗng nghe trong tòa phá miếu có tiếng người vọng ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi