TIỂU NGƯỜI CÂM PHÚC KHÍ Ở THẬP NIÊN 70



Ba người đều quay đầu lại, sau khi Phương Mạn nhìn thấy rõ người, gương mặt xệ xuống.

Trong ánh mắt của Phương Hoài tràn ngập cảnh giác.

Dư Điềm Điềm không hiểu nhìn qua, lúc này cô mới phát hiện có một người đàn bà trung niên đứng đối diện, mặc chiếc áo sơ mi hoa, lưng cõng giỏ trúc, tiếng cười lộ ra sự khôn khéo.

"Cô gái này dáng dấp không tệ, là họ hàng của mấy đứa?"Ánh mắt của người phụ nữ kia không ngừng dao động trên người Dư Điềm Điềm, loại ánh mắt đó làm Dư Điềm Điềm cảm thấy không thích.

Phương Mạn kéo tay cô, lui về sau một bước: "Hôm nay không hái được gì!""Con nhóc này! Thím còn muốn đồ của mấy đứa sao?" Ánh mắt của người phụ nữ kia vẫn dừng lại trên người Dư Điềm Điềm, giống như lột trần cô ra mà nhìn hết.

Dư Điềm Điềm cúi mặt xuống.


"Ai nha, cô gái, quần áo của cháu thật đẹp mắt, là chất liệu vải nào vậy?" Người phụ nữ kia muốn đưa tay chuẩn bị sờ lên người Dư Điềm Điềm.

Dư Điềm Điềm liền né tránh, bình thường gương mặt nhỏ nhắn dịu dàng ấm áp bây giờ chỉ có sự lạnh lùng, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đối diện.

Người phụ nữ kia vồ hụt, mặt kéo không được.

Bà ta chuẩn bị mở miệng, Phương Mạn liền hừ một tiếng, liền kéo Dư Điềm Điềm đi, Phương Hoài đi theo sau hai người, vừa đi còn phòng bị nhìn bà ta.

Người phụ nữ kia chửi: "Quả nhiên đều là đồ vong ân bội nghĩa!"*Đi xa Dư Điềm Điềm mới nhìn về phía Phương Mạn.

“Đó là người nhà họ Trương, thường xuyên nói bậy, anh trai rất không thích bà ta.

" Phương Mạn giải thích.

Người nhà họ Trương? Dư Điềm Điềm cẩn thận nhớ lại một chút, người phụ nữ nhà họ Trương lắm mồm, trong sách vốn tên là đó gì! Trương, Trương Mẫn Hồng! Cô nhớ ra rồi.

Trương Mẫn Hồng nổi danh trong thôn Tỳ Ba, là người lắm mồm, thích nhất là nói sau ở sau lưng người khác, trong sách ban đầu vốn chỉ giới hạn ở nói mát, càng về sau giống như cùng nhà họ Phương có mâu thuẫn, động thủ đánh nhau.

Người như vậy tốt nhất vẫn là cách xa.

Dư Điềm Điềm mang hai người đi chỗ khác, con nít tính tình nhanh quên, rất nhanh liền quên mất chuyện này, ngày xuân đồ trên núi rất nhiều, rất nhanh liền sôi nổi đi tìm thứ khác.


Rau củ dại hái được một cái sọt lớn, nấm con cũng hái được nhiều hơn bình thường một chút, chẳng qua nấm mối thật hiếm thấy, lại không gặp được nữa.

Dư Điềm Điềm có chút tức giận, cô vẫn không buông tha dùng nhánh cây gạt các bụi cỏ tìm.

"Chị mau nhìn! Đây là cái gì?"Dư Điềm Điềm nhìn sang, một cây nhỏ thật bình thường phủ đầy rêu xanh, bị Phương Hoài gỡ ra, bên trong có nhiều giống nấm màu trắng, hai đứa nhóc không dám lấy tay hái xuống, trong lòng Dư Điềm Điềm vui sướng nhảy nhót.

Cô đi tới hái một cây, cả cây nấm màu trắng có màng lưới bao bọc, run rẩy trong không khí, hết sức mềm mại, hơi dùng một chút sức lực là sẽ làm nó nát.

Là nấm báo mưa, không nghĩ tới nơi này còn có thể tìm được nấm báo mưa.

Giá nấm báo mưa rất cao, là một nguyên liệu nấu ăn hạng sang.

Đặc biệt là nấm báo mưa hoang dã, giá cả so với nấm báo mưa nhân tạo còn cao hơn gấp mấy lần.

Trên mặt cô không che giấu được sự hưng phấn, Phương Mạn lập tức liền hiểu đây là đồ tốt, vội kéo Phương Hoài ở bên cạnh, nhìn số nấm báo mưa còn lại như trúng mùa lớn.

Sau khi hái được không ít nấm, ba người lại tới một mảnh rừng trúc, sau cơn mưa mùa xuân măng tre nhú đầu, hôm nay vào núi, không thể không đào măng non.

Rừng trúc của công không thể đào, chỉ có một mảnh rừng trúc phía sau ngọn núi, sau cơn mưa thỉnh thoảng tới đào mấy cái, cũng không ai nói gì.

Phương Mạn và Phương Hoài tay chân nhanh nhẹn, động tác thành thạo.

Dư Điềm Điềm cũng đi đào thử hai mụt, có điều vận may và khí lực của cô không tốt, cuối cùng chỉ đào được hai mụt nho nhỏ.


Phương Hoài nhìn thấy, đem một cái măng tre lớn đưa cho cô, còn hơi mất tự nhiên cười một tiếng.

Dư Điềm Điềm vui vẻ tiếp nhận ý tốt của cậu bé, cũng sờ đầu cậu bé một cái, trong nháy mắt ánh mắt Phương Hoài sáng lên, chút chuyện không công bằng hôm qua vào lúc này cũng được bù lại.

Từ trên núi đi xuống, vừa vặn cũng tới trưa, đàn ông mọi nhà đi làm trên đồng cũng trở về ăn cơm, vào lúc này vẫn chưa tới thời điểm bận rộn nhất, tội gì để cho vợ ở nhà tới đưa cơm, còn có thể về nhà nghỉ ngơi một lát rồi đi.

Dọc theo đường đi, không ngừng có ánh mắt rơi trên người Dư Điềm Điềm.

Có tìm tòi nghiên cứu, có nghi ngờ, có tò mò, có không ít ánh mắt không tốt, còn xa xa huýt sáo về phía cô.

Dư Điềm Điềm một mực không để ý tới.

Xa xa, mọi người nhìn thấy bóng dáng của Phương Thu Lan.

"Chị cả!" Phương Mạn và Phương Hoài cùng chạy tới.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi