TIỂU NGƯỜI CÂM PHÚC KHÍ Ở THẬP NIÊN 70



Nguyên chủ không nói chuyện được, chuyện này cũng là một thử thách vô cùng lớn đối với cô.

Bên cạnh có một người đàn ông cũng đang bày một sạp bán lương thực nháy nháy mắt với cô.

Có lẽ vì không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ của mình mà ông ta đội một chiếc mũ có vành nón rất dài, gần như che hết ánh mắt.

"Ôi chao, cô là người mới tới đây sao, cô bán cái gì đấy?"Dư Điềm Điềm không lên tiếng đáp lại, đương nhiên là cô cũng không thể nói được.


Người đàn ông kia thấy cô không đáp lại thì cũng không tức giận, nhìn xung quanh cô một cái là ông ta lập tức biết ngay, ông ta bĩu môi khuyên một câu: “Bây giờ tới cơm người ta cũng không có mà ăn, ai mà còn ăn bánh ngọt được nữa chứ, hay là như vầy đi, cô bán lại cho tôi để tôi bán cho cô có được không?"Dư Điềm Điềm vẫn không đếm xỉa gì tới ông ta, người đàn ông đó lập tức cảm thấy không vui, ngượng ngùng lui về, chẳng qua là rõ ràng vẻ mặt của ông ta không tin cô có thể bán được những thứ này đi, dáng vẻ giống như xem kịch vui.

Dư Điềm Điềm không thèm để ý, cô chia những chiếc bánh đậu xanh kia ra thành năm đống lớn, dùng dao nhỏ cắt thành những miếng hình vuông nhỏ, rồi sau đó đặt chúng vào trong một chiếc đĩa khác rồi lại lấy ra một tấm bảng khác, ở trên đó có ghi.

“Ăn thử miễn phí, bánh đậu xanh làm từ đậu xanh tươi và đường trắng, tươi mát ngon miệng.

”Người đàn ông bán đồ lương thực thấy như vậy thì lại bĩu môi, nào có lương thực miễn phí, còn là đường trắng, nếu thật sự làm từ đường trắng thì có thể bán với rẻ như vậy sao?Những người khác lần lượt lướt qua, hiển nhiên là họ cũng không tin cho lắm.

Dư Điềm Điềm không thấy nản lòng một chút nào, lại cầm ra một bảng hiệu khác: “Ăn thử miễn phí, ăn không ngon không lấy tiền.

”Cô giơ bảng tiếp đón khách như vậy mấy lần thì cuối cùng cũng đã có một người đầu tiên đi ngang qua dám ghé vào ăn thử.

Đối phương là một người phụ nữ, ăn mặc kín đáo nhưng nhìn cách ăn mặc của bà ta cũng không giống như dân quê, trên tay đeo hai chuỗi tràng, Dư Điềm Điềm chỉ cần liếc mắt nhìn thoáng qua một cái cũng đã biết chắc là gia đình trên tay cũng có tiền nhưng cũng muốn ăn thịt.

Cô nhiệt tình đưa đĩa bánh đậu xanh qua, người phụ nữ kia bán tin bán nghi nếm thử một miếng.

Trong nháy mắt--Vị ngọt của đường trắng hàng thật giá thật kích thích đầu lưỡi, mùi hương thoang thoảng của đậu xanh xộc vào mũi, mềm dẻo thơm ngon, nếu như không phải là người không có khẩu vị tinh tế thì sẽ không biết miếng bánh này ngon gấp bao nhiêu lần những sản phẩm đậu xanh được bày bán ở Cung Tiêu Xã!Lúc này người phụ nữ liền hạ giọng, tiến lại gần hỏi: "Có bao nhiêu?"Dư Điềm Điềm cười híp mắt, chỉ chỉ vào bên trong chiếc túi xách, khoa tay múa chân ra dấu số mười.


Vừa chỉ chỉ vào cái bảng hiệu để báo giá một lần nữa.

Giá tiền này đối với bánh đậu xanh đường trắng thứ thiệt ở trước mặt thì coi là  thấp rồi, nhưng mà trong lòng Dư Điềm Điềm biết rất rõ đậu xanh đã ngấm nước hơi lâu, với lại đường trắng lần này được mang từ nhà của Ngô Hồng Hà, không tốn tiền.

Đây lại còn là lần đầu tiên đi bán nên cứ bán giá thấp một chút.

Người phụ nữ kia cũng không lằn nhằn móc ra một xấp một hào, mua một hơi ba cân.

Người đàn ông bán lương thực kia kinh ngạc đến mức ngây người.

Có khách hàng đầu tiên thì sẽ có người khách hàng thứ hai.

Dần dần, trước cái sạp hàng của Dư Điềm Điềm càng có đông người hơn, bánh đậu xanh cũng chỉ còn lại ba cân cuối cùng.

Từ lúc mở bán tới giờ mới có hơn một giờ đồng hồ.

Người đàn ông bán lương thực không chịu được nữa, cũng đi tới, miệng lẩm bẩm: "Để xem ăn ngon đến mức nào! "Dù sao thì cũng được dùng thử miễn phí, ông ta cũng nếm thử một miếng nhỏ, lập tức trợn tròn mắt, đúng là đường trắng hàng thật giá thật! Đậu xanh cũng là đậu xanh tươi!Dư Điềm Điềm cười híp mắt nhìn ông ta, sắc mặt của người đàn ông kia nhìn có chút xấu hổ, nói: "Tôi muốn mua hết phần còn lại.


"Không phải là ông ta tham ăn mà là vì trong nhà có một người vợ đang mang thai rất thích ăn đồ ngọt.

Dư Điềm Điềm lắc đầu một cái, người đàn ông kia lập tức sững sờ.

Cái gì, cô không chịu bán cho ông ta sao? Không phải là vì mấy câu nói châm chọc lúc ban đầu đó chứ.

Dư Điềm Điềm chỉ chỉ vào quầy hàng của ông ta, vừa chỉ chỉ vào tấm phiếu trong tay, cuối cùng chỉ chỉ vào miệng mình, lắc đầu một cái.

Người đàn ông kia suy nghĩ hết nửa ngày cuối cùng mới hiểu ra.

"Cô không nói chuyện có được phải không?""Ý của cô là, tôi còn chưa bán được chút lương thực nào nên không lấy tiền mà muốn đổi lấy tờ phiếu đúng không?"Dư Điềm vội vàng gật đầu, cái người bán hàng hóa ở trong chợ đen này có bộ não thật là nhạy bén.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi