-----------
Đôi mắt bồ câu mơ hồ mập mờ mở ra.
-"Tỉnh rồi à"
Đây là đâu?ngước cổ nhìn xung quanh mọi thứ tồi tàn.hình như là một ga tàu bị bỏ hoang.
Tú Anh lập tức tia cặp mắt toé lửa về phía Việt Bách. Vùng vẫy nhưng không được. Bị chói chặt vào ghế.lại còn bị gắn mấy cái dây gì vào người. Miệng thì bị băng dính bao kín.
-"vô ích thôi.chờ đi anh sẽ chứng minh cho em thấy Hàn Nhật Thiên nó chỉ xem em là công cụ kiếm tiền"
Rồi hắn nhấc điện thoại lên.bật loa ngoài.
-"Alô.cậu đưa Tú Anh đi đâu rồi? "
Giọng Nhật Thiên ở đầu dây bên kia rất trầm.thái độ nói chuyện cũng rất bình thản.chẳng lẽ đúng như Việt Bách nói.
-"đến nơi chỉ có hai chúng tôi.cậu tò mò?"
-"nói lẹ đi"
-"cậu vội gì chứ? 30" nữa tôi và Tú Anh đợi cậu ở nhà Ga bỏ hoang phía Đông Thành Phố.nên nhớ cậu nên đi một mình.tính mạng của Tú Anh nằm trong tay cậu.trễ không những 1" mà 30s thì cậu lo nhặt sác Tú Anh "