TIẾU NGẠO GIANG HỒ

Gò Ngũ Bảo, Quần hảo tụ hội

Nguyên Nhạc Bất Quần đã biết vùng hạ lưu sông Hoàng Hà có một bang hội là Thiên Hà bang.

Bang chúa Thiên Hà bang là Huỳnh Bá Lưu đã nổi danh hơn năm chục năm, và đứng vào hàng tiền bối

trong võ lâm ở Trung Nguyên. Có điều quy luật bang này lỏng lẻo, thành ra bang chúng có kẻ xấu người

tốt rất phức tạp tránh sao khỏi những hành động gian tà, càn rỡ? Vì thế mà thanh danh bang phái không lấy gì làm hiển hách.

Tuy nhiên, Thiên Hà bang người nhiều thế mạnh là một bang hội lớn nhất trong vùng Tề, Lỗ, Dự, Ngạc. Trong bang rất nhiều tay cao thủ.

Nhạc tiên sinh trong lòng ngờ vực, bụng bảo dạ:

- Chẳng lẽ lão này là Ngân nhiêm giao Huỳnh Bá Lưu cầm đầu mấy vạn bang chúng? Nếu đúng lão thì sao lại kính trọng Lệnh Hồ Xung, một gã thiếu niên mới qua lại giang hồ đến thế?

Mối hoài nghi trong lòng tiên sinh chỉ trong khoảnh khắc là được giải đáp.

Bỗng nghe Song xà ác khất Nghiêm Tam Tinh cất tiếng gọi:

- Ngân lão tu gia! Lão là thổ công ở đất này thấy bọn ta là bạn hữu ở phương xa đến mà cứ lờ đi ư?

Lão râu bạc này quả nhiên là Ngân nhiêm giao Huỳnh Bá Lưu.

Nghe lão Nghiêm Tam Tinh nói vậy liền cười ha hả đáp:

- Nếu không nhờ dư phước của Lệnh Hồ công tử, thì khi nào mời được bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ giá lâm tệ xứ? Các vị đã tới Dự đông, Lỗ tây thì đều là tân khách của Thiên Hà bang, dĩ nhiên tệ bang phải nghêng tiếp. Tệ bang đã sửa soạn yến tiệc trên Ngũ Bá Cương. Xin mời Lệnh Hồ công tử cùng

liệt vị bằng hữu dời gót tới đó được chăng?

Lệnh Hồ Xung thấy trong phạn điếm đầy nhóc những người rất là huyên náo, chắc Du Tấn không chịu thổ lộ những điều bí mật. May vừa rồi mọi người cãi vã nhau về "Tịch Tà kiếm phổ" khiến cho sư phụ cùng sư muội chàng đã giảm bớt lòng ngờ vực đối với chàng.

Chàng không cần nóng nảy minh oan rồi cũng có ngày sự thật lòi ra. Chàng liền quay vào hỏi Nhạc Bất Quần:

- Sư phụ! Chúng ta đi không? Xin sư phụ chỉ thị cho.

Nhạc Bất Quần thấy Lệnh Hồ Xung đối với tiên sinh vẫn không có gì khác trước, nhưng bọn người đến tụ họp trên Ngũ Bá Cương hiển nhiên không có người chính phái. Tiên sinh cho là mình đi với họ thành ra vàng thau lẫn lộn, có hại cho tiếng thanh bạch của mình. Tuy nhiên cứ tình hình trước mắt mà xét đoán chưa chắc đã bất lợi cho phái Hoa Sơn. Bọn gian tà này tựa hồ ra vẻ kính cẩn Lệnh Hồ Xung để dẫn dụ chàng nhập bọn với họ.

Lưu Chính Phong phái Hành Sơn trước kia chỉ vì thân cận với tà đồ mà thanh danh tan nát. Vết xe đổ đó khiến cho Nhạc Bất Quần càng thêm thắc mắc.

Song trước tình thế này, khi nào tiên sinh dám thốt ra hai tiếng "Ðừng đi"?

Nhạc Bất Quần đang do dự thì Du Tấn đã lên tiếng:

- Nhạc tiên sinh! Hiện giờ trên Ngũ Bá Cương rất là náo nhiệt. Biết bao vị động chúa, đảo chúa hàng chục năm không lộ diện trên chốn giang hồ, nay chỉ vì có Lệnh Hồ công tử mà người ta tới bái kiến. Tiên sinh đã giáo huấn được một tay anh hùng thiếu hiệp văn võ toàn tài thì chẳng những là một điều vinh dự lớn cho tiên sinh mà ba chữ "phái Hoa Sơn" từ nay cũng lừng lẫy khắp võ lâm không còn ai dám coi thường nữa. Thế nào tiên sinh cũng phải lên Ngũ Bá Cương. Nếu tiên sinh không đi há chẳng

làm cho bao nhiêu người đều cụt hứng?

Nhạc Bất Quần chưa trả lời thì Tư Mã Ðại và Cao Bá Lưu đã vừa đỡ vừa ôm Lệnh Hồ Xung ra ngoài phạn điếm đặt vào trong một cỗ xe lớn.

Bọn Cừu Tùng Niên, Nghiêm Tam Tinh, Ðổng Bách song kỳ, Ðào cốc lục tiên cũng lục tục theo ra.

Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân nhìn nhau gượng cười, nghĩ bụng:

- Bọn họ chỉ cần mời Xung nhi, còn mình có đi hay không họ cũng chẳng quan tâm.

Nhạc Linh San nói:

- Gia gia! Chúng ta đi coi xem bọn quái nhân này làm gì đại sư ca?

Nhạc Bất Quần gật đầu đi ra cửa. Vừa rồi mọi người bị mửa một trận đều cồn cào ruột gan, chưa ăn uống gì, bây giờ đứng lên, đi cũng lảo đảo không vững, đều ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ:

- Ðộc dược của Ngũ độc giáo chủ Lam Phượng Hoàng thật là ghê gớm!

Bọn Tư Mã Ðại và Huỳnh Bá Lưu nhiều người cưỡi ngựa đến liền nhường lại cho Nhạc Bất Quần, Nhạc phu nhân, Trương phu nhân và Ðào cốc lục tiên cưỡi.

Bọn nam đệ tử phái Hoa Sơn không còn ngựa cưỡi liền cùng bang chúng bang Thiên Hà và bọn thuộc hạ Tư Mã Ðại đảo chúa đi bộ nhằm phía Ngũ Bá Cương mà tiến.

Ngũ Bá Cương là chỗ giáp giới hai tỉnh Lỗ, Dự. Phía đông ra tới những quận Hạ Trạch, Ðịnh Ðào tỉnh Sơn Ðông, phía tây tới huyện Ðông Minh tỉnh Hà Nam. Giải đất này bằng phẳng có nhiều chằm vũng. Gò Ngũ Bá Cương không cao mấy.

Ðoàn xe, ngựa nhằm phía đông dong ruổi rất mau.

Ði được vài dặm đã thấy những người kỵ mã từ phía đông đi tới. Họ đến trước xe Lệnh Hồ Xung liền xuống ngựa, lớn tiếng chào hỏi chàng, nói năng lễ mạo cực kỳ cung kính. Cứ nghe họ báo danh thì đều là những nhân vật có địa vị lớn trên chốn giang hồ.

Khi gần tới Ngũ Bá Cương càng nhiều người lại đón tiếp. Những người này đều báo tên họ, nhưng Lệnh Hồ Xung không thể nhớ xiết được.

Cỗ xe lớn dừng lại trước một tòa gò cao. Trên gò là rừng tùng cây cối um tùm. Một con đường khúc khuỷu quanh co đi lên.

Huỳnh Bá Lưu đỡ Lệnh Hồ Xung xuống xe. Hai đại hán khiêng kiệu đứng chờ sẵn.

Lệnh Hồ Xung nghĩ thầm:

- Nếu mình đi kiệu mà để sư phụ cùng sư nương đi bộ thì yên tâm thế nào được?

Chàng liền mời pn:

- Sư nương! Mời sư nương lên kiệu. Ðệ tử đi bộ cũng được.

Nhạc phu nhân cười đáp:

- Người ta nghênh tiếp Lệnh Hồ công tử, chứ có nghênh tiếp sư nương ngươi đâu?

Rồi bà thi triển khinh công lướt mình lên gò.

Lúc này Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi bị điểm huyệt đã qua sáu giờ đều tự giải khai được.

Nhạc Bất Quần đưa tay ra đỡ khuỷu tay con gái rảo bước đi lên.

Lệnh Hồ Xung không làm thế nào được đành ngồi trong kiệu.

Cỗ kiệu khiêng lên tới khu rừng trên đỉnh núi đi vào khu đất trống, chàng thấy chỗ này một đám chỗ kia một tốp, người nào cũng giơ ngực, phưỡn bụng, hình thù rất quái dị.

Những người này kéo lại như đàn ong. Có người hỏi:

- Lệnh Hồ công tử đó phải không?

Có kẻ nói:

-Ðây là linh dược trị thương của tổ tiên tiểu nhân truyền lại, nó có công hiệu cải tử hoàn sinh.

Có người nói:

- Ðây là một thứ nhân sâm lâu ngày đã đào được trên núi Trường Bạch hai mươi năm trước. Sâm này đã thành hình, xin công tử thu dùng. Lại có người nói:

- Bảy vị này toàn là danh y rất có bản lãnh trong lục phủ miền Lỗ Ðông được mời đến xin công tử để họ cầm mạch cho.

Lệnh Hồ Xung thấy bảy vị danh y đều bị cột tay bằng dây thừng lớn liền thành một xâu trông như lũ khỉ. Người nào cũng nét mặt âu sầu, hình dáng tiều tụy, chẳng ra vẻ những danh y chút nào. Hiển nhiên chúng bị người ta bắt tới. Họ nói là "mời" cho có vẻ lịch sự mà thôi.

Lại có người gánh hai thúng tre nói:

- Ðây là những dược liệu quí báu ở phủ Tế Nam, tiểu nhân lấy mỗi thứ một ít, công tử muốn dùng thuốc gì tiểu nhân cũng có đủ khỏi phải khi cần đến không chạy kịp.

Lệnh Hồ Xung thấy bọn người này ăn mặc kỳ dị, vẻ mặt dữ tợn, hiển nhiên không phải hạng người thiện lương. Có điều họ đối với chàng rất cung kính nhiệt thành, không còn nghi ngờ gì nữa...

Suốt đời có bao giờ chàng được đông người như vậy quan tâm đến, chàng xiết bao cảm kích?

Nguyên chàng là con người chí tình, gần đây lại gặp bao nhiêu cảnh ngộ éo le, chết đi sống lại, lòng chàng càng d cảm xúc. Ngực chàng nóng bừng, chàng sa lệ chắp tay nói:

- Thưa các vị bằng hữu! Lệnh Hồ Xung này có đức gì... mà được các vị... chiếu cố đến thế? Tại hạ không biết lấy gì báo đáp...

Chàng nghẹn ngào nói mãi không hết lời, rồi chàng lại phục xuống.

Quần hào lên tiếng nhao nhao:

- Tại hạ không dám!

- Thế này thì tiểu nhân phải tổn thọ.

Toàn thể quì mọp cả xuống đáp l. Chỉ trong nháy mắt trên đỉnh Ngũ Bá Cương cả hàng ngàn người đều quì hết. Chỉ có bọn sư đồ phái Hoa Sơn và Ðào cốc lục tiên là đứng thẳng chứ không quì.

Thầy trò Nhạc Bất Quần không dám đứng trước quần hào để khỏi phải nhận l, liền tránh cả sang một bên.

Bọn Ðào cốc lục tiên thì chẳng hiểu l phép là gì, giơ tay chỉ trỏ quần hào cười toe toét nói huyên thuyên.

Lệnh Hồ Xung cùng quần hào đối diện nhau lạy mấy lạy rồi đứng lên. Mặt chàng nước mắt dàn dụa, nghĩ thầm trong bụng:

- Bất luận những ông bạn này có dụng ý gì thì rồi đây Lệnh Hồ Xung có phải vì họ tan xương nát thịt, muôn chết cũng không từ chối.

Thiên Hà bang chúa Huỳnh Bá Lưu nói:

- Lệnh Hồ công tử! Mời công tử qua bên thảo đường nghỉ ngơi.

Ðoạn y dẫn Lệnh Hồ Xung cùng vợ chồng Nhạc Bất Quần tiến vào trong nhà rạp lợp cỏ. Nhà rạp này mới dựng lên, bên trong đầy đủ bàn ghế. Trên bàn có đặt bình trà ly cốc.

Huỳnh Bá Lưu vẫy tay một cái, bọn thuộc hạ liền rót rượu ra. Gia nhân đem thịt bò khô, thịt bò quay, đùi gà, thịt vịt là những đồ nhắm rượu đến. Bọn này đã biết rõ Lệnh Hồ Xung thích rượu.

Lệnh Hồ Xung nâng cốc rượu đi ra ngoài dõng dạc tuyên bố:

- Thưa các vị bằng hữu! Nay Lệnh Hồ Xung này được gặp các vị lần đầu nên cùng nhau uống cạn chung này. Có điều trên chốn hoang sơn rượu không đầy đủ. Tại hạ mong rằng chúng ta từ nay trở đi có phúc cùng hưởng, có hoạn nạn cùng chung gánh vác. Ðây là chung rượu kết bạn chúng ta cùng nhau uống hết.

Chàng nói xong giơ tay hất chung rượu lên không hóa thành muôn ngàn giọt rượu rớt xuống.

Tiếng quần hào hoan hô nổi dậy vang động một góc trời.

Mọi người đồng thanh:

- Lệnh Hồ công tử nói phải lắm! Từ nay chúng ta có phúc cùng hưởng, có hoạn nạn cùng nhau gánh vác.

Nhạc Bất Quần đứng sau Lệnh Hồ Xung nghe nói vậy rồi thấy bảy tên danh y đi vào trong rạp thì nghĩ bụng:

- Xung nhi nhân khích động nhất thời mà nói với những hạng người không rõ lai lịch này những gì có phúc cùng hưởng, có họa cùng gánh vác. Bọn chúng toàn đồ gian dâm đ*o kiếp, phá nhà cướp của, thế mà gã cùng hưởng phúc với chúng hay sao? Mình là người chính phái phải tiêu diệt ác đồ có lý đâu lại đi gánh vác hoạn nạn với bọn họ?

Bỗng nghe Lệnh Hồ Xung lại nói:

- Các vị bằng hữu vì lẽ gì lại quyến cố tới Lệnh Hồ Xung như vậy? Tại hạ không biết một tí gì!

Nhưng biết cũng vậy không biết cũng vậy, các vị có điều chi khó xử, xin nói rõ cho tại hạ nghe. Bậc đại trượng phu phải quang minh lỗi lạc. Bất cứ việc gì cũng có thể nói ra với người khác, không cần giấu diếm. Lệnh Hồ Xung này mà giúp được thì dù ở dưới rừng đao kiếm cũng chẳng dám từ.

Chàng nghĩ rằng những người này chưa từng quen biết mà đã muốn kết giao với mình, tất họ có việc gì lớn lao muốn nhờ mình giúp đỡ. Ngược lại chính mình cũng nên ưng chịu lời họ. Nếu là việc không làm được, bất quá đến chết là cùng.

Giả tỷ là con người cẩn thận mà coi trọng nghĩa khí thì chàng đã hỏi trước họ muốn mình giúp việc gì, sau khi cân lường nặng nhẹ, phân biệt phải trái rồi mới quyết định có ưng thuận hay không. Nhưng Lệnh Hồ Xung là một chàng thiếu niên lãng mạn bất luận đối phương cầu cạnh điều gì, chàng cứ ưng thuận trước rồi sau sẽ liệu.

Huỳnh Bá Lưu nói:

- Lệnh Hồ công tử nói điều chi vậy? Các vị bằng hữu thấy công tử giá lâm đều thực tình ngưỡng mộ, muốn được bái yết tôn dung, nên chẳng hẹn cũng tụ tập nơi đây. Anh em còn nghe nói trong mình công tử không được khỏe mạnh nên mời danh y hoặc tìm dược liệu để trị chứ không có điều chi thỉnh cầu công tử hết. Thực ra bọn tại hạ hiện diện tại đây phần nhiều mới nghe tiếng nhau chứ không phải cùng một phe đảng. Nhưng công tử đã tuyên bố từ nay trở đi có phúc cùng hưởng, có họa cùng chung gánh vác thì dù không phải là bạn hữu cũng coi nhau như bạn hữu vậy.

Quần hào đồng thanh nói:

- Ðúng thế! Huỳnh bang chúa nói phải lắm!

Lúc này người dắt bảy tên danh y tiến lại nói:

- Xin công tử vào thảo đường để bảy vị này chẩn mạch xem sao.

Lệnh Hồ Xung nghĩ bụng:

- Bình Nhất Chỉ tiên sinh là một vị thần y bản lãnh tuyệt luân còn bảo thương thế ta chẳng có

thuốc nào trị được thì bảy tên danh y này hiểu bệnh mình thế nào nổi.

Nhưng chàng không muốn làm cho người có hảo ý với mình phải một phen cụt hứng.

Chàng liền tủm tỉm cười đáp:

- Huynh đài cứ buông tha họ ra, chắc họ chẳng trốn đâu mà ngại.

Người kia nói:

- Công tử đã bảo tha thì tiểu nhân tha họ ngay.

Y nói rồi giơ tay ra giựt. Lập tức dây thừng đứt thành bảy khúc. Sợi dây thừng này to hơn hai ngón tay của y thế mà y chỉ khẽ giật một cái đã đứt liền thì đủ biết tỷ lực y mạnh biết chừng nào!

Người kia giựt đứt dây trói rồi rồi bảo bọn y sinh:

- Nếu các vị không trị khỏi được Lệnh Hồ công tử thì các vị cũng bị đứt đầu hết.

Bảy tên y sinh nhao nhao cả lên. Người thì nói:

- Tiểu nhân... xin làm hết sức. Nhưng trong thiên hạ... không có người nào chữa được hết mọi bệnh.

Có người nói:

- Coi thần sắc công tử rất sung túc chắc uống thuốc vào là bệnh hết ngay.

Mấy tên y sinh tiến lại cầm mạch cho Lệnh Hồ Xung.

Bỗng có người đến trước cửa rạp quát lên:

- Các ngươi lui ra hết! Bọn lang băm này thì làm trò gì được?

Lệnh Hồ Xung nhìn ra thì chính là Sát nhân danh y Bình Nhất Chỉ đã tới. Chàng cả mừng nói:

- Bình tiên sinh! Tiên sinh đã đến đấy ư? Tại hạ cũng chắc bọn này không được việc gì.

Bình Nhất Chỉ vung chân trái đá "binh" một cái, hất một tên y sinh ra ngoài rạp. Chân phải y lại đá "bộp" một tên khác lại văng ra theo. Người bắt bọn y sinh này xem chừng rất kính trọng Bình Nhất Chỉ.

Gã lớn tiếng quát:

- Bậc danh y đệ nhất trong thời là Bình đại phu đã tới. Các ngươi còn dám lớn mật đứng đây làm trò nữa ư?

"Binh! Binh!" Y cũng đá hai tên y sinh khác ra ngoài. Còn lại ba tên hốt hoảng chạy ra ngoài thảo đường.

Hán tử tươi cười nói:

- Lệnh Hồ công tử! Bình đại phu! Tại hạ có điều mạo muội...

Ngờ đâu Bình Nhất Chỉ lại giơ chân đá hán tử đánh binh một cái tung ra ngoài thảo đường.

Biến din này khiến cho Lệnh Hồ Xung rất đỗi ngạc nhiên!

Bình Nhất Chỉ không nói nửa lời, ngồi ngay xuống đặt tay lên uyển mạch tay phải Lệnh Hồ Xung.

Hồi lâu tiên sinh lại đổi sang cầm mạch tay trái. Sau một lúc tiên sinh trở lại tay phải.

Bình Nhất Chỉ đổi qua đổi lại như vậy hoài. Cặp lông mày tiên sinh nhăn tít lại. Tiên sinh nhắm mắt ra chiều suy nghĩ hết sức.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Bình tiên sinh! Sự sống chết của con người là theo số mạng. Thương thế Lệnh Hồ Xung này khó có thể trị được. Vậy mà tiên sinh phí hao tâm lực, khiến tại hạ cảm kích vô cùng! Tại hạ e rằng tiên sinh lao thần khổ trí quá độ cũng không thay đổi được mệnh trời, tưởng tiên sinh không nên nhọc lòng chống đối định mệnh.

Lúc này ngoài thảo đường rất là huyên náo. Tiếng "xai quyền" thi đua uống rượu vang lên khắp nơi.

Hiển nhiên bang Thiên Hà đã hết tình địa chủ. Họ khuân rượu nhắm đến để thết quần hào một bữa say

sưa.

Lệnh Hồ Xung mấy năm trước đã tham dự đại hội Ngũ nhạc kiếm phái. Lần ấy đại hội cử hành trên núi Thái Sơn và do phái Thái Sơn thiết yến các phái minh hữu. Nhưng rượu nhắm dĩ nhiên thanh đạm hơn nhiều. Thầy trò Ngũ nhạc kiếm phái ai nấy giữ ve nghiêm trang, thậm chí nói năng cũng không lớn tiếng làm gì còn có chuyện "xai quyền" hành lệnh. Vừa uống vừa dứt lác?

Hôm ấy Lệnh Hồ Xung cảm thấy bữa tiệc vô vị. Hôm sau chàng xuống núi liền rủ một bọn nghiện rượu chưa từng quen biết vào một quán nhỏ ở Tế Nam để uống một bữa say túy lúy. Sau sư phụ chàng biết chuyện này đã thống trách chàng một trận nên thân.

Bây giờ Bình Nhất Chỉ đang dụng tâm chẩn mạch trị bệnh cho Lệnh Hồ Xung, nhưng tâm trí chàng để cả ở bên ngoài thảo đường, chỉ muốn được ra cùng quần hào dự bữa tiệc náo nhiệt. Nhưng Bình Nhất Chỉ cứ cầm mạch hoài tưởng chừng không bao giờ chấm dứt.

Chàng nghĩ thầm trong bụng:

- Bình đại phu đây lấy danh hiệu là Bình Nhất Chỉ thường tự khoe trị người chỉ dùng một ngón tay chẩn mạch, giết người cũng chỉ dùng một ngón tay điểm huyệt, mà lúc này y chẩn mạch cho mình đâu có phải một ngón? Lão sử dụng gần hết cả mười ngón.

Bỗng nghe có tiếng hắng dặng, một người thò đầu nhìn vào. Chính là Ðào Cán Tiên. Hắn cất tiếng hỏi:

- Lệnh Hồ Xung! Sao các hạ không ra ngoài uống rượu?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Có chứ! Các vị hãy chờ tại hạ một lát nữa sẽ ra. Ðừng uống say trước nhé!

Ðào Cán Tiên hỏi:

- Hay lắm! Bình đại phu! Ðại phu chẩn mạch lẹ lên!

Dứt lời hắn thụt đầu trở ra, nốc rượu ừng ực rồi cất tiếng khen:

- Rượu này uống được đây!

Bình Nhất Chỉ từ từ rụt tay về nhắm mắt lại. Tiên sinh đưa ngón tay trỏ bên phải khẽ gõ lách cách xuống bàn. Hiển nhiên tiên sinh đang ngẫm nghĩ một điều gì khó giải quyết... sau một lúc khá lâu tiên sinh mở bừng mắt ra nói:

- Lệnh Hồ công tử! Trong người công tử có bảy luồng chân khí khác xung đột nhau, không có cách nào tiết ra ngoài mà cũng không sao dẹp xuống được. Ðây không phải là vì trúng độc mà bị thương, mà cũng không phải mắc chứng phong hàn thấp nhiệt. Vì thế nên chữa bằng cách châm cứu hay dược liệu đều chẳng ăn thua gì.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Dạ!

Bình Nhất Chỉ nói:

- Sau hôm ở Chu Tiên trấn, tại hạ đã nghĩ ra một biện pháp mạo hiểm để cầu may là mời bảy tay nội công cực cao đồng thời phát huy chân lực để tiêu trừ bảy luồng chân khí trong mình công tử. Trong bảy vị này tại hạ đã mời được sáu vị bên ngoài, chỉ cần mời thêm một vị trong quần hào thì chẳng khó gì. Nhưng vừa rồi tại hạ chẩn mạch cho công tử phát giác ra tình thế đã biến đổi và phức tạp phi thường.

Lệnh Hồ Xung chỉ ậm ừ một tiếng chứ chưa nói gì thì Bình Nhất Chỉ đã tiếp:

- Mấy ngày vừa qua lại có cuộc đại biến. Một là công tử uống mấy chục thứ thuốc nóng nhiệt và đại bổ. Trong đó có nhân sâm, thủ ô, chi thảo, phục linh... là những dược vật kỳ trân. Những thứ thuốc bổ này chế luyện theo cách để cho con gái thuần âm uống mà thôi.

Lệnh Hồ Xung "ủa" lên một tiếng rồi nói:

- Quả có thế thật! Thần kỹ của tiền bối thất cổ kim hiếm có!

Bình Nhất Chỉ hỏi:

- Sao công tử lại đi uống những thứ thuốc bổ này? Chắc là bị bọn lang băm ngu dốt làm cho lỡ việc, nghĩ thiệt đáng giận!

Lệnh Hồ Xung bụng bảo dạ:

- Tổ Thiên Thu ăn cắp "tục mệnh bát hoàn" của Lão Ðầu Tử cho ta uống là vì lão có lòng tốt. Ngờ đâu thuốc bổ cũng có phân biệt trai gái? Nếu mình nói huỵch toẹt ra Bình đại phu thống trách lão chi bằng ta dấu cho lão là hơn.

Chàng nghĩ vậy liền đáp:

- Vụ này là vãn bối lầm lẫn, không nên trách cứ người khác.

Bình Nhất Chỉ nói:

- Thân thể công tử nào phải hư nhược, trái lại chân khí nhiều quá! Thế mà còn uống thêm nhiều thuốc bổ vào tất nhiên bệnh thêm trầm trọng. Trường hợp này khác nào nước sông Hoàng Hà đã bành trướng sắp xảy nạn lụt, người trị thủy không lo tháo bớt lại khai thêm nước hồ Ðộng Ðình, hồ Bàn Dương cho chảy vào sông thì trách nào chẳng gây đại họa? Thuốc bổ đó mà đem cứu chữa một thiếu nữ tiên thiên bất túc, chân khí bạc nhược thì rất bổ ích, song công tử uống vào thì tai hại vô cùng!

Lệnh Hồ Xung lẩm bẩm:

- Mình chỉ mong sao cho Tiểu Di cô nương, con gái Lão Ðầu Tử uống máu mình rồi, bệnh cô được thuyên giảm.

Bình Nhất Chỉ hỏi:

- Ðiều đại biến thứ hai là đột nhiên công tử mất máu nhiều quá. Hiện giờ bịnh trạng công tử đâu có thể cùng người tỉ võ tranh thắng? Thế mà công tử lại còn hiếu dũng tranh hùng thì sao phải đạo kéo dài thọ mạng. Hỡi ôi! Người ta đối với công tử trịnh trọng như vậy mà công tử lại không biết tự giữ lấy mình. Người quân tử báo thù mười năm cũng chưa là muộn. Sao công tử lại sinh cường trong chốc lát.

Tiên sinh vừa nói vừa lắc đầu quầy quậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi